“Em từng cho rằng mình là người yêu dài lâu, thích một người thì sẽ thích cả đời, dù gặp phải khó khăn chông gai nào cũng sẽ không quay đầu, nhưng bây giờ em mới phát hiện ra…” Thẩm Tri Ý mỉm cười: “Thích một người cũng sẽ có lúc cảm thấy chán ghét”.
Tại sao cô lại thích Lệ Cảnh Minh? Cô đã từng nhìn thấy một bài đăng như thế này trên mạng Internet: Khi bạn thích một người, bạn sẽ cảm thấy người ấy tỏa ra ánh sáng, bạn sẽ không nhẫn nhịn được mà đến gần anh ấy, giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, nhưng nếu người ấy một mực không đáp lại bạn, lâu dần bạn sẽ cảm thấy ánh sáng đó dần dần tắt lịm, trở thành một hạt bụi trong vũ trụ.
Bạn cố gắng nhớ lại dáng vẻ anh ấy phát ánh sáng như thế nào, nhưng làm cách nào bạn cũng không thể nhớ nổi, sau đó bạn mới phát hiện ra, đó chẳng qua chỉ là ánh sáng trong mắt bạn khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy thôi.
Mà ánh sáng trong mắt cô là Lệ Cảnh Minh – người đã cõng cô về nhà mười sáu năm trước.
Chỉ là tia sáng này đã đọng lại trong mắt cô quá lâu.
“Vậy thì tại sao em còn muốn anh ta thích em? Em đã dùng mất bốn năm mà vẫn không hiểu sao? Lệ Cảnh Minh là loài vật máu lạnh, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ thích em, đừng lãng phí thời gian của em cho anh ta nữa”.
Lời nói của Tần Mặc truyền vào tai thật cay nghiệt.
“Cũng không coi là lãng phí thời gian, vốn dĩ thời gian của em cũng không còn nhiều nữa, em chỉ muốn đánh cược một ván, cược rằng anh ta sẽ yêu em.
Sau khi em chết anh ta sẽ vô cùng hối hận, đêm không thể chợp mắt, lòng thấp thỏm không yên, ân hận suốt đời… ”, cô nói với giọng điệu vô cùng kiên định, nói với Tần Mặc cũng là đang tự nhắc nhở bản thân.
“Nếu ngộ nhỡ em cược thua thì sao?” Tần Mặc vẫn không đồng ý.
Hai mắt Thẩm Tri Ý vốn đã mang vẻ điên cuồng: “Nếu cược thua thì em chết cũng chẳng mất đi thứ gì cả nhưng nếu em thắng thì em sẽ rất vui sướng”.
Khuôn mặt Tần Mặc cứng đờ, cảm giác ớn lạnh từ lồng ngực lan ra khắp cơ thể ngay lập tức, Thẩm Tri Ý lúc này như trở thành một con người khác, anh ấy nhìn thẳng vào Thẩm Tri Ý, cứ như thể sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thì người trước mắt sẽ hoàn toàn biến mất.
Thẩm Tri Ý thu lại vẻ lạnh lùng trong đôi mắt: “Còn cách báo thù nào hơn cách này nữa chứ, thời điểm anh ta yêu em thì em sẽ hoàn toàn biến mất”.
Cô đã từng muốn Lệ Cảnh Minh yêu cô vì tình cảm, nhưng bây giờ là vì trả thù, một khi con người đã nảy sinh thù hận thì thật sự sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào, cái gì cũng có thể lợi dụng được.
Cô đã mất nhiều năm như vậy, thêm một năm nữa cũng chẳng là gì.
Có lẽ có người sẽ cho rằng cô ngu ngốc, cô khờ dại, phần lớn thời gian cuộc đời đã lãng phí cho một người đàn ông.
Nhưng ai có thể đứng trong hoàn cảnh của cô để suy nghĩ được, cô chỉ còn thời gian hơn một năm, căn bệnh ung thư này mỗi ngày phải chịu đựng nỗi đau chết đi sống lại, phải dựa vào thuốc để sống qua ngày.
Bệnh này sẽ ngày càng nặng hơn khi tế bào ung thư phủ đầy trong dạ dày, cô sẽ không ăn được gì nữa, đêm ngủ không yên, ngày đêm nôn ra máu, cơn đau dày vò tâm trí, có lẽ ngay cả việc suy tính động cơ báo thù cũng không có.
Lệ Cảnh Minh đã hủy hoại niềm tin của cô, vì vậy cô phải liều mạng với anh, cô phải trả lại tất cả những nỗi đau trên người mình cho anh.
Hiện giờ cô không còn gì nữa, chỉ có thể dùng phương thức cực đoan như vậy để trả thù Lệ Cảnh Minh.
Khả năng cô thắng cược là rất thấp, nhưng chỉ cần Lệ Cảnh Minh để tâm tới cô hơn thì cái chết của cô sẽ không oan uổng.
Tần Mặc hiểu tâm trạng muốn trả thù của Thẩm Tri Ý, nhưng anh ấy không thể đồng ý, anh ấy hy vọng ưu tiên hàng đầu của Thẩm Tri Ý là cơ thể và tính mạng của cô, chứ không phải hận thù.
Anh ấy hiểu cô căm hận và muốn trả thù Lệ Cảnh Minh, nhưng tại sao không thể sống khỏe mạnh và trả thù bằng cách sống hạnh phúc? Nếu Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn chấp nhận hóa trị và dùng thuốc thì thời gian của cô sẽ không bị giới hạn.
Bây giờ cô lại đặt mọi thứ vào một người đàn ông cặn bã, vậy… có thực sự đáng không? “Tri Ý, như vậy có đáng không? “Đối với em bây giờ thì đáng, ít nhất em có thể sống có ý nghĩa, thay vì chờ chết”, Thẩm Tri Ý mỉm cười, cô thật đẹp, nụ cười này giống như tia nắng giữa băng tuyết lạnh giá, mờ mờ ảo ảo, gió khẽ thổi, mây nhẹ bay, nụ cười cũng vụt tắt.
Bệnh tình của cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra ngoài, nếu đã như vậy thì chi bằng để lộ ra ngoài một cách có ý nghĩa, có thể khiến kẻ bạc tình khóc vì cô thì cô cũng không hối hận.
Thẩm Tri Ý rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt của cô lại nặng nề trầm lắng.
Thẩm Tri Ý hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?” Tần Mặc lấy điện thoại ra liếc mắt đáp: “Một rưỡi rồi”.
Đã nửa tiếng trôi qua, chắc là Lệ Cảnh Minh cũng sắp tới.
“Anh mau đi đi, Lệ Cảnh Minh sắp tới rồi”.
Tần Mặc lo lắng nhìn cô, Thẩm Tri Ý vươn tay đẩy anh ấy một cái, hành động này giống hệt lúc cô làm nũng với anh ấy khi còn bé.
“Đi mau đi, em không sao đâu, anh cứ coi như vì tốt cho em, không để Lệ Cảnh Minh hiểu lầm”.
Tần Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Vậy anh đi đây, em tự chăm sóc bản thân cho tốt, gặp chuyện gì thì nhớ gọi cho anh, cho dù phải liều mạng anh cũng sẽ đưa em đi”.
Thẩm Tri Ý đồng ý: “Được”.
Tần Mặc nhìn Thẩm Tri Ý lần cuối rồi xoay người đi.
Thẩm Tri Ý nhìn anh ấy rời đi, ánh mắt hơi mơ hồ, cô rũ mắt nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài.