“Cô Thẩm thật xinh đẹp”, Chu Tiêu phát ra một tiếng cảm thán.
Quả thật, Thẩm Tri Ý rất đẹp, sự xinh đẹp của cô khiến cho phụ nữ cảm thán còn đàn ông thì điên cuồng.
Thẩm Tri Ý như vậy, Lệ Cảnh Minh chỉ muốn giấu đi thật kỹ, không cho phép cô đi đâu hết, chỉ có thể ở trong nhà cho anh ngắm nghía.
Mong muốn chiếm hữu của Lệ Cảnh Minh rất mãnh liệt, không muốn chia sẻ Thẩm Tri Ý cho bất cứ ai, ngay cả Chu Tiêu trong nhà cũng cảm thấy gai mắt.
Sau khi Thẩm Tri Ý bước vào, Lệ Cảnh Minh đột nhiên siết lấy tay cô kéo vào trong lòng anh, để cô ngồi lên trên đùi mình.
Sự thân mật đột ngột khiến cho Thẩm Tri Ý không quen lắm, cô vùng vẫy một lúc, nhưng bàn tay giữ lấy eo cô của Lệ Cảnh Minh lại giống như gông xiềng quấn chặt.
Mặt Thẩm Tri Ý hơi ửng đỏ, mái tóc rối bời buông xuống, cả người trông kiều mị hơn mấy phần.
Cằm của Lệ Cảnh Minh tựa lên trên bờ vai mềm mại của cô: “Thật sự chỉ muốn nhốt em lại cả đời, không muốn để cho người khác nhìn thấy”.
Không chỉ nói ngoài miệng mà trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy, nếu như không phải suy xét tới bệnh tình của Thẩm Tri Ý thì anh chắc chắn sẽ làm như thế luôn.
“Nhốt” Thẩm Tri Ý trong nhà, âu yếm chiều chuộng.
Mỗi ngày anh tan làm đều có thể nhìn thấy cô, cùng nhau thân mật ở trong không gian chỉ thuộc về hai người.
“Đồ thần kinh”, Thẩm Tri Ý mở miệng mắng chửi.
Lệ Cảnh Minh bật cười, hôn một cái lên trên xương quai xanh tinh tế của cô: “Có những lúc anh cũng có cảm giác người bị bệnh thần kinh chính là anh”, nếu không thì tại sao lại si mê người mà mình từng ghét như thế? Bờ môi ấm áp lướt qua xương quai xanh mẫn cảm, Thẩm Tri Ý cảm thấy rùng mình: “Có bệnh thì uống thuốc đi, tôi phải ăn cơm rồi, buông tôi ra”.
“Đến đây, anh bón cho em”, Lệ Cảnh Minh dùng một tay khống chế cơ thể của cô, tay còn lại cầm thìa múc cháo đưa lên miệng thổi rồi lại đưa sang miệng cho cô.
Thẩm Tri Ý liếc mắt, phì một tiếng, dáng vẻ hết sức yêu kiều.
Lệ Cảnh Minh phát hiện hoá ra anh lại thích chọc Thẩm Tri Ý tới vậy, loại cảm giác này giống như trong nhà có nuôi một con mèo, thi thoảng lại muốn chọc ghẹo, mèo càng cào người thì anh lại càng thích đụng vào, chính là thích “bị ngược” điển hình? Bữa sáng ăn rất ngon, ăn xong Thẩm Tri Ý lau miệng.
Tài xế của Lệ Cảnh Minh đang đợi bọn họ bên ngoài, Thẩm Tri Ý tô son rồi đi theo Lệ Cảnh Minh lên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Tới nơi, Thẩm Tri Ý theo Lệ Cảnh Minh vào trong, trước đây cô từng tới nơi này mấy lần nên không thấy xa lạ, nhưng cũng chẳng hề quen thuộc.
Lần này Lệ Cảnh Minh tới chủ yếu là để đấu giá một mảnh đất sát bờ biển khu vực phía Nam.
Thẩm Tri Ý theo Lệ Cảnh Minh vào trong, gần như tất cả mọi ánh mắt bên trong đều đổ dồn lên trên người cô.
Điểm mà mọi ánh mắt đổ dồn vào chính là thân hình màu đỏ chói mắt, chiếc váy dài đuôi cá điểm xuyết thêm kim cương lấp lánh, trông cực kỳ lộng lẫy bên dưới ánh đèn.
Dung mạo tinh xảo như tạc hoạ, mỗi một bước chân sải ra đều mang theo vẻ yêu kiều thờ ơ khó mà xem nhẹ.
Có người kinh ngạc có người hoài nghi, tới đây đấu giá đều là những nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh, vậy nên cũng tương đối quen thuộc với Thẩm Tri Ý.
Thẩm thị đã không còn nữa, không ngờ Thẩm Tri Ý còn có thể tới được nơi này.
Hơn nữa không phải bên ngoài còn đồn thổi cô và Lệ Cảnh Minh bất hoà ư? Sao lại cùng xuất hiện với Lệ Cảnh Minh thế này? Không phải tháng trước còn nói cô bị mắc bệnh thần kinh sao? Dáng vẻ này mà giống với người bị thần kinh ư? Lệ Cảnh Minh nhíu mày, ôm chặt lấy eo của Thẩm Tri Ý đi tới vị trí ngồi phía trên.
Anh không thích ánh mắt nhìn Thẩm Tri Ý của lũ đàn ông kia, Lệ Cảnh Minh thầm thở dài một hơi, thấy hơi hối hận vì dẫn Thẩm Tri Ý ra ngoài rồi, còn để cho cô ăn mặc xinh đẹp như thế, đây không phải bày ra cho người ngoài nhòm ngó sao? Người phục vụ mang danh sách đấu giá tới, Lệ Cảnh Minh chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần đã ném vào trong tay Thẩm Tri Ý: “Thích cái gì thì mua cái đó”.
Với năng lực tài chính của Lệ Cảnh Minh thì mua hết tất cả những thứ đấu giá ngày hôm nay cũng chẳng phải chuyện khó, Thẩm Tri Ý lật xem danh sách.
Lúc này đấu giá vẫn chưa bắt đầu, không ít người chủ động tới chào hỏi rồi đưa danh thiếp cho Lệ Cảnh Minh.
Người chủ trì buổi đấu giá bước lên trên bục, chào hỏi vài câu cũ rích, sau đó vào thẳng vấn đề, bắt đầu đưa ra vật đấu giá đầu tiên.
Vật đấu giá đầu tiên là một món châu báu, giá khởi điểm là một triệu năm trăm nghìn tệ, cuối cùng được một đại gia mua được với giá ba triệu tệ.
Nghe thấy con số này, Thẩm Tri Ý không khỏi tặc tặc lưỡi, giá trị của vật đấu giá từ thấp tới cao, món đầu tiên đã ba triệu tệ thì không cần nghĩ cũng có thể biết những tiết mục phía sau sẽ đáng sợ tới mức nào.
Chả trách lần đấu giá này, Lệ Cảnh Minh lại để tâm tới vậy, xem ra là tới có mục đích.
Thẩm Tri Ý buồn chán nhìn phải ngó trái, cuối cùng dựa thẳng lên trên sô pha xem điện thoại với dáng vẻ mọi chuyện chẳng có liên quan gì tới mình.
Lệ Cảnh Minh cầm lấy danh sách bị cô ném sang một bên: “Em không thích cái nào trong số này à?”, không phải nói phụ nữ đều thích mấy thứ trang sức gì đó sao? “Đều đeo phát chán rồi”.
Cũng phải, trang sức của Thẩm Tri Ý lúc trước có cái nào không tốt bằng những thứ này, có điều để trả hết nợ nên cô đã bán hết.
Lệ Cảnh Minh nghĩ lát nữa phải cho Thẩm Tri Ý một bất ngờ, anh lật xem hai trang của danh sách rồi cũng đặt nó xuống.
Tiếp theo lại có mấy vật đấu giá được bán đi rất nhanh, mãi tới sự xuất hiện cuối cùng – đảo Nam Thuỷ.
Giá khởi điểm là một trăm triệu tệ, Thẩm Tri Ý liếc nhìn phần giới thiệu, là một mảnh đất tốt, diện tích rất lớn, xem ra hiện giờ có triển vọng phát triển cực kỳ khách quan.
Đây là một hòn đảo tư nhân, nằm giáp với bờ biển, khí hậu không tệ, có điều mảnh đất lớn như vậy mà đấu giá về thì khai phá rất khó, cộng thêm việc giá cả cũng không nhỏ nên có rất ít người đấu giá.
Tầm nhìn của Lệ Cảnh Minh rất tốt, biết rằng mục đích anh tới đây lần này là vì mảnh đất này nên không ít người cũng đấu giá theo anh, cuối cùng Lệ Cảnh Minh mua được với giá 520 triệu tệ.
520 triệu tệ, nghe thấy con số này, Thẩm Tri Ý nhíu mày lại, với kinh nghiệm công việc của cô thì mặc dù trước mắt mảnh đất này là một nơi tốt có tiềm năng phát triển khả quan, nhưng thật sự không đáng tới 520 triệu tệ.
Chưa nói tới phí công trình phí nhân lực, đất rộng mà chẳng an toàn tí nào, mảnh đất này làm gì thì mới có thể kiếm lại được đủ vốn đây.
Lệ Cảnh Minh thanh toán ký tên xong, nghe mấy câu chúc mừng.
Sau khi phóng viên bên ngoài biết Lệ Cảnh Minh bỏ một số tiền lớn để mua hòn đảo này thì tất cả đều ùa tới phỏng vấn.
“Anh Lệ, anh đã đấu giá được hòn đảo này với cái giá rất cao là 520 triệu tệ, anh chuẩn bị khai phá nó thành gì?” Trong ánh mắt sâu thẳm của Lệ Cảnh Minh mang theo vẻ lạnh lùng cao ngạo không ai bì nổi, nghe thấy câu hỏi của phóng viên, anh khẽ nhếch khoé miệng, thân mật ôm lấy vòng eo nhỏ xíu của Thẩm Tri Ý, nhìn thẳng vào đèn pha, giọng nói như mang theo từ tính: “Xây một khu vui chơi cho phu nhân của tôi, đảo Nam Thuỷ sau này sẽ đổi tên thành đảo Tri Ý”.