Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 106: Nói ra điều ngu ngốc



Nói ra điều ngu ngốc

Cô thật sự không biết giờ đây cô phải đối diện với cuộc sống sắp tới như thế nào nữa. Không nhẽ suốt cuộc đời này cô buộc chặt Tần Tử Văn bên cạnh mình mãi sao?

Cô biết anh yêu cô rất nhiều, nhưng mà với tình trạng của cô hiện giờ có ai đảm bảo thời gian sẽ không khiến cho Tần Tử Văn chán ngấy cô chứ?

Càng nghĩ, tiếng khóc của Đường Cảnh Nghi ngày một lớn hơn. Tần Tử Văn vừa về đến cửa cũng nghe thấy tiếng cô khóc. Nhanh tay mở cửa anh chạy vào, nhưng Đường Cảnh Nghi đã nhanh hơn mà lau đi tất cả nước mắt trên khuôn mặt mình, cô trở người nằm xuống giường, tay loạng choạng tìm chiếc chăn phủ lên người mình, khép mi.



Tần Tử Văn nhìn cô mà lòng không khỏi đau đớn Rõ ràng Phương Tiểu Kiều đã ngồi tù. Vương Tuấn Kiệt trước sau cũng không tránh khỏi việc tù tội. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Gia đình nhỏ của anh cũng chẳng được vui vẻ gì? Có phải cái giá để đánh đổi là đôi mắt của Đường Cảnh Nghi thì quá lớn rồi không? Nếu biết mọi chuyện như thế này bạn đầu anh đã không kiên quyết giấu cô như thế rồi.

Nghĩ đến đây nước mắt trên khóe mi anh cũng từ đâu mà tuông ra, nhanh chóng Tần Tử Văn lau đi rồi bước đến chỗ của Đường Cảnh Nghi, tay nhẹ đặt hộp cháo trên bàn, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay đưa ra vuốt lấy mái tóc của cô cố mỉm cười:"Nghi Nghi dậy ăn chút gì đi em. Đã hai ngày em không ăn gì rồi"

Đường Cảnh Nghi im lặng.

Cánh tay Tần Tử Văn run lên từng hồi dừng lại động tác trên mái tóc cô, trái tim lại không ngừng run lên vì đau đớn, nuốt ngược cảm xúc vào trong Tần Tử Văn lại sờ đầu cô tiếp tục lời:"Nghi Nghi, ngày mai chúng ta về nhà"

Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới chịu mở mắt ra nhìn Tần Tử Văn, nhưng cô lại chợt quên mất mắt mình hiện giờ dù nhắm dù mở thì cũng có gì khác biệt đâu chứ?

Cười nhạt Đường Cảnh Nghi vươn cánh tay mình lên muốn tìm bàn tay của Tần Tử Văn, ngay lập tức anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ của cô chà sát tạo hơi ấm, hơi thở lẫn giọng điệu của Đường Cảnh Nghi buồn bã:"Tử Văn, anh ở đây chăm sóc cho em mãi như thế còn Tần thị phải làm sao? Hay là anh về Tần thị đi em ở đây một mình được"

Cúi đầu Tần Tử Văn hôn nhẹ vào bàn tay của Đường Cảnh Nghi giữ lại một lúc đâu anh mới từ từ nhã chữ:"Nghi Nghi, Tần thị thiếu anh không đổ được. Em đừng nghĩ lung tung nữa"

Đường Cảnh Nghi rút tay mình ra khỏi hai bàn tay của Tần Tử Văn mà thu về, mắt nhắm chặt, một dòng nước tinh khiết nóng ấm lại không kiềm chế được mà chảy ra:"Tử Văn nhưng anh cũng đâu thể nào ở bên cạnh em mỗi phút mỗi giây được. Cuộc đời dài như thế mà.....Anh còn có...."

Lòng run rẫy sợ Đường Cảnh Nghi dằn lòng mà nói ra những lời nhẫn tâm, Tần Tử Văn liền đứng phắt dậy, anh vội nói với cô:"Nghi Nghi đừng nói nữa....Nếu em không muốn ăn thì ngủ đi....Anh sẽ tìm cách lấy lại ánh sáng cho em" Nói xong rồi anh cũng chẳng để cô có cơ hội nói tiếp, anh đã nhanh chóng xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Có lẽ vì đôi mắt không còn nhìn thấy mà các giác quan khác của Đường Cảnh Nghi cũng trở nên nhạy bén hơn cô có thể nghe được từng hơi thở gấp, từng bước chân chơi vơi của Tần Tử Văn.

Rất nhanh sau đó trong nhà vệ sinh cô đã nghe thấy tiếng nước chảy. Đường Cảnh Nghi cũng thừa biết cô đau thế nào, Tần Tử Văn anh cũng đau không kém. Nhưng biết làm sao được chứ? Giờ đây cô chẳng phải chỉ là gánh nặng thôi sao?

Đường Cảnh Nghi lò mò ngồi dậy cô, bước xuống giường cô cố tìm cho mình đường đi để lấy cốc nước, nào ngờ cánh tay vừa chạm vào bàn, chiếc cốc đã bị cô quơ trúng mà rơi xuống sàn vỡ ra.

Tiếng đổ vỡ rất nhanh đã vọng vào tới trong nhà vệ sinh, giật mình Tần Tử Văn tắt vội vòi nước, cả người ướt sũng anh chạy ra ngoài. Nhìn thấy Đường Cảnh Nghi đang ngồi dưới sàn xung quanh cô toàn là mảnh thủy tinh vỡ, tay chân cũng toàn là máu tươi.

Hốt hoảng Tần Tử Văn lao đến bế sốc người cô lên đặt cô ngồi trên giường. Cánh tay run run anh cầm lấy bàn tay cô xem qua. Lòng đau như có ai khoét từng mảng lớn, Tần Tử Văn lần nữa không kiềm chế được nước mắt mà cúi đầu:"Nghi Nghi không phải em còn có anh sao? Tại sao lại hành hạ bản thân mình như thế?"

Nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn im lặng ngồi đó Tần Tử Văn buông tay cô ra, quệt đi nước mắt trên mặt mình loạng choạng thẳng người:"Em ngồi yên ở đây đi, anh gọi bác sĩ"

Tần Tử Văn vưa xoay lưng định rời đi thì nghe Đường Cảnh Nghi gọi tên mình:"Tử Văn...."

Cánh tay xiết chặt Tần Tử Văn có chút lớn giọng:"Nghi Nghi anh cấm em nói ra những điều ngu ngốc nghe chưa?"