“Pặc!” Vương Húc Chi bị Trình Nguyệt Minh giữ chặt đầu, miệng chạm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ.Dây thần kinh trong não Vương Húc Chi, đứt cái phựt.Ư… rõ là quái lạ, không phản cảm, hơi vui mừng, hơi sướng???Trình Nguyệt Minh buông Vương Húc Chi ra, nhìn cái người bị hôn đến ngu cả người kia, hắn hơi lúng túng, “Xin lỗi.”“Không, không sao.” Vương Húc Chi lơ mơ lắc đầu, lơ mơ khoát tay, “Thì ra cậu thích tớ thật…”“Ừ.” Trình Nguyệt Minh ngoảnh đầu, Vương Húc Chi không nhìn rõ nét mặt của hắn ta.“Ái chà WTH…” Vương Húc Chi nhớ lại, cậu bụm mặt Trình Nguyệt Minh, nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt.”“Hửm?” Trình Nguyệt Minh cúi đầu nhìn cậu.“Pặc.” Vương Húc Chi chủ động thơm hắn một cái, ra vẻ tôi hiểu mà, “Em thích tiền, anh có tiền… sau đó, yêu cây yêu cả cành anh có hiểu không?”