Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 116: Ngoại Truyện 2 Châu Liên Và Dịch Tư Nghiêm





Sáng hôm sau Dịch phu nhân tới gặp cô, lần này lời của bà không còn đáng sợ như lần trước thay vào đó là ra lệnh: “Cô tuổi vẫn còn nhỏ, mẹ cô lại mắc nợ Dịch gia, như vậy đi, cô cứ làm giúp việc ở đây cho tới khi trả hết nợ.”
Châu Liên nhìn bàn tay băng bó sưng to của mình, nếu còn ở đâu lâu dài, cô sợ rằng bản thân không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

Hôm trước sau khi tỉnh dậy liền đối mặt với gương mặt đáng sợ này.

Chỉ vì làm bà ta tức giận mà cả đêm nhặt gai hồng.
“Nếu tôi tìm được chiếc nhẫn thì sao? Bà có thả tôi đi không?”
Chiếc nhẫn đó với Dịch gia dù sao cũng không còn giá trị nữa, người cần tìm cũng tìm được rồi không cần thiết."
“Vậy là bà ép tôi ở lại Dịch gia?”
Dịch phu nhân tiến lại gần Châu Liên, nâng cằm cô lên, vẻ mặt tán thưởng: “Cô cũng có chút nhan sắc đấy, chi bằng sinh cho Dịch gia một đứa trẻ đi.”
Châu Liên ngoảnh mặt đi, miệng cười một cách khinh bỉ: “Nực cười, Dịch gia các người cậy quyền cậy thế ép chết mẹ tôi, bây giờ còn giam giữ trái phép tôi ở đây, bà không sợ chuyện này lộ ra ngoài sao?”
Dịch phu nhân vẫn vè cao thượng, đôi mắt dò xét cô một lần nữa rồi quay đi, cười giòn: “sao phải sợ, mẹ cô nợ Dịch gia, thân làm con phải gánh vác thay cha mẹ không phải sao? Được rồi, tôi cho cô cơ hội, nếu sinh được cho Dịch gia một đứa nhỏ kháu khỉnh rồi tôi sẽ thả cô đi, cho cô một số tiền đủ sống suиɠ sướиɠ đến cuối đời.”
“Tôi hỏi vào, nơi ô hợp như này tôi không thèm!”
Vệ sĩ bên cạnh tiến lại gần định dơ tay lên cho cô một bạt tai thì bị cản lại.

Dịch phu nhân lần nữa cảnh cáo: “Gương mặt xinh đẹp này không thể để bị tổn thương được, Dịch gia cần nối dõi mà Nghiêm nhi nó không chịu đụng vào phụ nữ thì cũng hết cách.

Tối nay tôi sẽ hạ dược vào bát canh giúp nó loại bỏ cái tin tức vớ vẩn trên báo.”
“Dạ, thưa phu nhân.”
“Được rồi, đưa cô ta đi tắm rửa thay đồ, tối còn có việc quan trọng.”

Dịch phu nhân rời đi, cánh cửa vừa mở thì tiếng cười điên loạn của Châu Liên vang lên làm bà ta dừng bước.
“Ha…ha…a.a thì ra các người ngay từ đầu đã có ý đinh bắt tôi đúng không? Chỉ vì con trai các người bị đồng tính? Dịch gia không có người nối dõi mới giở thủ đoạn đê hèn này sao?”
Dịch phu nhân tức giận, từ cửa chạy lại chỗ Châu Liên.
“Chát!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, người làm và quản gia chưa từng thấy bà ấy tức giận như vậy.

Hóa ra chỉ cẩn động chạm đến danh tiếng của Dịch gia bà ta đều sẽ hóa điên như vậy sao.
Dịch phu nhân nghiến răng: “Đừng tưởng tôi sẽ không đánh cô, an phận mà chấp nhận số phận đi, nếu làm trái thì đừng hòng thoát khỏi đây.

Lưu Nhiên tôi không phải người dễ đối phó, cô cứ thử lần nữa làm tôi tức giận xem, cái thâm xác này của cô sẽ không được dùng cho Nghiêm nhi nữa, thay vào đó cho lũ ghê tởm ngoài kia thì sao?”
Cả người châu Liên run sợ, cổ họng nghẹn cứng không dám thốt ra câu nào nữa.

Cái tát chả Dịch phu nhân làm cô tỉnh táo lại.

Ở đây cô không có quyền quyết định.
“Ý bà là tôi phải cảm ơn bà vì đã cho tôi cơ hội bị làm nhục bởi người đàn ông kia?”
“Không những biết ơn mà còn phải vui mừng mới đúng.

Với thân phận của cô có thể được tiếp cận một người ưu tú như con trai tôi sao? Nực cười.”
“Ưu tú? Rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ lưỡng tính.”
Lưu Nhiên nghe thấy những lời châm chọc của Châu Liên càng tức giận hơn, bà vung tay lên định cho cô một bạt tai nữa nhưng rốt cuộc cũng nhận ra là cô đang muốn tìm chỗ xả giận mà thôi.

Nụ cười của bà càng đậm hơn, cánh tay hạ xuống, ánh mắt thay đổi trong phút chốc.
“Đem cô ta đi đi, tôi không muốn nghe nữa.”
Vệ sĩ gậy đầu rồi kéo Châu Liên đi, bà cũng rời khỏi căn phòng đó.
--------------------------
Bên này người hầu đưa tới cho cô một bát canh bảo cô uống hết.

Châu Liên nhìn bát nước màu nâu trước mắt không dám động tay.

Một người cất giọng: " Chỉ là bát canh bình thường, phu nhân sẽ không hạ dược cô, đừng lo."
Nghe vậy cô cũng bớt lo hơn, cầm bát canh lên uống một hơi rồi để bát xuống.

Họ đưa cô tới nhà tắm, chuẩn bị nước nóng giúp cô tắm.

Châu Liên muốn nhân cơ hội này để trốn thoát thì những người kia đã lên tiếng đe dọa: “Cô đừng mong sẽ thoát khỏi đây nữa, an phận đi, không có lệnh của phu nhân sẽ không ai cứu cô đâu, muốn thoát khỏi căn nhà này cũng vậy.”
Họ kéo áo của cô ra, Châu Liên sợ hãi liền kêu lên: “Tôi có thể tự mình tắm rửa, sẽ không chạy trốn.”
Hai người họ nhìn biểu hiện của cô cũng không ép, trực tiếp ra ngoài đóng cửa lại.
Châu Liên trong nhà quan sát từng ngóc ngách, cửa sổ.

Đều không có khả năng, cô cởi đồ tắm so qua một chút.


Đang tắm liền phát hiện cửa sổ trong nhà tắm có thông sang ra ngoài.

Cô liền đứng dậy lau người, khoác chiếc áo tắm lên người rồi trèo lên đó.
Đáng tiếc sau vài lần cố gắng vẫn không thể trèo qua được.

Cuối cùng cô đành liều một phen vậy, lấy áo buộc vào móc treo đồ, dùng lực kéo đạp chân thẳng lên tường.

Tường được ốp bằng đá lên rất trơn, phải vài lần cô mới có thể cho một chân thò ra bên ngoài cửa sổ.

Tưởng là có thể thoát rồi nhưng không, vừa mới trèo lên được thì cô phát hiện chỗ này là ban công, không có bệ đỡ, nếu cô ngã xuống chỉ có một kết cục là chết mà thôi.
Châu Liên cố nghĩ cách thì bỗng dưng cửa sổ phòng bên sáng đèn.

Cô nhanh chóng vắt chân sang đó, dùng lực đạo nhảy sang.

Vừa bám sang được cửa sổ bên kia thì bị ngã.
Cô đau đớn đứng dậy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một thân hình cao lớn của một người đàn ông.

Cả người anh ta màu đồng, cơ bụng múi nổi lên rắn chắc.

Mái tóc màu đen cùng gương mặt góc cạnh không góc chết.

Người đàn ông kia hiện lên một cách nghiêm nghị cùng nam tính.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lông màu người đàn ông đó nhíu lại.

Châu Liên giật mình quay đi chỗ khác, cả người nóng bừng lên.
Người đàn ông kia vẫn điềm nhiên tắm coi như không thấy cô vậy.

Cô cũng không dám ho he gì, ngồi thu gọn ở một góc và ảo tưởng anh ta không thấy mình.

Nước bắn vào áo tắm của cô nhưng cô vẫn ngồi im không động đậy, chờ khi anh ta tắm xong rồi mới đứng dậy.

Cô vừa đứng lên thì bị anh ta lấy tay dồn vào cửa kính, lúc này khoảng cách hai người gần hơn cô mới nhìn rõ vẻ đẹp nam tính của người đàn ông này.
Châu Liên nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Tiếng người đàn ông vang lên: “Cô là người của mẹ tôi?”
Anh ta vừa hỏi câu này Châu Liên liền lập tức căng thẳng, trốn vào phòng nào không trốn lại vào đúng phòng sói.
Châu Liên bình tĩnh, tỏ vẻ thản nhiên đáp: “Đúng vậy, tôi nghe nói anh bị lưỡng tính không muốn làm chuyện này cùng phụ nữ, anh không muốn tôi cũng không nguyện chi bằng chúng ta cứ giả vờ để qua mắt mẹ anh được không? Tôi sẽ nói những lời mà mẹ anh muốn nghe.”
Lời của Châu Liên càng nói càng làm cho gương mặt Dịch Tư Nghiêm tối lại.

Cô không hiểu vì sao anh lại có thái độ như vậy.


Hay là bị trúng thuốc rồi.

Cô đưa tay lên sờ vào trán của Dịch Tư Nghiêm, vẫn bình thường, không có biểu hiện khác thường gì.
Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng kéo tay cô ra, nhìn người phụ nữ trước mắt thích thú.

Anh ghé sát vào người cô, giọng thổi nhẹ vào tai: “Ai nói với cô tôi bị lưỡng tính?”
Mùi cơ thề nam tính xộc vào mũi cuốn hút Châu Liên, gương mặt cô bất giác đỏ bừng, cả người như bị thiêu đốt.

Cô tưởng rằng mình đang xấu hổ mà không hề biết bản thân đã bị bỏ thuốc.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, chân tay cô bắt đầu không còn sức lực nữa, đầu óc có chút choáng váng.
Cô liền nhanh chóng ngã khụy xuống, Dịch Tư Nghiêm thấy vậy kéo cô lên, bàn tay mát lạnh chạm vào gương mặt cô: “Này cô, tỉnh lại đi, cô bị bỏ thuốc?”
Người hầu bên ngoài thực ra đã sớm rời đi từ lâu, họ cố ý để cô trốn thoát.

Dịch phu nhân không phải đơn giản như những gì bên ngoài bà ta biểu hiện.
Châu Liên ở bên này cơ thể nóng rực như bị thiêu đốt, bày tay của Dịch Tư Nghiêm vô tình đã làm cô sảng khoái.

Từng chỗ bị Dịch Tư Nghiêm chạm tay bào bất giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ một cách điên cuồng.

Châu Liên lúc này đã không còn lí trí, cả người cô rơi vào hố sâu của du͙ƈ vọиɠ mặc nhiên để thứ thuốc kia thao túng.
Dịch Tư Nghiêm nhìn người phụ nữ trước mắt, cô gái này cũng chẳng có gì đặc biệt, vốn dĩ cho rằng cô sẽ không giống những người đàn bà kia chỉ hám lợi trước mắt nhưng giờ phút cô uống thứ thuốc kia vào cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ bản thân mình.

Dịch Tư Nghiêm đứng dậy, thái độ quan tâm vừa rồi lập tức biến mất, gương mặt lạnh đến phát sợ.
Châu Liên cố gắng dựa vào tường đứng dậy, lảo đảo tiến về phía vòi nước.

Cô mở nước lạnh lên, chút nước đó làm cô tỉnh táo.

Cô vỗ vỗ gương mặt mình, cắn chặt lấy môi miệng lẩm bẩm: “Tỉnh táo lên, tuyệt đối không để bị du͙ƈ vọиɠ tấn công.”
Nhìn người con gái kia chịu lạnh dưới vòi nước, môi bị cắn rách, từng móng tay đâm chặt lấy da thịt, nước dội vào đó làm cô đau đến run người.

Thuốc rất mạnh, dù cô làm mọi cách nhưng vẫn không thể chống lại được sự khống chế của nó.

Đến lúc này cô mới thều thào nói: “Nếu anh đã không thích tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu lát nữa tôi không còn kiềm chế được xin anh hãy đánh cho tôi bất tỉnh.”.