Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 109: Nếu có một ngày anh không còn đủ kiên nhẫn



"Anh chính là đôi mắt của em" Tay đưa lên Tần Tử Văn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Cảnh Nghi, không chút do dự anh nhanh chóng mà đáp lời.

Cánh tay run run mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay tươm ra, Đường Cảnh Nghi rụt nhẹ các đầu ngón tay của mình lại giật giật:"Tử Văn, nếu có một ngày anh không còn đủ kiên nhẫn với em nữa, đừng im lặng cũng đừng cố chịu đựng mà hãy thành thật nói cho em biết được không?"

Hai mắt lại hoe hoe đỏ, bờ mi rũ xuống, cánh môi mấp máy, lòng ngực nghẹn ngào khó thở, cánh tay còn lại run run Tần Tử Văn từ từ hướng về gáy của Đường Cảnh Nghi, một lực giữ chặt hai vầng trán dí sát vào nhau, nước mắt không ngừng chảy ra nất nghẹn anh buồn bã gọi tên:"Nghi Nghi"

Tai nghe thấy tiếng khóc, cánh tay mờ mịt tìm kiếm lối đi trong bóng tối, Đường Cảnh Nghi từ từ tìm đến nơi khóe mắt của Tần Tử Văn nén lòng mà lau đi từng giọt nước mắt:"Tử Văn em muốn nuôi một chú cún dẫn đường. Nếu như sau này....Sau này.....Em sẽ không...." Lời nói bỗng nhiên lại kẹt cứng ở nơi cổ họng, dù can đảm đến thế nào đi nữa Đường Cảnh Nghi vẫn không thể nào nói hết ra được.



Mắt chớp liên hồi, Tần Tử Văn định hình lại cảm xúc, hiện tại lí trí Đường Cảnh Nghi đã suy sụp đến độ khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy thật nặng lòng mà thương xót. Hi vọng trong cô dường như hoàn toàn chẳng còn tồn tại nữa.

Có lẽ cô đang dần buông xui rồi thì phải!

Gỡ bàn tay của Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn đứng thẳng anh xoa đầu mà nói với cô rằng:"Việc nuôi cún anh nghĩ không cần thiết. Em cần gì, muốn đi đâu, đến nơi nào thì cứ nói với anh một tiếng là được. Anh tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ thời gian mà bỏ mặc em không lo cho nên em đừng có cái kiểu suy nghĩ tiêu cực ấy nữa. Em ngồi đây đi anh đi lấy cho em ít trái cây"

Không đợi Đường Cảnh Nghi gật đầu đồng ý Tần Tử Văn đã buông cánh tay cô ra, nhanh chóng rời khỏi căn phòng đầy u ám đau thương này.

Tần Tử Văn không di chuyển liền xuống nhà bếp để lấy trái cây như lời anh nói. Mà anh đã nén lại ở khung cửa sổ ngoài hành lang để châm vài ba điếu thuốc, hơi thở ngày càng nồng đượm mùi thuốc lá, Tần Tử Văn không ngừng hút không ngừng suy nghĩ, tất cả mọi thứ trong đầu anh dường như đã căng trướng ngoài sức chịu đựng mà nổ tung, trái tim Tần Tử Văn co rút mạnh mẽ, hơi thở dần loạn, ý thức mê mang, anh dụi đi tàn thuốc, nước mắt lại không thể kiềm chế mà chảy xuống động lại ở trên bệ cửa sổ.

Cố ổn định tâm trí Tần Tử Văn đi xuống phòng bếp lấy ít trái cây rồi trở về phòng. Vừa mở cửa phòng Tần Tử Văn đã thấy Đường Cảnh Nghi chệnh choạng, điểm tựa là tường cô mò mẫm khó khăn mà bước đi.

Thế nhưng Tần Tử Văn cũng không vội vã chạy lại đỡ lấy cô. Trước tiên anh đi đến bàn đặt đĩa trái cây xuống, xoay người anh xác định vị trí hiện tại của Đường Cảnh Nghi, cảm nhận từ nhiều góc độ xác định không có bất cứ rào cản nào chắn ngang đường đi, Tần Tử Văn mới đứng ở đó anh nhẹ giọng:"Nghi Nghi, bỏ tay ra khỏi tường xoay phải đi thẳng đến đây với anh"



Theo lời của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi khựng lại trong vài giây để xác định phương hướng, sau khi xác định được cô liền xoay người, bước chân có hơi chậm chạp dè chừng cô từ từ bước đi, hai tay theo phản xạ mà cũng quơ loạn trong không trung.

Đường Cảnh Nghi mất khoảng vài phút mới đến được chỗ của Tần Tử Văn đang đứng, cánh tay vừa tới nơi đã được Tần Tử Văn đón lấy, anh dìu cô ngồi xuống sofa miệng còn không quên khen ngợi sự cố gắng vừa rồi của cô bằng hai từ:"Giỏi lắm"

Đường Cảnh Nghi nghe thấy thì cũng gượng cười mà đáp lại lời anh.

Tần Tử Văn lấy que tâm cắm miếng táo đưa đến ngang tầm của Đường Cảnh Nghi, cầm lấy tay cô đặt lên que tâm anh để cho cô tự ăn. Tuy không dễ dàng cho lắm, miếng táo đưa lên vẫn còn chút trúc trắc và vướng víu nhưng cũng rất nhanh Đường Cảnh Nghi đã có thể làm quen và khắc phục được.

Đang ngồi nhai miếng táo ngon lành bỗng nhiên Đường Cảnh Nghi ngửi thấy có mùi lạ, cuối cùng xác định được mùi cô cau mày cô nhắm thật chuẩn khuôn mặt của Tần Tử Văn đối diện mà cau mày:"Anh lại hút thuốc nữa sao Tử Văn?"

Thoáng giật mình Tần Tử Văn đưa tay lên che miệng thở ra một hơi, mùi thuốc cực kì đậm, xem ra cũng không thể nói dối, cười nhạt anh đáp:"Lần sau sẽ không hút nữa"

Mày dãn ra, Đường Cảnh Nghi cũng không đề cập thêm gì về việc này nữa.

.............

Đã hơn một tuần kể từ ngày Đường Cảnh Nghi xuất viện, hiện tại cô đã có thể di chuyển một cách quen thuộc ở trong biệt thự.

Tuy vậy Tần Tử Văn vẫn không thể nào ngừng lo lắng được. Mấy hôm trước vì để cho Đường Cảnh Nghi dễ dàng đi lại không bị cản trở hay vấp ngã lung tung mà Tần Tử Văn đã dụng tâm cho người sửa sang lại toàn bộ căn biệt thự, những vật nhọn như cạnh bàn đều được bao bọc cẩn thận, anh còn tự tay chọn những tấm thảm lót dành riêng dành cho người khiếm thị trải khắp nơi trong nhà chỉ để cho Đường Cảnh Nghi dễ dàng xác định được phương hướng.