Kẻ buông xuôi, mặc người tiến bướcTự dặn lòng đánh trước bình sauNgặt nỗi dân chúng khổ đauQuân vương trông thấy, có chau mày rồng?
Trịnh Khinh Ái nhìn không gian trắng xóa xung quanh mình, tầm mắt không bị cản trở khiến nàng ta vô thức đưa tay lên, chạm vào mi mắt. Chẳng có mảnh vải nào che đậy cả.
Bất chợt, một má đào tóc xanh lục ôm lấy cổ Trịnh Khinh Ái từ phía sau, quấn siết, tựa như mãng xà đang ôm lấy con mồi. Trịnh Khinh Ái cau mày, muốn hất ả ta xuống khỏi người mình, nhưng kẻ đó càng bám càng chắc, rồi chỉ trong một cái lật người của ả, nàng đã bị nhấn xuống sàn.
Má đào nọ ngồi trên người Trịnh Khinh Ái, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn, khiến âm thanh khi nói cũng phát ra những tiếng xì xì quái dị.
"Khinh Ái yêu dấu của ta."
Trịnh Khinh Ái không muốn trả lời, càng không muốn ban phát cho ả một ánh nhìn nào, nàng thở hắt ra, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Thôi nào Khinh Ái, ta biết cô thích điều này mà." Má đào nọ chớp chớp đôi mắt đỏ, đồng tử của loài bò sát như sáng rực lên, chiếc lưỡi rắn vươn ra, chỉ trong chốc lát liền chạm đến mặt nàng ta.
Nhưng Trịnh Khinh Ái nâng tay, chặn lại hành động đó.
"Ta không thích cô, xà yêu, ta chỉ thấy kinh tởm."
Xà yêu nhếch khóe môi.
"Nếu cô không nghĩ về ta, cô đã không mơ thấy ta rồi."
"Thật ngây thơ, Trịnh Khinh Si."
Lời của xà yêu chưa dứt, Trịnh Khinh Ái đã vươn tay ra mà siết lấy cổ ả, sau đó lật người đè chặt ả xuống sàn. Những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt lấy vùng cổ mềm oặt của nữ nhân bên dưới, như muốn vặn cho nó gãy nát.
"Đừng gọi ta bằng cái tên đó."
Xà yêu thoáng nhướn mày, chỉ một cái chớp mắt, người nằm dưới Trịnh Khinh Ái đã là Bạch Vân, giọng của nàng nhẹ nhàng, bàn tay vươn lên, chạm vào má Thiên nữ.
"Em sợ sao? Ai lại nỡ làm quý quân sư thiên tài sợ hãi thế này?" Đoạn, Bạch Vân nhếch khóe môi. "Hủy diệt ta? Em nỡ sao?"
"Đừng dùng khuôn mặt của nàng để đánh lừa ta." Trịnh Khinh Ái chau mày, ngón tay lướt dọc khuôn mặt Bạch Vân.
"Nếu nàng bị ta hủy diệt, đó là vinh hạnh của nàng." Thiên nữ đột nhiên bật cười, lảnh lót như tiếng chuông reo. "Nếu ta được hủy diệt nàng, đó là phúc phần của ta."
Lời vừa dứt, từng giọt máu đỏ rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay trắng ngần của Trịnh Khinh Ái.
Phút chốc, không gian xung quanh hóa thành đỏ thẫm, Bạch Vân chẳng còn, thứ duy nhất còn lại trở về thành xà yêu.
"Thật đẹp quá, Khinh Ái. Điên cuồng hơn đi nào, đây mới chính là cô." Xà yêu vươn tay về trước, cơn đau ập đến nơi hốc mắt khiến Trịnh Khinh Ái càng siết chặt lực tay.
"Cô là một kẻ điên."
Mắt phải không thể nhìn được nữa, mắt trái đã bị máu làm mờ đi, nàng ta loáng thoáng trông thấy trên tay yêu xà kia đang cầm một con mắt vẫn vương sắc đỏ, rồi ả ta vươn chiếc lưỡi rắn dài ngoằng, nhẹ nhàng liếm lên.
Phút chốc, mắt trái cũng mất đi ánh sáng. Trịnh Khinh Ái càng lúc càng điên cuồng hơn, nhưng một người mù thì có thể làm gì? Rất nhanh, xà yêu kia đã có thể nhấn Trịnh Khinh Ái xuống đất, cổ bị siết lấy khiến nàng ta phải thở gấp để tìm cho mình một chút không khí.
"Nhìn xem, đôi mắt này đẹp đẽ biết mấy."
Trịnh Khinh Ái cố gắng đẩy ả về sau. Thế nhưng xà yêu càng lúc càng siết chặt hơn bàn tay nơi cổ nàng ta, máu chảy ra từ hốc mắt rỗng, làm bết đi suối tóc đen, nhấn chìm giác quan của Trịnh Khinh Ái trong một hương thơm ngọt đến gay cổ.
"A... Thật xinh đẹp. Ta càng lúc càng yêu cô rồi." Xà yêu cười nói, chiếc lưỡi rắn vươn ra, liếm lên vùng cổ đầy máu đỏ.
"Đôi mắt này sẽ là vật đính ước của chúng ta. Khinh Ái yêu dấu."
Ngón tay Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng giật lên, nàng ta tỉnh khỏi giấc mộng, khóe mắt vẫn còn quá đỗi đau xót, may mắn thay đã có vải che đi.
"Bạch Vân." Thiên nữ khẽ gọi.
Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay nàng, đặt lên má mình.
"Tôi ở đây."
Bạch Vân nhẹ nhàng đáp lại.
"Có chuyện gì sao?"
"Ta vừa gặp cố nhân." Dừng một chút, Thiên nữ nói thêm. "Một kẻ lừa đảo xấu xa độc ác thích gắp lửa bỏ tay người."
Bạch Vân "Hả...?"
Trịnh Khinh Ái thoáng bật cười, lắc đầu.
"Ta nói đùa thôi."
Bạch Vân im lặng một tí cũng gật đầu, Trịnh Khinh Ái trông không giống như gặp ác mộng lắm, nàng ta tỉnh giấc rất nhẹ nhàng, thực ra Bạch Vân cũng không rõ là vị Thiên nữ này ngủ hay thức. Nhưng nếu gặp ác mộng thì chẳng phải một là giật người, hai là bật dậy, ba là hô hoán sao?
Trịnh Khinh Ái hoặc là có khả kiềm chế hơn người, hoặc là đã quá quen thuộc với cơn ác mộng kia rồi.
"Mọi người có muốn chơi gì đó không?" Khi xe ngựa vẫn đang trong hành trình rời khỏi Thiên Yêu vực, Quỳnh An chợt cất tiếng, chẳng biết đang muốn hỏi ai.
"Cờ hở?" Bạch Vân vừa hỏi vừa nhìn xuống Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ cũng nhìn lại nàng, sau đó liền lấy cờ ra.
"Thôi, chơi không lại." Quỳnh An phất tay, lưng tựa vào cửa sổ, ở cái thời này chẳng có điện thoại di động, làm cô chán muốn chết. Quỳnh An ngồi một hồi cũng mệt, bèn nằm hẳn xuống, cô đưa mắt nhìn ba người ngồi trước mặt, rồi một người đang đánh xe ở ngoài, đột nhiên bóng đèn lóe lên trong đầu.
Đây đích thị là đội hình Tây du ký còn gì!
"Mọi người có biết Tây du ký không?" Cô hỏi xong cũng tự ngẩn ra, đây đâu phải thế giới của cô, làm sao họ biết được chứ, thế nên Quỳnh An liền nói tiếp. "Tây du ký là câu chuyện kể về hành trình đi thỉnh kinh ở trời Tây của năm thầy trò gồm sư phụ Đường Huyền Trang, đại đệ tử Tôn Ngộ Không, nhị đệ tử Trương Ngộ Năng, tam đệ tử Sa Ngộ Tịnh cùng một con bạch mã."
Bạch Vân dường như hiểu ra ý của cô, vui vẻ tiếp chuyện.
"Vậy đặc điểm của từng người đó như thế nào?"
"Tôn Ngộ Không trong truyện có 72 phép biến hóa, lúc nào cũng bảo vệ sư phụ chu toàn." Quỳnh An nói thêm.
Không kể thì thôi, kể ra thì mới thấy Trịnh Khinh Ái giống Tôn Ngộ Không hơn...
Quỳnh An kể một hồi lâu, nào là Đường Huyền Trang là người cố chấp cứng nhắc, Tôn Ngộ Không tài ba nóng nảy, Trương Ngộ Năng lười biếng ham mê tửu sắc, còn Sa Ngộ Tịnh và Bạch Mã lại hiền lành, chăm chỉ.
"Vậy chúng ta có sẵn một con ngựa rồi, chỉ tiếc là nó màu đen." Bạch Mặc Tử cười cười.
"Ta nghe được đấy!" Thất Tinh nói vọng vào.
"Yêu vương đại nhân, Trương Ngộ Năng giống ông." Trịnh Khinh Ái cất giọng, nửa nghe như trêu chọc, nửa lại như đang khẳng định một điều gì đó vô cùng hiển nhiên.
Quỳnh An cứ nghĩ yêu vương hẳn sẽ cáu bẳn, dù sao thì chẳng ai thích làm một Trư Bát Giới có đủ thứ tật xấu cả. Nhưng trái lại, Bạch Mặc Tử chỉ nhẹ nhàng đáp.
"Cũng đúng, ta cũng tự thấy giống."
"Nhưng mà..." Quỳnh An vội chen vào. "Trương Ngộ Năng thực chất là một con heo, rất ngu ngốc."
Bạch Mặc Tử phì cười: "Thế thì đã sao?"
"Tôi không nghĩ là ngài sẽ nghĩ mình giống hắn."
"Nhân loại các ngươi thật kì lạ." Yêu vương nhẹ nhàng vuốt phẳng tay áo của mình. "Các người tự đặt tên cho các tật xấu, rồi lại không nhận chúng là của mình. Nhìn Thiên nữ của Bạch Vân mà xem, cô ta thẳng thắn biết bao."
Trịnh Khinh Ái phẩy quạt: "Mỗi chúng ta đều có một Trương Ngộ Năng bên trong."
Yêu giới không có nhiều ràng buộc như nhân giới. Thế nào là tham ăn? Thế nào là tham dục? Thế nào là tham sắc? Con người yếu kém tranh giành không được, liền đổ lỗi cho kẻ có nhiều hơn là tham lam, rồi tự đeo vào cho mình lớp vỏ thanh cao không màng thế sự.
Yêu tộc thì không như vậy, nhu cầu mỗi người mỗi khác, muốn nhiều thì lấy nhiều, muốn ít thì lấy ít, tranh giành thì tranh giành, yếu kém cũng yếu kém.
"Chúng ta gọi đó là nhu cầu, và ngươi muốn nhiều, thì cứ tiếp tục muốn mà thôi, chẳng ai phán xét ngươi cả." Bạch Mặc Tử cười bảo.
Quỳnh An lại hỏi: "Thế tại sao yêu tộc xem thường nhân loại, nhưng lại luôn đặt hình dáng của nhân loại là một cái đích để tiến đến?"
Yêu vương im lặng hồi lâu, lâu đến mức mà Quỳnh An đã ngỡ rằng sẽ chẳng có ai đáp lại cô, rằng đây là một câu hỏi đầy sai lầm, thì Bạch Mặc Tử lại nhẹ nhàng nói.
"Đây là một câu hỏi rất hay, thật sự."
"Đáp án là vì yêu tộc do trời đất sinh ra, còn nhân loại được thần thánh tự tay nặn lên. Các ngươi chính là những tạo vật hoàn hảo nhất."
Thế nhưng con người chưa bao giờ biết đủ.
Thuở xưa, trời đất vắng vẻ, chỉ có năm vị thần quân tồn tại. Một ngày đẹp trời, vị Địa Tinh bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nọ, nàng ta lấy đất nặn ra hình người, rồi dùng Sinh Tử toa dệt nên sinh mệnh của họ.
Con người đầu tiên được sinh ra, hình dáng vô cùng giống với Địa Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn, cứ mãi đuổi theo bóng dáng của nàng.
Những thần quân khác thích chí lắm, họ liền ngỏ ý xin của Địa Tinh một vài "con người" giống như thế mang về vùng đất của mình.
Ngoại trừ Thiên Tinh, ông ta cho rằng con người giống hệt như thần, chắc chắn sẽ gây nên họa lớn, vì thế từ chối món quà của Địa Tinh.
Thế nên từ Chốn Trăng Soi của Lâm Tinh đến Xứ Trăng Ngự thuộc Sơn tinh thậm chí là Vùng Trăng Tan mà Hải Tinh cai quản đều có bóng dáng con người tồn tại.
Sau này nhân loại sinh trưởng quá nhanh, Địa Tinh thần quân bao dung, nhường lấy mặt đất cho họ, còn mình thì đi sâu vào lòng đất thẳm, tạo nên Miền Trăng Khuất.
Chỉ mỗi Cõi Trăng Cao hiu quạnh, nhưng cũng xa hoa, khiến con người lúc nào cũng thèm khát được đặt chân đến.
Nhân loại lạ kỳ, chúng chối bỏ Miền Trăng Khuất, nơi đấng sinh thành đã tự tay đắp nặn ra hình hài mình, sợ hãi linh hồn mình trở về với vòng tay của Địa Tinh, chỉ để hướng về phía trời cao kia, nơi trú ngụ của một vị thần đã ghét bỏ loài người.
Mà đúng như Thiên Tinh đã nói, vào năm 2300 trước Thiên Duyệt, Đại Ngư diễn ra một sự kiện lịch sử gọi là tứ đế tranh vương. Kéo dài đến tận năm 1500 trước Thiên Duyệt mới chấm dứt, do Thiên Tinh thần quân hạ phàm.
"Hm... Vậy An sẽ là Sa Ngộ Tịnh hở?" Bạch Vân chợt hỏi.
Quỳnh An ngẩn người hồi lâu. Cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này, lúc còn nhỏ xem các chương trình truyền hình, cô cứ nghĩ mình phải trở thành Tôn Ngộ Không, một người tài ba, có đủ phép thần thông biến hóa.
Nhưng sau này khi nghĩ lại, trở thành một Sa Ngộ Tịnh cũng chẳng thiệt gì.
Quỳnh An mỉm cười:
"Ừ, tôi muốn làm một Sa Ngộ Tịnh chăm chỉ."
"Chủ nhân, ta đã ra khỏi Thiên Yêu vực rồi!" Thất Tinh đột nhiên vén rèm lên nói.
"Cuối cùng!" Bạch Mặc Tử hồ hởi.
"Này này yêu vương đại nhân." Trịnh Khinh Ái ngồi dậy, quạt ngọc nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực áo, một vài sợi tóc bị gió thổi bay lên.
"Ông có vẻ vui khi rời khỏi giang sơn của mình nhỉ?"
Bạch Mặc Tử chột dạ, vội vàng nâng tay áo che đi nửa khuôn mặt, sau đó nhận ra mọi người chẳng phải là kẻ xa lạ sẽ đánh giá mình thì bèn gỡ xuống.
"Cô cũng biết mà... Chức vị yêu vương của ta..." Bạch Mặc Tử nói một hồi lại cắn môi, nhỏ giọng lại.
"Ta ghét nó muốn chết."
Trịnh Khinh Ái gấp quạt, gật gù.
"Rồi rồi, yêu vương đại nhân."
Bạch Vân vén rèm, ló đầu ra ngoài, phía trước là một cổng thành lớn. Tường gạch phủ rêu xanh, trông vừa cổ kính vừa uy nghiêm, ngay phía trước có bốn lính gác mặc trên mình y phục đỏ tươi, trước ngực lại cầm khiên, nhưng chẳng phải khiên gỗ bình thường, mà là những chiếc khiên làm bằng thép.
Quỳnh An thấy nàng nhìn lâu, cũng muốn ló đầu ra xem, nhưng rất nhanh liền bị kéo lại.
"Là người của Khiên Vũ môn."
Quỳnh An tái mặt, Trịnh Khinh Ái chỉ nhẹ nhàng phẩy quạt, không có động tĩnh gì
"Chốn giang hồ quả nhiên luôn chứa đựng bất ngờ."
Xe ngựa đi thêm một lúc thì dừng lại, không được phép tiến vào thành nữa.
"Có chuyện gì thế các ngài?" Thất Tinh không có vẻ gì là cộc cằn khi ở Thiên Yêu vực, hắn cất giọng vui vẻ hỏi bốn quan binh kia.
"Gần đây thành Vãn Xuân có một số người chết bất đắc kỳ tử, phía quan binh đang điều tra, nghi ngờ có bệnh dịch, nên không thể cho các người tùy tiện vào thành."
Thất Tinh ngược lại thong thả, lấy từ tay áo một tờ giấy thông hành có ấn quan, người của Khiên Vũ môn thấy thế hơi ngẩn ra, nhưng cũng không tiếp tục cản đường nữa.
Thất Tinh vừa vào được thành thì thu lại vẻ tươi cười, trên mặt hiện rõ chữ khó chịu, âm thầm mắng chửi nhân loại phiền phức.
"Chúng ta đi du xuân, lại gặp thành Vãn Xuân đầu tiên." Bạch Vân nói đùa một câu.
"Cũng sắp vào hạ rồi. Thời tiết sẽ ấm áp hơn, chưa kể, thành Vãn Xuân cũng có nhiều thứ để dạo xem." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng tiếp lời.
"Ta dám cá Bạch Vân còn không nhớ đủ tên mười bốn thành lớn của Đại Ngư." Thiên nữ nhướn mày nhìn nàng.
Bạch Vân bị nói trúng không cãi được, bèn vặn lại.
"Nàng nhớ được không?"
Ai ngờ Trịnh Khinh Ái lại hắng giọng, nhẹ nhàng đọc ra đúng mười bốn cái tên.
"Khung Thương, Phù Dung, Thụy Vũ, Vãn Xuân, Nguyệt Minh, Tung Hoành, Tiên Du, Thính Thu, Bạch Ngọc, Phúc Duyên, Hạ Lai, Bội Hoàn, Đông Vong, Trừu Sầu." Nàng ta kể xong quay sang Bạch Mặc Tử, lúc này vẫn đang đếm ngón tay với Quỳnh An.
"Đúng không yêu vương đại nhân?"
"Không sai, bái phục." Yêu vương nói thật lòng, hắn đi chu du khắp nơi cũng không thuộc nổi mấy cái tên khó nhớ này.
"Thực ra cũng có mẹo cả." Thiên nữ nói thêm.
Trời xanh, hoa thắm, mưa lànhHết xuân, trăng sáng tung hoành cõi tiênNghe thu, lan đẫm phúc duyênHạ về ngọc quý đông quên ưu sầu.
Mười bốn cái tên dễ dàng được kể ra bằng một bài thơ, Bạch Vân xấu hổ gãi mũi. Ờ thì, nàng không giỏi thơ ca cho lắm, nên cũng không biết phải nói gì.
"Nhưng mà..." Quỳnh An lên tiếng. "Thiên nữ vừa giỏi võ lại giỏi văn, như thế là giành hết tài năng của người khác rồi."
"Không dám nhận." Trịnh Khinh Ái cười cười. "Ta học nghệ không thông, còn phải học hỏi nhiều."
Bạch Mặc Tử lại khua tay múa chân.
"Nhưng học nhiều làm gì chứ? Khinh Ái à, ta thấy việc đi chơi còn vui hơn là phải cắm đầu vào học một cái gì đó như cô."
Trịnh Khinh Ái gật gù, quạt ngọc trong phút chốc lại xòe ra.
"Ta và ông không giống nhau, ta phải tu tâm."
Bạch Vân nghe thấy tu tâm thì lỗ tai liền vểnh lên, nàng hơi cúi đầu, vừa muốn hỏi xem Trịnh Khinh Ái vì sao phải tu tâm đã nghe thấy tiếng Thất Tinh từ ngoài gọi vào.
"Chủ nhân, đến quán trọ rồi."
Thiên nữ gấp lại quạt, từ từ bước xuống xe.
"Chúng ta sẽ ở đây vài ngày, ta muốn dạo xem đó đây. Yêu vương đại nhân không phiền chứ?"
Bạch Mặc Tử cười hì hì.
"Không phiền, không phiền, đi chơi nhớ rủ ta là được."