Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 111: Phép nhiệm màu



"Nghi Nghi anh cũng đâu có bỏ việc, có tới hay không tới Tần thị thì cũng vậy thôi. Em đừng nghĩ nhiều mà nặng lòng" Lái câu chuyện đi theo hướng khác Tần Tử Văn tinh tế chuyển chủ đề:"Sáng đến giờ em đã ăn gì chưa?"

Đường Cảnh Nghi lắc đầu.

Tần Tử Văn đỡ người cô ngồi thẳng trên đùi mình, tay véo nhẹ nơi chớp mũi:"Anh không nhắc đến thì em định nhịn đói luôn à?....Nào anh đưa em đi ăn....Lần sau nhớ không được bỏ bữa lần nữa nghe chưa"

Đường Cảnh Nghi nhỏ giọng giải thích:"Em cũng đâu muốn bỏ bữa chứ. Chỉ tại em lại sợ mình bất cẩn làm vỡ đồ rồi lại gây thêm phiền toái cho mọi người thôi"

Tần Tử Văn:"Nghi Nghi...."

"Em đói rồi" Đường Cảnh Nghi thừa biết Tần Tử Văn định nói gì tiếp nên nên đã vội cướp lời. Cũng đã hơn một tuần rồi cô cũng đã chán ngấy với cái việc suốt ngày Tần Tử Văn anh tìm đủ mọi lí do để bao biện cho sự vô dụng của cô rồi.



Nghe riết cô cảm thấy bản thân mình thật tệ hại. Chi bằng anh cứ để tự nhiên như thế không phải tốt hơn sao? Khi biết mình thiếu ở đâu cô có thể cố gắng đắp vào mà, còn như bây giờ hầu như anh đều bảo bộc cô như một đứa con nít lên ba vậy cực kì tù túng, cực kì bí bách.

Bế Đường Cảnh Nghi vào nhà bếp, Tần Tử Văn đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, cả hai ngồi chờ một lúc thì cơm cũng đã có. Tần Tử Văn ngồi ở bên cạnh miêu tả từng chi tiết nhỏ từng món ăn được bày ra trên bàn. Múc một muỗng cơm nóng anh thổi nguội gắp ít cá đặt lên trên anh đưa đến miệng của Đường Cảnh Nghi:"Nào Nghi Nghi ăn cơm thôi"

Há miệng Đường Cảnh Nghi nhai sơ rồi nuốt xuống. Mới ăn được mấy muỗng cô đã lắc đầu không muốn ăn tiếp. Cũng không ép uổng Tần Tử Văn đặt chén cơm lên bàn, tay bê cốc sữa còn nóng đặt vào tay cô nhưng tay mình thì vẫn giữ hờ:"Không ăn nữa thì uống chút sữa đi"

Loạng choạng Đường Cảnh Nghi bê cốc sữa lên uống liền một hơi, tay quệt ngang miệng chùi đi chút sữa còn vương lại cô nương theo tay của Tần Tử Văn mà đặt được chiếc cốc lên bàn.

Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới nắm lấy bàn tay của Tần Tử Văn, tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận rõ Tần Tử Văn đã ốm đi rất nhiều, sờ vào bàn tay của anh cô chỉ có thể cảm nhận được từng khung xương đang lộ rõ, lòng khó chịu Đường Cảnh Nghi thâm trầm:"Tử Văn anh cũng ăn chút gì đi em ngồi đây chờ anh ăn"

Tần Tử Văn mở lời liền từ chối:"Không cần đâu" Nhưng lại bị Đường Cảnh Nghi cự nự không chịu, cô mò tìm đôi đũa mà cầm lên hướng về chỗ Tần Tử Văn ý muốn anh nhất định phải ăn.

Nhìn cô Tần Tử Văn chẳng biết phải làm sao đành phải cầm lấy đôi đũa nhưng rồi lại đặt nó ngay ngắn sáng một bên, anh xoa lấy gáy của cô:"Em có muốn đi chọn quà cho cha không anh đưa em đi"

Đường Cảnh Nghi không nghe thấy tiếng động đũa hay tiếng nhai thức ăn liền cau mày:"Tử Văn anh còn chưa ăn"

Tần Tử Văn:"Anh không đói"



Đường Cảnh Nghi ngồi bên cạnh nhẫn nại mà khuyên nhũ lẫn giọng điệu có chút quyền uy mà ra lệnh:"Không đói cũng phải ăn. Anh đã ốm lắm rồi, còn nhịn nữa sẽ hại sức khỏe"

"Nghi Nghi anh là đàn ông cũng đã lớn cả rồi đói sẽ tự biết đường tìm thức ăn, em không cần lo cho anh như thế đâu"

"Nếu anh không ăn lần sau em cũng sẽ không ăn nữa"

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh chẳng có chút nào là đùa giỡn của Đường Cảnh Nghi, lòng Tần Tử Văn liền run lên cảnh báo mà nhún nhường:"Nghi Nghi...."

Đường Cảnh Nghi:"Anh ăn đi"

Phất cờ đầu hàng Tần Tử Văn liền động đũa, lâu lâu lại nhìn sang Đường Cảnh Nghi đang ngoan ngoãn với ánh mắt sâu thẫm chất chứa đầy suy tư ngồi bên cạnh mình mà lòng lại quặng đau.

Để tạo ra bầu không khí tự nhiên Tần Tử Văn đã gắp thêm miếng cá đưa đên trước miệng của Đường Cảnh Nghi:"Ăn với anh thêm chút nữa"

Đường Cảnh Nghi chu môi lắc đầu liền bị Tần Tử Văn véo mũi cưng chiều mà mỉm cười:"Chỉ giỏi lo cho người khác"

Rụt đầu về mỉm cười có chút khép nép Đường Cảnh Nghi ngã người tựa vào ghế, tay điểm nhẹ lên đầu mũi cô che đi nụ cười của mình lại. Nào ngờ Tần Tử Văn lại nhân cơ hội mà chọc vào eo cô thêm vài cái làm cho Đường Cảnh Nghi không nhịn được liền uốn éo cơ thể mà bật cười thật lớn.

Cứ thế mà ở trong căn biệt thự rộng lớn lâu ngày lại bắt đầu có tiếng nói cười hiện lên.

...........

Hôm nay chính là tiệt mừng thọ sáu mươi của Đường Cảnh Thanh.

Ông bà Tần, Triệu Minh cũng như gia đình của anh cũng đã đến từ sớm để phụ giúp một tay cho vui nhà vui cửa.

Riêng Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi thì đến muộn hơn so với mọi người một chút vì sáng nay không biết là do may mắn hay là phúc đức mà bệnh viện đã gọi đến và nói rằng có người đã đồng ý hiến tặng giác mạc cho Đường Cảnh Nghi.

Bỗng dưng cơ hội lại đến một cách kì diệu đầy phép nhiệm màu như thế chắc chắn là không thể bỏ qua cho nên Tần Tử Văn đã đưa Đường Cảnh Nghi đến bệnh viện trước rồi mới ghé về Đường gia sau.