Cánh tay xiết chặt Tần Tử Văn có chút lớn giọng:"Nghi Nghi anh cấm em nói ra những điều ngu ngốc nghe chưa?"
Đường Cảnh Nghi lại rơi vào im lặng.
Không biết là do tủi thân hay áp lực mà cô lại khóc nất lên, cánh tay loạng choạng Đường Cảnh Nghi dang rộng về phía trước:"Tử Văn, anh thật sự sẽ không bỏ rơi em sao?"
Bước chân tìm đến bên cạnh đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn ôm lấy cô:"Tại sao anh phải bỏ rơi em?"
"Tử Văn...."
Vuốt dọc mái tóc của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn dỗ dành:"Ngoan không khóc nữa, anh gọi bác sĩ" Đẩy nhẹ người Đường Cảnh Nghi ra, anh trực tiếp lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô:"Không khóc nữa anh đau lòng!"
Nhìn thấy Đường Cảnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu Tần Tử Văn mới với tay ấn chuông gọi bác sĩ đến. Rất nhanh chóng bác sĩ đã có mặt để sơ cứu sơ qua vết thương cho Đường Cảnh Nghi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Tần Tử Văn liền dõi theo bóng lưng của ông ta, dường như lòng lại có một quyết định gì đó.
Đường Cảnh Nghi ngồi trên giường không còn nghe thấy tiếng của Tần Tử Văn nữa liền nhíu mày:"Tử Văn, anh ở đâu rồi?"
Giật mình Tần Tử Văn đi đến bên cạnh Đường Cảnh Nghi:"Anh ở đây" Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, Tần Tử Văn xem xét qua người cô một lượt rồi lại hướng mắt xuống cơ thể đang run lên vì lạnh của mình nhẹ giọng:"Nghi Nghi người anh ướt cả rồi còn làm ướt người em. Nào, anh đưa em đi lau mình thay quần áo"
Đường Cảnh Nghi ngoan ngoãn đưa cánh tay mình lên, Tần Tử Văn ôm lấy cô một lực nhấc bổng cả người bế cô trong lòng mình đi thẳng vào nhà vệ sinh. Đặt Đường Cảnh Nghi ngồi ở bồn rửa tay Tần Tử Văn cẩn thận cởi đồ cô ra, sau đó dùng khăn ấm mà lau khắp người cô.
Xong xuôi Tần Tử Văn ôn tồn:"Em ngồi yên đây anh đi lấy đồ, nhớ đừng đi đâu đó"
Đường Cảnh Nghi gật đầu, Tần Tử Văn để cô lại trong nhà vệ sinh mà ra ngoài tìm quần áo. Lòng sợ Đường Cảnh Nghi lại không nghe lời, Tần Tử Văn vội vã lấy đại chiếc váy mà đi lại vào nhà vệ sinh. Thấy Đường Cảnh Nghi vẫn ngơ ngác có chút ủ rũ ngồi đó. Tần Tử Văn trấn an bản thân rồi đi đến trước mặt cô, tay xoa đỉnh đầu anh gượng cười:"Ngoan lắm"
Mặc đồ cho Đường Cảnh Nghi xong, Tần Tử Văn cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô:"Em ở đây chờ anh một lát, anh tắm rồi chúng ta ra ngoài"
Gật đầu, Đường Cảnh Nghi kiên nhẫn ngồi yên chờ Tần Tử Văn tắm.
Chờ một lúc, tiếng nước chảy cũng đã ngừng, Đường Cảnh Nghi với đôi mắt vô hồn mà lơ ngơ nhìn xung quanh như sợ Tần Tử Văn sẽ bỏ lại mình vậy:"Tử Văn anh còn ở đó không?"
Tay xỏ vội chiếc áo, Tần Tử Văn đi đến chỗ Đường Cảnh Nghi dùng lực nhấc bổng người cô lên:"Anh vẫn ở đây"
Đi đến giường bệnh Tần Tử Văn đặt Đường Cảnh Nghi ngồi lên giường, tay nắm lấy bàn tay cô anh nhỏ giọng:"Em ăn cháo nha?"
Thấy Đường Cảnh Nghi chẳng nói gì, Tần Tử Văn liền mỉm cười, anh vươn tay lấy hộp cháo mở ra, múc một muỗng nhỏ anh đưa đến trước miệng cô:"Nào Nghi Nghi há miệng ra em"
Đường Cảnh Nghi chẳng xác định được phương hướng mà há đại miệng của mình ra đợi chờ Tần Tử Văn đút cháo cho.
Tần Tử Văn ngồi đó cũng kiên nhẫn mà đút từng muỗng cháo cho Đường Cảnh Nghi tới khi cô no căng đến độ chẳng thể nuốt thêm nữa mới thôi.
Đặt hộp cháo lên bàn, Tần Tử Văn cẩn thận lau miệng cho Đường Cảnh Nghi, cho cô uống nước xong anh mới đỡ cô nằm xuống giường, tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô, anh dỗ dành:"Em nhắm mắt lại ngủ trước đi. Anh dọn dẹp xíu rồi nằm với em"
"Tử Văn đừng đi được không?" Đường Cảnh Nghi cố bám lấy cánh tay Tần Tử Vần đưa ra lời đề nghị.
Lòng chẳng nỡ, Tần Tử Văn nắm ngược lại bàn tay nhỏ của cô:"Được, không đi nữa. Anh nằm với em"
Đường Cảnh Nghi nghe Tần Tử Văn nói thế liền an tâm, tay cố chạm vào mép giường để đo lường, cô nhích cơ thể của mình sát mép rồi đập bàn tay nhỏ xuống chỗ trống bên cạnh:"Tử Văn"
Hiểu ý, Tần Tử Văn bỏ dép ra anh leo lên giường, một tay nắm chặt lấy bàn tay của Đường Cảnh Nghi, tay còn lại anh tìm vài ba cái gối xếp chồng chúng lại với nhau, ngã lưng anh để Đường Cảnh Nghi nằm lên bắp tay của mình. Cánh tay liền ôm lấy cổ cô áp sát Tần Tử Văn khẽ lời:"Ngủ đi"
Người rút vào trong ngực Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vòng tay ôm lấy người anh yên tĩnh mà nhắm mắt.
.............
Sáng hôm sau, nhân lúc Đường Cảnh Nghi chưa tỉnh dậy, Tần Tử Văn đã rời khỏi giường mà đi đến chỗ của bác sĩ.
Tần Tử Văn thảo luận với bác sĩ một số vấn đề liên quan đến tình trạng mắt của Đường Cảnh Nghi. Cuối cùng Tần Tử Văn đã đưa ra một quyết định đó là trao lại đôi mắt của mình cho Đường Cảnh Nghi cô.
Nhưng vì vấn đề đạo đức mà bác sĩ đã thẳng thừng từ chối anh. Giác mạc tuyệt đối không thể lấy từ người sống để tiến hành cấy ghép.
Đến cả hi vọng cuối cùng cũng tiêu tan. Thất vọng Tần Tử Văn cả người thơ thẩn anh quay trở về phòng bệnh.
Vừa mở cửa phòng bệnh Tần Tử Văn đã thấy Đường Cảnh Nghi lại co ro ngồi ở đầu giường mà khóc. Tần Tử Văn nhanh chân đi đến, ngồi lên giường anh ôm lấy cô:"Nghi Nghi, sao lại khóc nữa rồi? Nào ngoan nín đi em"