Lăng Nhiễm có nghĩ kiểu gì cũng không ra một người như Hoắc Mạc Đình bề ngoài nhã nhặn, đoan chính lại có thể ở trên giường…cầm thú như vậy!
Từ lúc tiếp nhận cơ thể này hai người dù có ôm nhau ngủ hay tiếp xúc thân mật hôn nhau ra sao cũng chưa từng thử cái đó vì có quá nhiều biến cố, ban đầu là lý do cơ thể cô về sau cũng vẫn là lí do cơ thể cô. Đến tận bây giờ mới nhận ra được bộ mặt khác của anh.
Thể lực khủng khiếp, ức hiếp cô cả đêm anh chẳng mệt chút nào còn cô thì lụi xơ không còn gì cả. Đêm qua cũng y như vậy, vừa lên giường đã lập tức dò xét đem cô ra làm “thịt”
Làm tới rạng sáng cũng không chịu ngưng lại, Lăng Nhiễm mệt quá cũng chẳng buồn để ý thiếp đi lúc nào chẳng hay mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Lăng Nhiễm đang ấp mình trong chăn bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nhỏ túm lấy tóc cô mà kéo, Lăng Nhiễm khó chịu lật người: “Hoắc Mạc Đình! Mau cuốn xéo đi!”
Triệu Tư Lạc bĩu môi lại thò tay lên kéo chăn: “Cô Nhiễm ơi! Lạc Lạc tới rồi ạ!”
Lăng Nhiễm vẫn chưa tỉnh ngủ nên nghe chẳng vào cứ nghĩ anh lại kiếm chuyện bèn mặc kệ chùm chăn kín đầu: “Anh ra ngoài đi! Nếu không trong vòng một tháng đừng hòng ngủ ở phòng ngủ chính!”
Triệu Tư Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định nhấc chân ngắn tủn trèo lên giường, bỗng nhiên cổ ái cô bé bị ai đó xách lên, một giọng nói kìm nén sự tức giận vang lên: “Triệu Tư Lạc! Lần thứ mấy trong tháng con lẻn vào phòng cô chú?”
Triệu Tư Lạc bĩu môi: “Con muốn tìm cô chơi! Chú thả con xuống!”
“Không thấy vợ chú đang ngủ à?”
Triệu Tư Lạc vùng vẫy hai chân ngắn củn nghiêm túc nói: “Bây giờ là trưa rồi, mẹ đẹp nói là con gái ngủ quá giờ trưa sẽ không lấy được chồng, ngộ nhỡ cô không lấy được chồng thì phải làm sao?”
Hoắc Mạc Đình: “…” Đúng là con nhà công không giống lông cũng phải giống cánh! Tính cách chẳng khác ba mẹ nhóc là bao.
“Không cần nhóc con nhà cháu quan tâm! Còn nữa cô ấy là vợ chú! Chú đã cưới cô ấy rồi!” Hoắc Mạc Đình nói xong chỉ tay lên tấm ảnh cưới to đùng ở trên tường phía đầu giường.
Triệu Tư Lạc là con gái của Triệu Khải và Bích Lạc Doanh, đến nay đã được hai tuổi, hoạt bát đang yêu lại vô cùng lanh lợi, quậy phá chẳng khác gì một ** con trai cả, nghịch ngợm chẳng ai sánh nổi. Con bé này rất thích Lăng Nhiễm thường xuyên tới đây để bám dính lấy cô, và đương nhiên anh không thích chuyện này.
Hoắc Mạc Đình mất hết kiên nhẫn với con nhóc trên tay rút điện thoại gọi tới cho Triệu Khải: “Qua đón con gái chú về nhanh lên!”
Vẫn như chuyện thường xảy ra Triệu Khải lại ung dung vừa đi vừa cắn táo đi đến biệt thự đối diện đón con gái cưng về.
Trao trả con nhóc kia xong anh lại quay trở lại phòng ngủ, Lăng Nhiễm vẫn chùm chăn ngủ rất ngon dù không nỡ nhưng cũng đã 11 giờ rồi: “Vợ ơi, dậy thôi em! Ăn cơm rồi ngủ tiếp!”
Lăng Nhiễm phẩy phẩy bàn tay rồi vùi đầu xuống gối ngủ tiếp. Cô rất mệt nha!
Mắt thấy gọi bằng lời không xi nhê gì anh đành leo lên giường lật chăn bắt đầu sử dụng phương pháp thường dùng để đánh thức cô, đó là cứ trực tiếp mà hôn xuống, hết dưỡng khí cô sẽ tự tỉnh.
Quả nhiên rất nhanh Lăng Nhiễm đã mở mắt ra, cô đẩy vai anh lườm anh: “Hôn cái gì! Anh không mệt hả!”
“Em thế này kêu anh làm sao mệt cho nổi” Anh vừa nói vừa nhìn xuống người cô.
Lăng Nhiễm mới biết lúc này mình đang khoả thân! Hoắc Mạc Đình đáng đánh!
“Anh tránh ra!”
Chỉ thấy anh cười cười: “Em chắc không đi nổi! Anh giúp em!”
Dứt lời liền ôm cả cô và chăn dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Lăng Nhiễm: “…” Tại em chắc?
Lúc ăn trưa Lăng Nhiễm chợt hỏi anh: “Chồng ơi!”
Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Hửm?”
“Anh có muốn trong nhà có một đứa trẻ không?”
Hoắc Mạc Đình định trả lời muốn nhưng lại nhớ tới nhóc con kia lại đổi ý: “Không muốn”
Biểu cảm Lăng Nhiễm ảm đạm đi: “Tại sao?”
Chỉ nghe thấy anh quăng một câu: “Ảnh hưởng tình cảm, không gian riêng tư!”