Lệ Cảnh Minh yên lặng ngồi trên ghế sofa đợi, bữa trưa cũng không ăn, mãi đến một giờ chuông điện thoại mới vang lên.
Anh nhìn số điện thoại hiện trên màn hình là số lạ, anh nhấc máy: “Alo?” “Lệ Cảnh Minh, giờ tôi đang ở bệnh viện”.
Ánh mắt Lệ Cảnh Minh đanh lại, lạnh lùng nói: “Thẩm Tri Ý, cô còn biết gọi cho tôi à?” Anh vừa dứt lời, đối phương dường như im lặng không nói, Lệ Cảnh Minh nhíu mày nói: “Cô đang ở bệnh viện nào?” Thẩm Tri Ý đáp: “Bệnh viện thành phố”.
“Thẩm Tri Ý, cô xem lời nói của tôi như gió thoảng à?”, lần này không đợi đối phương đáp lời, Lệ Cảnh Minh đã cúp máy, anh cầm điện thoại và chìa khóa rồi ra ngoài.
Bệnh viện.
Thẩm Tri Ý hơi ngơ ngẩn, một lúc lâu sau cô mới đặt điện thoại xuống, màn hình đã tắt.
Giữa hai hàng mày hiện lên vẻ ảm đạm, Thẩm Tri Ý cau mày, đột nhiên có bóng đen che khuất, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc đi đến trước mặt mình.
“Gọi xong rồi hả?”, Tần Mặc hỏi.
“Ừ”, Thẩm Tri Ý gật đầu rồi đưa điện thoại cho anh ấy.
Tần Mặc nhận lấy rồi hỏi: “Anh ta nói thế nào?” Thẩm Tri Ý lắc đầu, giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, anh yên tâm”.
Tần Mặc dịch cái ghế sang ngồi xuống, sắc mặt u ám: “Em nhìn xem vết thương cả người em này, em bảo anh yên tâm thế nào được?” “Tần Mặc, lát nữa anh ấy đến đón em xuất viện”.
Tần Mặc đột nhiên không nói nữa, phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp thở.
Thẩm Tri Ý như đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Tần Mặc, anh đi đi”.
Cô ngẩng đầu nở nụ cười nhạt, dịu dàng như ánh nắng bên ngoài: “Anh muốn tốt cho em thì đi ra ngoài đi, đừng đến gần em, càng không nên đối địch với Lệ Cảnh Minh… Em hứa với anh, em sẽ khỏe lại trước khi bệnh của em phát tác”.
Căn bệnh dạ dày trong người cô mới làm cô chết chứ không phải Lệ Cảnh Minh.
Ánh mắt Thẩm Tri Ý hiện lên vẻ áy náy, lần trước Tần Mặc bị Lệ Cảnh Minh đánh bị thương, cô không kịp nói lời xin lỗi, sợ rằng thêm dầu vào lửa chọc giận Lệ Cảnh Minh hơn.
Sau đó cô cũng không dám gọi điện thoại cho Tần Mặc vì sợ làm liên lụy đến anh ấy.
“Lần trước là do em hại anh bị thương ở tay”.
Tần Mặc không để ý nói: “Không liên quan đến em”.
Nhưng dù như vậy Thẩm Tri Ý vẫn cảm thấy hổ thẹn, cô nhìn tay anh ấy: “Tay anh sẽ không để lại di chứng chứ?” Tần Mặc là bác sĩ khoa ngoại, đôi tay là thứ rất quan trọng khi cầm dao phẫu thuật.
“Đã không sao nữa rồi, chỉ là trật khớp đau hai ngày là khỏi, không tin em xem đi”, anh ấy lắc tay cho Thẩm Tri Ý nhìn.
Thẩm Tri Ý nhớ đến cảnh tượng đó, đến giờ vẫn còn hơi sợ, trước đây chỉ nghĩ Lệ Cảnh Minh chỉ có tính chiếm hữu mạnh nhưng bây giờ mới nhận ra anh là một kẻ điên.
Thẩm Tri Ý chuyển đề tài: “Cho em thêm mấy bình thuốc nhé, đổi bình đựng”.
Tần Mặc đứng lên: “Anh đi lấy cho em, nhưng em vẫn định giấu bệnh của mình sao?” Nụ cười bên môi của Thẩm Tri Ý dần trở nên chua chát: “Anh cũng đã thấy anh ấy đối với em thế nào rồi, anh ấy sẽ không để ý đến việc em có bệnh hay không, huống gì trước đó em đã gạt anh ấy một lần, anh ấy không tin lời em nữa đâu”.
Nghe thế Tần Mặc xoay người đi lấy thuốc, Thẩm Tri Ý tựa vào bên giường nhìn chim chóc bay ngang qua bên ngoài cửa sổ, một con chim ngói đậu trên cành cây, cành cây không chịu được trọng lượng của nó nên cứ lắc lư trong không trung.
Chim ngói cũng không bay đi vẫn đứng ở đó cứ như đang chơi xích đu, Thẩm Tri Ý trầm ngâm nhìn nó.
Điều mà loài chim tin tưởng không phải là cành cây có thể khiến nó rơi xuống mà là đôi cánh của nó có thể đưa nó bay lên, muốn sống tốt thì không thể phụ thuộc vào người khác.
Tần Mặc lấy thuốc đến, hai bình thuốc chống ung thư mới được nghiên cứu và hai bình thuốc giảm đau tác dụng mạnh, thuốc chống ung thư được đựng trong thuốc dạ dày bình thường, thuốc giảm đau đã được đổi thành đựng trong thực phẩm chức năng.
“Liều lượng vẫn như bình thường”.
Thẩm Tri Ý nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn”, cô mở bình thuốc ra xác nhận: “Bao nhiêu tiền, em chuyển lại cho anh”.
“Thuốc là anh cho em, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, bây giờ em ở trong tình trạng này mà anh không thể giúp được gì”.
“Sao lại…” Tần Mặc xoa đầu cô: “Nghe lời anh, tình trạng hiện giờ của em khá khó khăn, anh có thể làm cho em cũng chỉ là cho em thuốc, những chuyện khác vẫn phải dựa vào bản thân em”.
Khóe mắt Thẩm Tri Ý ngấn nước, mũi chua xót, cô hít sâu một hơi kìm nén chua xót: “Cảm ơn anh”.
Cô rất cảm động khi vẫn còn có người quan tâm đến cô, mang đến một tia ấm áp cuối cùng của thế gian cho cô trong một năm còn lại này.
Tần Mặc đối xử với cô cực kỳ tốt, trong hơn hai mươi năm nay, thời gian anh ấy ở bên cạnh cô còn nhiều hơn bố và anh cô nữa, lấp đầy thiếu sót về mặt tình thân, đôi khi cô còn nghĩ tại sao Tần Mặc không phải là anh ruột của mình.
Thẩm Tri Ý không phải là người già mồm, cô nhận lấy thuốc: “Tần Mặc, em nghĩ cả rồi”.
Tần Mặc ngơ ngác, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Thẩm Tri Ý, anh ấy biết nên nói gì và không nên nói gì nhưng câu hỏi nghẹn trong lòng khiến anh ấy không khỏi muốn hỏi Thẩm Tri Ý.