Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 110: Ngày càng cảm thấy bản thân thật sự là gánh nặng



Sáng hôm nay vì có chút việc nên Tần Tử Văn đã đến Tần thị từ sáng sớm. Vì Đường Cảnh Nghi vẫn còn đang ngủ, anh thì không nỡ đánh thức cô dậy nên đã ghi âm lại sau đó cẩn thận nhét máy ghi âm vào trong tay cô rồi mới an tâm rời đi.

Ngồi ở Tần thị mà lòng Tần Tử Văn như lửa đốt, trong đầu của anh lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt đầy tâm sự không chút niềm vui nào của Đường Cảnh Nghi, cứ như thế anh vùi đầu vào bộn bề, cố gắng giải quyết số công việc còn tồn động cho thật nhanh thật nhanh để còn về nhà với cô.

Nhưng không hiểu vì sao càng vội thì công việc càng trở nên chậm trễ. Tần Tử Văn dù cố gắng thế nào thì công việc vẫn cứ chất đống ở đấy chờ anh xem xét. Cánh tay đưa lên ngang tầm mắt, Tần Tử Văn nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng đã quá trưa rồi.

Nhưng nhìn lại số văn kiện còn nằm trên bàn anh bất lực thở dài, đứng lên Tần Tử Văn gom hết tất cả lại gọi Vệ An vào:"Cậu chuyển hết số hồ sơ này qua chỗ tôi, từ nay công việc cậu cứ chuyển thẳng qua biệt thự tôi sẽ giải quyết. Tạm thời nếu không có việc gì gấp tôi sẽ không đến tập đoàn. Cậu thay tôi trông nôm một thời gian"

Gật đầu nhận nhiệm vụ được giao phó Vệ An nhanh chóng đóng gói tất cả hồ sơ còn chưa được giải quyết xong chuẩn bị để chuyển phát nhanh sang biệt thự cho Tần Tử Văn.

Sau khi về đến nhà Tần Tử Văn đã thấy Đường Cảnh Nghi ngồi ở phòng khách nói chuyện điện thoại với ai đó. Nghe tiếng bước chân Đường Cảnh Nghi dừng lại cuộc hội thoại trong thoáng chóc nghiêng đầu tìm vị trí của Tần Tử Văn rồi hỏi:"Anh về rồi sao?"

Tay cởi áo vest ngoài ra Tần Tử Văn đi đến vắt lên sofa, xoa đầu cô anh ngồi xuống bên cạnh:"Em gọi cho ai đó?"

Đường Cảnh Nghi:"Là Minh Minh, tụi em đang tính xem phải tổ chức tiệc mừng thọ cho cha thế nào"

Môi nhếch lên tạo thành một đường cong Tần Tử Văn sốc người Đường Cảnh Nghi lên, đặt cô ngồi ngang ở trên đùi mình, tay giữ chặt eo để cô tựa vào ngực mình. Cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu Đường Cảnh Ngh tay xoa lấy sống lưng cô, mi khép hờ anh dịu giọng:"Em cứ nói tiếp đi, đừng để ý đến anh"

Gật đầu Đường Cảnh Nghi nói chuyện với Triệu Minh thêm một lúc lâu nữa rồi mới ngắt máy.

Vì bị Tần Tử Văn ôm chặt mà Đường Cảnh Nghi chẳng biết phải làm sao để đặt chiếc điện thoại đang cầm ở trên tay xuống cả. Cô chìa chiếc điện thoại trên tay ra trước mặt:"Tử Văn điện thoại của em"

Nghe Đường Cảnh Nghi gọi mình mi mắt liền hé mở, cánh tay đang đặt trên eo của cô di chuyển, Tần Tử Văn cầm lấy điện thoại trên tay cô đặt xuống sofa:"Xong rồi sao?"

Đường Cảnh Nghi:"Xong rồi, anh ấy bảo cha chỉ muốn tổ chức ở nhà thôi, cha nói như thế cho có cảm giác gia đình rồi mời thêm một vài người bạn thân thiết đến chung vui nữa là được"

Mi mắt rũ xuống trầm buồn Đường Cảnh Nghi nói tiếp:"Tử Văn có phải vì em nên cha mới quyết định như thế không? Không phải đối với đời người năm sáu mươi tuổi rất đáng nhớ hay sao? Chúng ta rõ ràng đủ điều kiện để cho ta một bữa tiệc lớn nhưng mà....."

Tần Tử Văn:"Nghi Nghi, em đừng có chuyện gì cũng nghĩ nguyên nhân là do bản thân của mình như thế nữa. Thứ em cho được chưa chắc đã là thứ cha cần, cho nên cứ nghe theo cha đi, được không?"

Gật đầu Đường Cảnh Nghi đưa tay sờ sờ vòm ngực của Tần Tử Văn rồi vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào đó. Kê đầu ở lòng ngực ấm chưa được bao lâu Đường Cảnh Nghi đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Giữ hờ đầu cô lại Tần Tử Văn gọi Chu quản gia:"Chú Chu, chú mở cửa xem ai đến giúp con"

Từ trong nhà bếp Chu quản gia chạy ra ngoài đi ngang Tần Tử Văn ông "vâng" một tiếng rồi đi thẳng ra cổng. Rất nhanh sau đó quản gia Chu cùng thêm một số người làm khác mang theo vài thùng lớn nhỏ đi vào đặt ở phòng khách, Chu quản gia nhìn số thùng kia rồi đi tới:"Thưa thiếu gia những thứ này chúng tôi nên đặt ở đâu?"

Tần Tử Văn nhìn số thùng kia bỗng nhiên nhớ ra gì đó anh xác nhận lại:"Là của Vệ An gửi đến?"

Chu quản gia ấp úng khi nảy không để ý ông chỉ xác nhận người nhận là Tần Tử Văn nên kí tên thôi còn người gửi ông chẳng hề để ý đến, nghe Tần Tử Văn hỏi vậy ông liền lùi lại mấy bước cúi đầu kiểm tra lại lần nữa, lần này ông nhìn Tần Tử Văn gật đầu:"Là cậu ấy gửi đến cho thiếu gia"

Tần Tử Văn gật đầu:"Vậy thì chú giúp con đem lên thư phòng đi, chú nhớ để cẩn thận một bên cho con"

Sau lời của Tần Tử Văn thì toàn bộ số thùng vừa rồi đều được đem lên thư phòng. Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới từ trong lòng ngực anh nói nhỏ:"Vệ An gửi gì cho anh thế?"

Tần Tử Văn:"Công việc của Tần thị thôi"

Tâm trạng Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên chùn xuống, có phải vì cô mà rất nhiều dự định của Tần Tử Văn bị thay đổi không? Có phải vì cô mà mọi chuyện dần trở nên chậm chạp và ngày càng thụt lùi dần hay không? Mỗi ngày trôi qua cô lại cảm thấy bản thân mình lại đem theo chút gánh nặng đặt lên vai của từng người là sao? Cánh tay run run bám lấy chiếc váy Đường Cảnh Nghi cố nói:"Tử Văn hay là anh cứ đi làm đi em ở nhà được, huống hồ trong nhà cũng có rất nhiều người. Xử lí công việc ở nhà cũng chẳng phải cách lâu dài"