Đang là đầu mùa xuân, vạn vật sống lại. Chim hỉ thước ríu rít bay qua phía chân trời, cả một mảnh trời đất khoác lên màu xanh lục. Khí trời còn chút hơi lạnh, mấy cánh hoa he hé nở vương mấy giọt sương sớm.
Bất Tịnh Thế, Thanh Hà Nhiếp thị nhộn nhịp tiếng người ồn ào.
Hôm nay đúng là Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam Thị và Vân Mộng Giang thị đứng đầu, triệu tập tiên môn bách gia tiến hành công thẩm. Đối tượng công thẩm chính là tiền gia chủ Kim thị Kim Quang Thiện. Người bị công thẩm là gia chủ tiền nhiệm của Kim gia, cho nên đại bộ phận đệ tử môn nhân tuy cũng có trình diện nhưng lại không nói lời nào, là vì tị hiềm.
Kim Quang Thiện vì tư lợi cá nhân mà mưu hại công thần trong Xạ Nhật Chi Chinh Ngụy Vô Tiện, hại Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân bị trọng thương suýt chết là chứng cứ vô cùng xác thực. Ngày đó phát sinh sự tình những tiên môn bách gia ở đây đều chứng kiến, tuy miệng lưỡi Kim Quang Thiện có xảo quyệt như thế nào đi nữa cũng không thể chống chế được.
Vốn dĩ, Kim Quang Thiện thân là gia chủ một đại gia tộc không đến mức phải chịu bách gia công thẩm, hắn mưu hại Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nếu được xử lý thích đáng thì chỉ là ân oán của hắn với Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị. Nhưng mà Kim Quang Thiện quá mức lớn mật, dám giở trò quỷ trước mặt tiên môn bách gia, cuối cùng còn bị Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết nổi tiếng cương trực công chính vạch trần mọi kế hoạch.
Huống hồ mới vừa trải qua Xạ Nhật Chi Chinh, tiên môn bách gia hiện nay như chim sợ cành cong. Mà Kim Quang Thiện có ý muốn noi theo Ôn thị, chọc trúng chỗ đau của tiên môn bách gia, thà rằng chuyện bé xé ra to cũng tuyệt đối không thể buông tha. Đương nhiên, đến tột cùng có phải chuyện bé xé ra to hay không còn chưa biết.
Mặt trời lên cao, người dự bách gia công thẩm sôi nổi ngồi xuống, đệ tử của tứ đại gia tộc cũng theo thứ tự ngồi xuống.
Thanh Hà Nhiếp thị, tông chủ Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết đứng đầu, nhị công tử Nhiếp Hoài Tang ngồi trên hạ đầu.
Cô Tô Lam thị, tông chủ Trạch Vu Quân Lam Hi Thần đứng đầu, Lam Khải Nhân lão tiên sinh ngồi trên thứ tòa, tiếp theo đó là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ.
Vân Mộng Giang thị, tông chủ Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm đứng đầu, trên thứ tòa là vị Giang Vãn Ngâm vừa mới tuyên bố thân phận, phó tông chủ Vân Mộng Giang thị Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện. Hạ đầu chính là khách khanh, đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân, Khi Kính Tán Nhân và Tàng Sắc Tán Nhân.
Lan Lăng Kim thị, tông chủ Kim Tử Hiên đứng đầu, rất an tĩnh điệu thấp. Chỉ vì hôm nay người chịu công thẩm chính là gia chủ tiền nhiệm, khiến cho toàn bộ Lan Lăng Kim thị từ trên xuống dưới đều chịu liên lụy, trên mặt không có ánh sáng.
******
Đến giờ Tỵ (9h – 11h), tiếng trống giữa sân nổi lên, bách gia công thẩm chính thức bắt đầu.
"Chư vị." Nhiếp Minh Quyết là chủ nhà lên tiếng trước, "Hôm nay Nhiếp gia ta triệu tập các vị đến đây, mục đích là gì hẳn các vị cũng đã biết."
Kim Quang Thiện bị đệ tử Kim gia đưa tới trước mặt mọi người, mang tới một mảnh đất trống, tay chân mang xiềng xích. Bị nhốt gần ba tháng, Kim Quang Thiện có vài phần chật vật, trên mặt mang theo dữ tợn, "Nhiếp Minh Quyết! Ngươi có tư cách gì thẩm vấn ta!"
Nhiếp Minh Quyết vung ống tay áo, thanh âm không giận tự uy, "Lấy quỷ kế mưu hại công thần trong Xạ Nhật Chi Chinh. Kim Quang Thiện, loại tiểu nhân gian tà như ngươi thế nhưng có thể làm gia chủ một đại gia tộc."
"Hừ, Nhiếp tông chủ không thẩm vấn ngươi được?" Giang Trừng cười lạnh, "Kim Quang Thiện! Ngươi thấy rõ ràng chưa, hôm nay thẩm vấn ngươi không chỉ một Nhiếp gia, mà là toàn bộ tiên môn bách gia."
"Không sai." Có đệ tử tiểu gia tộc lòng đầy căm phẫn, "Kim Quang Thiện! Ngươi làm nhiều việc ác, như thế nào không thể thẩm vấn ngươi?"
"Đúng vậy! Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân ở trên chiến trường giết không ít Ôn cẩu, lão tặc ngươi trốn tránh sau lưng còn chưa tính, hiện giờ thiên hạ thái bình thịnh thế ngươi lại vì tư lợi của bản thân mà mưu hại hai người bọn họ, thật sự là ý đồ đáng chết!"
Sắc mặt Kim Quang Thiện xanh mét, "Nếu đã như vậy thì sao, Kim mỗ cũng không cần các ngươi tới thẩm vấn." . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- trumt ruyen.C OM --
"Ta cảm thấy Kim tông chủ nói có lý, mưu hại Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng là chuyện ân oán của Kim tông chủ với Giang gia, Lam gia bọn họ." Đột nhiên, một đạo thanh âm âm dương quái khí vang lên, "Xích Phong Tôn triệu tập bách gia công thẩm, có phải có chút vượt quá khuôn phép hay không." Người nói chuyện là gia tộc phụ thuộc Kim gia, không nghĩ tới đối với Kim Quang Thiện trung thành và tận tâm như thế.
Tính tình Nhiếp Minh Quyết không tốt, vừa nghe lời này liền bạo nộ, bị Nhiếp Hoài Tang ngồi bên cạnh kéo ống tay áo, "Đại ca! Huynh đừng vội! Để ta!"
Cũng không biết hai tháng này đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Nhiếp Minh Quyết ngồi xuống. Nhiếp Hoài Tang thấy đại ca hắn thật sự nghe hắn, trong lòng cũng kinh hỉ, nhìn dáng vẻ dường như là biện pháp của Ngụy huynh quả nhiên hữu dụng, đại ca thế nhưng nguyện ý nghe lời của ta!
Vì không để cho đại ca hắn mất mặt, cũng không để cho đại ca hắn thất vọng, hình tượng ăn chơi trác táng của Nhiếp Hoài Tang từ trước đến nay lần đầu tiên trước mặt bách gia lộ ra một chút mũi nhọn. Hắc lắc lắc cây quạt, từ chỗ ngồi của mình đứng lên, trên mặt treo ý cười không sâu không cạn, "Nếu vị Kim tông chủ tiền nhiệm này chỉ mưu hại đệ tử hai nhà Giang Lam thì xác thật Nhiếp gia ta không nên nhúng tay." Hai chữ 'tiền nhiệm' được hắn nhấn mạnh, không nhìn sắc mặt dữ tợn của Kim Quang Thiện tiếp tục nói, "Nhưng mà, nếu chuyện ác của hắn không chỉ có như vậy, mưu hại không chỉ một người, mà là hàng trăm hàng ngàn người thì sao?"
"Nhiếp Hoài Tang!" Kim Quang Thiện vừa nghe lời này sắc mặt càng thêm khó coi, "Nhãi ranh như ngươi chớ có ngậm máu phun người."
Tiên môn bách gia nghe Nhiếp Hoài Tang nói xong một mảnh ồ lên, mưu hại hàng trăm hàng ngàn người? Kim Quang Thiện này rốt cuộc đã làm gì?
Kim Tử Hiên mặt vô biểu tình nghe mọi người trong sân nghị luận về Kim Quang Thiện, không thấy nửa điểm cảm xúc phập phồng, thật giống như người mọi người đang nhiệt liệt thảo luận không phải cha ruột của hắn.
Kim Quang Dao ở một bên nhìn vị huynh trưởng nhà mình trong thời gian ngắn đã trưởng thành không ít, trong lòng không rõ tư vị.
Kim Tử Hiên từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, từ khi ra đời không ưu sầu vì điều gì, nhưng mà trong một đêm phụ thân thân bại danh liệt, gia nghiệp khổng lồ chỉ có thể dựa vào hắn, bên ngoài người có ý xấu như hổ rình mồi, đè gánh nặng lên người hắn. Giờ khắc này Kim Quang Dao cảm thấy còn một chút may mắn, còn tốt không phải là hắn gánh vác đống hỗn độn này.
Bên kia Nhiếp Hoài Tang đã quyết tâm làm tốt lần bách gia công thẩm này, cũng đồng thời cho đại ca thấy năng lực của mình, về sau có thể cùng đại ca phân ưu.
Trước đó vài ngày Ngụy Vô Tiện đã dạy hắn làm thế nào khống chế đao linh của Nhiếp Minh Quyết. Tình trạng hiện giờ của Nhiếp Minh Quyết cũng không tốt lắm, đao linh vốn ảnh hưởng tới tâm tính, lại mỗi ngày cường chống xử lý một ít sự vụ gia tộc người ta lục đục lừa gạt nhau mà hắn cũng không hiểu, cứ như thế cho dù có Ngụy Vô Tiện cung cấp phương pháp khắc chế đao linh, sớm muộn gì Nhiếp Minh Quyết cũng vẫn không chống đỡ được.
Cho nên, Nhiếp Hoài Tang biết Nhiếp Minh Quyết chán ghét những người tâm tư phức tạp đó, cũng không nhịn được mãi, hắn cần phải chứng minh mình có thể phân ưu cho đại ca, xử lý sự vụ của những gia tộc này. Như vậy Nhiếp Minh Quyết mới có thể an tâm bế quan điều dưỡng tâm tính, hoàn toàn kết thúc nỗi lo đao linh về sau. Hắn nghĩ ban đầu Nhiếp Minh Quyết sẽ chán ghét hắn, nhưng mà sớm muộn cũng có một ngày Nhiếp Minh Quyết thông cảm cho hắn, rốt cuộc đó vẫn là đại ca thân sinh của hắn.
Cho nên, Nhiếp Hoài Tang dưới ánh mắt của Nhiếp Minh Quyết ném đi bộ dạng ăn chơi trác táng ngày xưa, trước mặt tiên môn bách gia đĩnh đạc mà nói, đem sự việc tam gia Nhiếp, Lam, Giang điều tra được về Kim Quang Thiện, tất cả mọi chuyện đều thông báo thiên hạ.
"...... Vơ vét tu sĩ quỷ đạo khắp nơi để luyện thi tràng, loại chuyện này cũng dám làm, tung lời đồn đãi ác ý hãm hại Ngụy phó tông chủ Ngụy Vô Tiện, tuy rằng có thể sự việc không quan trọng như vậy. Chỉ cần chư vị nghĩ sâu xa một chút, nếu hắn thực sự hoàn thành việc này, Ngụy phó tông chủ hết đường chối cãi đơn giản chỉ có hai loại kết quả, một là bởi vì những lời này mà dẫn tới bị bách gia vây công, cuối cùng Ngụy phó tông chủ thân tử đạo tiêu, thành công khiến cho chúng bạn xa lánh, đem Ngụy phó tông chủ trở thành địch nhân của mọi người. Đến lúc đó cho dù Ngụy phó tông chủ có Âm Hổ Phù tương trợ thì Kim Quang Thiện hắn cũng sẽ thực hiện dã tâm tái hiện lại Ôn vương thịnh thế ngày đó."
"..... Chỉ bởi vậy mà tu sĩ và bách tính đã chết có hơn 760 người, những người đó phát hiện bí mật luyện thi tràng mà bị diệt khẩu, tiểu môn hộ tu sĩ và phàm nhân bá tánh bình thường càng là vô số kể....."
"..... Người lập vô số chiến công, cuối cùng bởi vì Kim Quang Thiện muốn đoạt đi bảo vật gia truyền mà đem một nhà hơn 30 người đều giết sạch, sau đó đổ tội cho tu sĩ Ôn gia ở chiến trường phụ cận lúc ấy....."
Từng người từng người bị chuyện ác của Kim Quang Thiện làm cho cứng họng, những người ở đây đều bị chấn kinh rồi. Ngay cả Kim gia, ban đầu còn không phục với việc Kim Quang Thiện bị bách gia công thẩm lúc này bị mạt sát đến đánh rơi luôn tia may mắn cuối cùng. Gia chủ tiền nhiệm của bọn họ thật sự là quá ác độc!
"...... Thời gian ba tháng, những sự việc này đã điều tra được. Chứng cứ đều ở hộp gỗ trước mặt các vị, thỉnh các vị truyền xem." Cuối cùng Nhiếp Hoài Tang tổng kết, đem một rương chứa đầy chứng cứ phạm tội mở ra, tự mình mang theo vài tu sĩ Nhiếp gia truyền cho mấy vị gia chủ.
"Kim Quang Thiện!" Một vị lão giả râu tóc bạc trắng vỗ bàn đứng dậy, tức giận, "Thì ra một nhà lão bằng hữu của ta bị ngươi làm hại! Khó trách ta điều tra đều không tìm thấy hướng đi của bọn họ."
"A! Đừng cản ta! Lão tặc vô sỉ Kim Quang Thiện, ta muốn giết ngươi!" Người bị ngăn lại chính là một vị tu sĩ trẻ ước chừng hai mươi tuổi, giờ phút này vì hận thù mà đỏ mắt, "Ngươi trả mạng cho huynh trưởng của ta!"
Trong lúc nhất thời, không ít người đều hồng con mắt muốn tìm Kim Quang Thiện liều mạng, chỉ vì nhà mình cũng có thân hữu bị Kim Quang Thiện làm hại.
"Các ngươi dám đụng đến ta!" Kim Quang Thiện từ khi bị Nhiếp Hoài Tang đem mọi chuyện mình làm công khai bắt đầu điên rồi, "Ta là gia chủ Kim gia! Các ngươi dám đụng đến ta Kim gia sẽ không buông tha cho các ngươi!"
"Kim gia! Hahaha Kim gia cũng không phải thứ tốt gì! Có một lão tặc như Kim Quang Thiện ngươi, Kim gia chỉ sợ cũng là nơi tàng ô nạp cấu." Có người nhà bị hại nghe thấy lời của Kim Quang Thiện, nhìn về phía Kim gia đều là ánh mắt cừu hận.
Sắc mặt Kim Tử Hiên trắng bệch, phụ thân hắn làm chuyện ác, lúc này bị người ta nhìn với ánh mắt thù hận mới có phản ứng. Hắn phất tay gọi đệ tử mang tới một quyển sách vẽ kim tinh tuyết lãng, mở ra trước mặt mọi người, "Từ hôm nay trở đi, Kim Quang Thiện bị gạch bỏ khỏi gia phả Kim gia ta, Kim Quang Thiện này, không phải người Kim gia." Hắn vừa nói, vừa đem tên của Kim Quang Thiện trên gia phả gạch bỏ. Tự mình trục xuất phụ thân khỏi gia tộc, nhưng không ai nói một tiếng bất hiếu. Chỉ vì, giữ lại Kim Quang Thiện thì Kim gia chỉ có thể chịu sỉ nhục.
Xóa bỏ tên Kim Quang Thiện, Kim gia mới thoát khỏi những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia. Sắc mặt Kim Tử Hiên trắng bệch ngồi lại chỗ cũ, đột nhiên rất muốn trốn chạy khỏi tình huống như thế nào. Chỉ là hiện tại hắn đã là gia chủ Kim gia, gánh nặng này không thể ném cho ai được.
Chân tướng được công bố khắp thiên hạ, Kim Quang Thiện bị trục xuất khỏi gia tộc. Cuối cùng, bách gia thương nghị ra kết quả, đem linh lực của Kim Quang Thiện phế bỏ, phạt 120 giới tiên. Nếu phạt giới tiên xong mà còn giữ được tính mạng, thì giao cho Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện đem hắn đến Di Lăng Loạn Tán Cương.
Giới tiên chi hình trực tiếp được chấp hành trước mặt tiên môn bách gia. Kim Quang Thiện đương nhiên không chịu nhận mệnh, một câu lại một câu mắng chửi không ngừng, cuối cùng bị thuật cấm ngôn của Lam gia trấn áp mới ngưng lại được.
Giới tiên chi hình, cho dù tu sĩ khỏe mạnh thông thường chịu hai mươi ba mươi roi đã không chịu nổi, nếu bị đánh đến năm mươi roi thì không ai có thể sống sót. Huống chi là người bị phế bỏ linh lực, Kim Quang Thiện dưới roi thứ ba mươi lăm đã không còn hơi thở.
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không vừa lòng Kim Quang Thiện cứ chết đi như vậy. Khi Kính cười, nàng cũng không hài lòng, dám hại con trai của sư muội nàng, Kim Quang Thiện này đương nhiên không thể chết đơn giản như vậy. Trên mặt vẫn là ý cười trước sau như một, Khi Kính đem một viên đan dược đưa cho Giang Trừng, "Đây là linh dược bảo mệnh, Hộ Thiên Đan. Ăn dược này vào, vô luận trọng thương bao nhiêu có thể đảm bảo tính mạng trong nửa canh giờ không tắt thở." Lúc trước Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bị vạn quỷ phản phệ trọng thương, chính là bởi vì nhờ linh dược này mới chờ được đến khi Ôn Tình tới.
Giang Trừng tiếp nhận đan dược trong tay, mắt sáng ngời, cười. Lão tặc tử, dám hại người Vân Mộng Giang thị ta, khiến cho ngươi muốn chết cũng chết không được.
120 giới tiên chi hình một lần phạt xong, có đan dược của Khi Kính, một roi Kim Quang Thiện cũng không thể tránh thoát. Sau nửa canh giờ, dược hiệu qua đi, Kim Quang Thiện mang theo một lòng ngập tràn không cam tâm nhắm hai mắt lại. Ngay cả tư cách bị ném vào Loạn Tán Cương cũng không có, Loạn Tán Cương không thu thập rác rưởi như vậy.
Sau khi hành hình chấm dứt, Lan Lăng Kim thị rời khỏi Thanh Hà đầu tiên, tuy nói Kim Quang Thiện bị trục xuất khỏi gia tộc, Kim Tử Hiên rốt cuộc cũng không thể làm đến cùng, cuối cùng vẫn thân thủ thu liễm thi thể của Kim Quang Thiện. Mặc dù không táng nhập mộ phần tổ tiên Kim gia, tùy tiện tìm một chỗ chôn cũng tốt hơn bỏ thi hoang dã. Kim Tử Hiên không phải Kim Quang Thiện, ít nhất làm người phải có lương tri.
Kim gia rời đi, Giang gia và Lam gia cũng không vội vã rời đi. Bách gia cũng không vội rời đi. Nhiếp Hoài Tang là người chuẩn bị yến hội, coi như chúc mừng tu chân giới trừ được một đại họa.
Nhiếp Minh Quyết từ khi thấy đệ đệ nhà mình xử lý lưu loát chuyện của Kim Quang Thiện thì rất hài lòng, nhìn đệ đệ ngoan ngoãn cúi đều chờ mình xử trí, Nhiếp Minh Quyết cuối cùng cũng chỉ xoa xoa đầu Nhiếp Hoài Tang, cũng không có tức giận mắng Nhiếp Hoài Tang như hắn đã tưởng tượng. Trên thực tế Nhiếp Minh Quyết cũng không phải ngốc tử, hắn có thể làm gia chủ Nhiếp gia nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết trên thế gian này không phải chỉ có mình đệ đệ hắn giỏi đóng kịch trước mặt mọi người. Đệ đệ hắn tuy tu luyện không được, nhưng lại có đầu óc nhanh nhạy. Chỉ cần hắn không làm chuyện ác, vì gia tộc sử dụng một ít thủ đoạn bớt đi một chút mầm mống tai họa. Nhưng mà vì có hắn nên đệ đệ không thể ra oai được. Thật giống như đệ đệ kết nghĩa Kim Quang Dao kia của hắn, tuy cũng có chút tiểu tâm cơ lòng vòng loanh quanh, nhưng cũng không có làm chuyện ác gì.
"Đại ca?" Nhiếp Hoài Tang đợi nửa ngày không thấy bị mắng, ngược lại được xoa đầu, có chút sững sờ.
Nhiếp Hoài Tang thu tay, "Tuy rằng là chuyện tốt, nhưng tu vi không thể trì trệ, từ ngày mai bắt đầu luyện đao, có nghe không?" Cuối cùng vẫn theo thói quen dùng tới rống.
"Vâng! Đại ca! Ta nhất định sẽ luyện tốt!" Như phản xạ có điều kiện, Nhiếp Hoài Tang nháy mắt thẳng sống lưng, sau đó mới phản ứng lại, a? Đại ca không so đo hành vi vừa rồi của ta?
Bên kia, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ từ sau khi từ biệt mới gặp lại nhau. Ngụy Vô Tiện làm Phó tông chủ Vân Mộng Giang thị không thể bỏ mặc tất cả mà vội vàng chạy tới Cô Tô gặp Lam Vong Cơ. Tuy rằng Ngụy Vô Tiện có Kim Đan, có thể ngự kiếm, nhưng vì khoảng cách quá xa, gặp mặt lại không được tiện. Huống hồ năm mới vừa tới, Liên Hoa Ổ có một đống sự tình cần xử lý, Giang Trừng vội đến sứt đầu mẻ trán, đương nhiên không thể buông tha cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lấy lý do mình vô danh không có quyền gì để thoái thác, lại không nghĩ rằng quay đầu Giang Trừng đã cho hắn chức danh Phó tông chủ, lúc này hắn không còn lý do để thoái thác nữa.
Này đây, hai vị trẻ tuổi mới nếm thử tư vị luyến ái thế nhưng đến cả cơ hội gặp mặt cũng không có, hiện giờ ở Thanh Hà đương nhiên là muốn tìm một chỗ tốt từ từ tâm tình.
"Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi a!" Trước sau đại điện Bất Tịnh Thế đều là một mảnh hồ sen, chỉ vừa mới đầu xuân, cả cái lá sen cũng không thấy đâu. Giờ này mọi người đều tụ ở trước điện, nơi này không có ai. Ngụy Vô Tiện cũng không phải người thích làm ra vẻ, thích chính là thích, suy nghĩ gì thì làm đó. Đã thật nhiều ngày hắn không được nhìn thấy Lam Vong Cơ, đương nhiên là rất nhớ y, cho nên không che dấu nổi tâm tình của mình, lôi kéo Lam Vong Cơ đến một nơi vắng người, không khống chế được ôm chặt lấy y, hai người quấn quít không rời.
"...... cũng nhớ ngươi." Lam Vong Cơ ôm lấy người trong ngực, nỗi nhớ đong đầy rốt cuộc cũng đã giảm bớt.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, nhỏ giọng tâm tình. Ngụy Vô Tiện nói một chút sự tình phát sinh gần đây ở Liên Hoa Ổ, Lam Vong Cơ an tĩnh nghe, thi thoảng đáp lại một hai câu. Vốn dĩ, Ngụy Vô Tiện không thể chịu nổi người an tĩnh, nhưng mà từ lúc ở bên Lam Vong Cơ, vô luận an tĩnh bao nhiêu, chỉ cần vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì hắn không cảm thấy buồn chán nữa.
"...... Lão bá kia mới làm hạt dẻ tô thật sự ăn quá ngon! Lần sau ngươi đến Vân Mộng nhất định phải mang ngươi đi nếm thử. Cũng tại tên hỗn đản Giang Trừng kia, mỗi ngày quấn lấy ta bắt ta giúp hắn xử lý chính sự, ta cũng không có thời gian ra sau núi bắt gà rừng!"
"Quấn lấy ngươi?" Đột nhiên Lam Vong Cơ lên tiếng. Ngụy Vô Tiện vẫn mặt mày hớn hở nói chuyện ở Liên Hoa Ổ không chú ý trong lời nói của y mang theo cảm xúc, tiếp tục nói, "Đúng vậy, hắn cho ta làm Phó tông chủ, chính vì cái danh này khiến ta phải danh chính ngôn thuận giúp hắn xử lý mọi chuyện. Cái tên hỗn.... ngô....." Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, lời còn chưa nói xong miệng đã bị chặn.
Cánh môi mang theo hơi lạnh vội vàng dán lên môi hắn, ở bên ngoài trằn trọc triền miên một lát liền khó kiềm nổi mà tiến vào trong khoang miệng hắn. Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt một chút liền duỗi tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hé miệng để đối phương thuận lợi công thành đoạt đất. Môi lưỡi giao hòa, nóng bỏng triền miên. Tiếng nước ái muội từ trong miệng hai người truyền ra, một tia trong suốt theo khóe miệng Ngụy Vô Tiện trượt xuống cũng không ai để ý.
Hai người lâu ngày không gặp, một cái hôn liền có chút nóng bỏng quá mức, đến lúc tách ra thì cả hai đều đã có phản ứng.
"Lam Trạm, ngươi vừa rồi không phải là ghen tị đi?" Ngụy Vô Tiện thở gấp nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Lam Vong Cơ, trên môi còn mang theo ánh nước lấp lánh, nhìn sâu vào trong mắt Lam Vong Cơ.
"..... Cũng không có." Lam Vong Cơ rầu rĩ nói một câu, lại lần nữa hôn lên môi Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười thầm, xem như hắn phát hiện, ái nhân của mình cũng quá dễ ghen tị rồi. Đến giấm của Giang Trừng cũng ăn, cũng không nghĩ xem nếu hắn thực sự thích Giang Trừng thì Lam Vong Cơ sẽ ra sao.
Lam Vong Cơ bị ý cười trong mắt Ngụy Vô Tiện kích thích, nhẹ nhàng đẩy Ngụy Vô Tiện dựa vào vách tường phía sau, kéo mạt ngạch xuống trói tay Ngụy Vô Tiện lại ấn trên đỉnh đầu. Tiếp theo lại cúi đầu hôn xuống.
Lúc này hai người lại hôn môi càng thêm nhiệt liệt, Lam Vong Cơ ở trên cánh môi Ngụy Vô Tiện dùng sức cọ xát nửa ngày mới cạy mở khớp hàm đối phương hôn sâu, đầu lưỡi hung hăng liếm qua khoang miệng đối phương, ở trong miệng hắn điên cuồng càn quấy, một tấc cũng không buông tha. Cuối cùng cuốn lấy đầu lưỡi đối phương dùng sức hút duẫn. Thẳng đến khi đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện đều tê dại. Ngụy Vô Tiện bị hôn cũng động tình, đôi tay bị trói trên đỉnh đầu cũng quên mất, nhiệt tình đáp lại cái hôn của y. Tình ý dạt dào, Ngụy Vô Tiện không nhịn được thay đổi vị trí với Lam Vong Cơ, biến thành tư thế Lam Vong Cơ dựa trên tường đem hắn ôm vào trong ngực hôn môi. Chỉ là tư thế này, nhìn từ xa giống như Ngụy Vô Tiện đang đè Lam Vong Cơ lên tường hôn.
Hai người hôn nhau quá mức nhập tâm, cảnh giác thường ngày đều bỏ xuống, cho nên tiếng bước chân có người lại gần cũng không nghe thấy. Đến khi có một tiếng sấm gầm lên mới đem hai người tạc tỉnh, "Vong Cơ! Các ngươi đang làm gì!?"
Hai người đều giật mình vội vàng tách ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đứng ở cuối hành lang, trừ bỏ Kim gia thì chỉ có người của tam đại gia tộc còn lại. Hai huynh đệ Nhiếp gia, Giang gia Giang Trừng, Tàng Sắc và Khi Kính, Lam gia Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân, còn có một số đệ tử khác. Giờ phút này đoàn người trợn mắt há mồm nhìn hai người vừa rồi mới còn ôm hôn nhau. Người vừa gầm lên chính là Lam Khải Nhân.
Trước mắt Ngụy Vô Tiện lập tức nhảy ra hai chữ: Muốn tao*!
- -------------
[*] QT nguyên văn, nghĩa là gì thì Ngáo cũng không biết.