Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 117: Ngoại Truyện 3





Dịch Tư Nghiêm nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên một cái biểu thị sự coi thường.

Từ tận sau trong ánh mắt cô cảm nhận được rõ sự khinh bỉ ấy, lòng cô trống rỗng.

Cuộc sống của cô đáng lẽ phải tự mình quyết định chứ không phải chịu cảnh sỉ nhục, cúi đầu khiêm nhường, cầu xin van nài giống một kẻ đê hèn như vậy.
Châu Liên tự cười cợt bản thân, vì cớ gì cô phải cố gắng chịu đựng những điều này.

Cô đứng dậy, cả cơ thể đều không nhẹ lời.

Tay cô dùng lực liên tục tát mạnh vào gương mặt đã sớm ửng hồng vì thuốc kíƈɦ ŧìиɦ.

Hơi thở có chút nóng lực và khô khan, cả người mềm nhũn.


Nước lạnh cũng không ngăn cản được bản chất con đang bùng phát mạnh mẽ bên trong cơ thể.
Cô lê từng bước ra khỏi đó, thậm chí phải bò cô cũng không mở miệng nói một tiếng nào vố người đàn ông đứng bên cạnh kia nữa.

Dường như cảm nhận được sự thất vọng, à không phải nói là tuyệt vọng của cô Dịch Tư Nghiêm cũng dần dần đỡ xem thường cô hơn.

Anh có ý muốn dìu cô lên thì bị cô đẩy ra.

Chỉ là chút sức lực còn xót lại trước khi bị mất đi ý thức.
Chất giọng nghiêm khắc từ miệng Dịch Tư Nghiêm phát ra: “Cô không có quyền bàn điều kiện hay ra bất cứ một đề nghị nào, đơn giản vì cô chỉ là một con mồi đang run rẩy sợ hãi, còn tôi chính là một con sói, tôi thích làm gì tôi làm, thậm chí gặm nhấm từng miếng thịt của cô cũng được.”
Vốn dĩ tưởng cô sẽ run rẩy sợ hãi như những cô gái khác nhưng anh đã lầm, cô kiên cường hơn cả.

Mặc dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất cũng không cần sự giúp đỡ.

Dịch Tư Nghiêm bắt đầu để ý tới người phụ nữ này.
Miệng cô thều thào, từng đụng chạm của anh càng khiến cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Trong đầu ham muốn của du͙ƈ vọиɠ đang gào thét, Châu Liên rất sợ khi bản thân buông thả không còn ý thức, dù vậy nhưng cô vẫn không có ý sợ hãi.
Dịch Tư Nghiêm vỗ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cằm cô lên, vuốt dọc theo xương quai hàm đẩy nhẹ chiếc cằm thanh tú lên.

Đôi mắt đem theo sự kiên định không chịu khuất phục kia làm anh hứng thú.

Chưa có người phụ nữ nào dám bướng bỉnh, gan lì thậm chí kiêu ngạo đến mức này khi ở trước mặt anh.
Ngón tay anh vẫn tiếp tục làm loạn trên gương mặt thanh tú kia.


Ngón trỏ tùy ý vuốt ve đôi môi mọng đỏ nhưng có chút khô khốc kia.

Dường như Dịch Tư Nghiêm đang cố tình làm loạn.

Châu Liên không chịu được liền cắn lấy ngón tay anh ta, bò tới chỗ khác thờ hổn hển.

Cô bắt đầu không kiểm soát được tay mình, nó sờ lên cổ, chạm vào xương quai xanh e lệ dưới lớp áo ngủ, kéo nhẹ.
Làn da trắng trẻo đột ngột xuất hiện, nó ẩn lấp dưới lớp áo, phát sáng như dạ quang trong đêm.

Vòm ngực theo hơi thở dồn dập mà nhấp nhô, tất cả đường nét trên cơ thể từng bước từng bước quyến rũ người đàn ông kiên định chưa từng bị đánh bại bởi sắc đẹp.

Dịch Tư Nghiêm là người đàn ông sắt đá.

Dù anh ta đứng trước một người phụ nữ cởi trần có khiêu gợi bao nhiêu, có xinh đẹp bấy nhiêu cũng chưa từng làm anh ta liếc nhìn một lần nào cả, đến hứng thú cũng không.

Anh cũng từng nghi ngờ về giới tính thực của chính mình.
Ấy vậy mà giờ khắc này, tâm trí hắn như bị mê hoặc, đôi mắt chưa từng để ý ai thì giờ phút này liên tục nhìn thân ảnh người phụ nữ đang bị chuốc thuốc này.

Càng nhìn cô ấy, anh càng có ham muốn chiếm hữu.

Đôi má hây hây đỏ không phải vì phấn, từ miệng cho đến cơ thể đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh một cách trí mạng.
Nếu tiếp tục thế này anh sợ đến chính bản thân mình cũng không kiềm lại được mà lao tới chiếm đoạt cô như một con báo đói lâu ngày.
Dịch Tư Nghiêm bế cô lên, ném mạnh lên giường không một chút thương tiếc.

Bộ phận bên dưới chỉ vì chút kích động mà ngóc đầu.


Chính Dịch Tư Nghiêm cũng không thể lí giải được.

Trong đầu anh bây giờ toàn là ý nghĩ đen tối.
Trong khi anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc bất thường về cơ thể thì Châu Liên đã mất đi ý thức từ lúc nào bò tới chỗ anh, đưa tay luồn từ phía sau, miệng hôn lên vai anh.

Cả cơ thể Dịch Tư Nghiêm cứng đờ, bộ phận nào bó càng mạnh mẽ vươn vai không có dấu hiệu của việc rút khỏi.
Đôi môi óng nóng kia bất giác hôn từ vai cho đến tai anh, từng hơi nóng phả vào cổ kéo theo đó là sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thể kìm nén được.

Dịch Tư Nghiêm đẩy Châu Liên sang một bên, giọng khàn đục cho thấy anh đã bị du͙ƈ vọиɠ khuấy động: “Tránh ra, nếu cô còn không biết điều tôi sẽ không biết bản thân biến thành bộ dạng gì đâu.”
Châu Liên chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ, từng lồ của Dịch Tư Nghiêm chỉ để ngoài tai, không còn ý nghĩa gì cả.

Anh càng đẩy, cô càng tiến gần tiến công mạnh mẽ.

Cô cổ bỏ chiếc áo tắm trên người, cơ thể trần trụi áp sát lấy Dịch Tư Nghiêm điên cuồng quấy phá.
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy có ý định rời đi nhưng Châu Liên dường như rất nhạy bén, cô ôm chặt lấy anh, điên cuồng mà hôn.

Đến lúc này Dịch Tư Nghiêm cũng không có ý định tha cho cô nữa rồi.

Ánh mắt anh tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, hơi thở khô nóng miệng khàn khàn: “Cô đừng hối hận, tôi đã muốn tha cho cô, là cô không thể rũ bỏ được.”.