"A?" Tôn Hồng Quân cũng không ngờ rằng, ở giữa lại còn có cả chuyện này, không khỏi cảm thán: "Đứa nhỏ Đông Hoa này, thật biết lí lẽ, phi rõ thị phi thiện ác, thật là đáng quý!"
"Cho nên, con mới quyết định tha cho Điền Long!" Dương Minh nói.
"Được rồi, nhưng mà ta không muốn nhìn thấy hắn nữa. ít nhất là trong khoảng thời gian này, không muốn gặp hắn." Tôn Hồng Quân nói như vậy, cũng đại biểu cho sự đồng ý về cách làm của Dương Minh rồi, dù sao thì cũng bị Điền Long giam lỏng lâu như vậy, trong lòng đương nhiên là khó tránh khỏi khó chịu rồi, cho nên mới không muốn nhìn thấy Điền Long.
"Con đã chuẩn bị đưa ông ta đến châu Phi rồi, nghỉ phép dưỡng già tại hòn đảo tư nhân của con ở đó!" Dương Minh nói: "Con đã thu xếp xong rồi!"
"Hòn đảo tư nhân?" Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói xong không khỏi sửng sốt, ông ta nghe mà không rõ Dương Minh đang nói gì, còn tưởng rằng là mình nghe nhầm.
"Dạ, đúng vậy, là đảo tư nhân" Dương Minh cười nói: "Con có mua một hòn đảo tại châu Phi, nhưng mà bởi vì bối cảnh của nó tương đối đặc thù, quanh năm bị những tay quân phiệt khống chế, cho nên đã tự thành lập một quốc gia, tuy rằng còn chưa được quốc tế thừa nhận, nhưng mà bên ấy đã chấp nhận sự tồn tại của nó"
"Bị quân phiệt khống chế? Vậy đảo như thế còn có thể mua sao?" Tôn Hồng Quân kinh ngạc: "Con mua xong, mấy người đó sẽ rời đi đơn giản sao?"
"không cần rời đi, để cho bọn họ quản lý trị an thay cho con" Dương Minh cười nói: "Dù sao thì chỉ cần làm không tốt, thì thay người khác là được!"
Nghe Dương Minh tùy ý nói như vậy, Tôn Hồng Quân thật sự không biết nên nói thế nào nữa, muốn nói Dương Minh khoác lác cũng không tưởng tượng được, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã khống chế toàn bộ Tùng Giang và Cát Đốn, cái phần sự nghiệp này Tôn Hồng Quân cũng tự nhận là không thể bằng rồi, cho nên Dương Minh nói là có thể thu phục được quân phiệt trên hòn đảo đó, cũng không phải là không có khả năng.
"Cái đảo đó. mua bao nhiêu tiền?" Tôn Hồng Quân biết bây giờ mình có hỏi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới rõ được thôi, cho nên cũng không hỏi nhiều về chuyện quân phiệt, mà quay sang giá trị của hòn đảo!
Phải biết rằng, tuy tài sản của Tôn gia lên mấy tỷ, nhưng mà vốn lưu động thật chất lại không nhiều, theo quan sát về số liệu tài chính và bất động sản đưa ra, thì vốn lưu động có thể dùng được thật chất là rất ít!
Tuy rằng mua một hòn đảo với giá mấy trăm triệu hoặc cả tỷ đồng thì ông ta vẫn có thể mua được, nhưng mà thoáng một cái bỏ ra nhiều tiền như vậy thì đương nhiên là không có khả năng rồi, cho nên Dương Minh đột nhiên nói là mua một hòn đảo nhỏ, làm cho Tôn Hồng Quân vô cùng kinh ngạc, Dương Minh rốt cục là có bao nhiêu tiền?
"Bao nhiều tiền. ặc, cái này con cũng không rõ cụ thể, là một người bạn ở châu Âu mua giùm cho con!" Dương Minh xấu hổ cười cười, Lao Feng dùng tiền mua hòn đảo này xong trực tiếp mang đến cho Dương Minh, Dương Minh đương nhiên là không có biện phap hỏi Lao Feng đã bỏ bao nhiêu tiền ra mua rồi.
Cái này căn bản là không có biện pháp để mở miệng hỏi, thứ nhất là Lao Feng không thiếu chút tiền đó, một hòn đảo như vậy cũng không làm rụng được một sợi lông trên người ông ta, hơn nữa Dương Minh là sư phụ của ông ta, thân phận còn ở đó, nhận lễ vật của đệ tử là bình thường, làm gì có người nào đi hỏi giá trị quà tặng chứ?
"." Tôn Hồng Quân thật sự không biết nói gì luôn, một hòn đảo vô giá như vậy mà tự nhiên lại được người ta mua tặng? Vậy một người như Dương Minh, rốt cục đã đạt đến trình độ nào rồi? Có được danh tiếng như vậy?
Tôn Hồng Quân tự hỏi, cho dù mình có thừa tiền, thì cũng không dám bỏ tiền ra mua một hòn đảo đi tặng người khác! Bởi vì theo thống kê tài sản của ông ta thì cả đời này ông ta cũng chỉ có thể mua được hai hòn đảo nhỏ à thôi.
"Chú Tôn, sinh ý bên này, con thấy chú không cần phải lo lắng nữa!" Dương Minh do dự một chút, rốt cục cũng nói ra, cách quản lý thủ hạ của Tôn Hồng Quân còn rất nhiều thiếu sót, cho nên mới tạo thành tình cảnh Điền Long làm phản, ông ta chỉ nói về tình cảm và đạo nghĩa với thủ hạ thôi, tuy rằng ở một trình độ nhất định là có thể khiến cho thủ hạ bán mạng, nhưng mà không hoàn toàn làm cho thủ hạ kinh sợ và thuần phục được, ví dụ như Điền Long, dưới tình huống có đủ lợi ích, liền quay sang phản bội Tôn Hồng Quân.
"Ơ? Con quyết định nhận rồi sao?" Tôn Hồng Quân hơi sửng sốt, liền vui vẻ hỏi. Nhường lại cho Dương Minh, đây chính là mục tiêu cuối cùng của Tôn Hồng Quân, bây giờ nghe Dương Minh nói như vậy, còn tưởng rằng Dương Minh đã chấp nhận đề nghị của mình.
"Nhận?" Lúc này đến phiên Dương Minh sửng sốt, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, liền biết là Tôn Hồng Quân đã hiểu lầm, vội vàng nói: "Chú Tôn, chú hiểu lầm rồi, ý của con là, chú từ bỏ làm ăn bên này đi"
"Từ bỏ? Có ý gì?" Tôn Hồng Quân không biết Dương Minh đang nói gì, nhưng mà ông ta cũng đã mơ hồ đoán ra ý của Dương Minh: "Dương Minh, sao ta nghe không hiểu được ý của con vậy?"
"Chú Tôn, chú cũng đừng trách con bạo biện làm thay, hồi nãy con đã hứa với Điền Đông Hoa, sinh ý bên Đông Hải sẽ giao cho hắn." Dương Minh quả thật là đang rất ngượng, tuy rằng tài sản của Tôn gia không tính là gì, nhưng mà dù sao cũng không phải của hắn, hắn làm như vậy, tiền trảm hậu tấu quả thật đúng là không thể nói được.
"Cái gì? Giao cho Điền Đông Hoa?" Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói xong, chết lặng nhìn Dương Minh, nhưng mà, ông ta thấy Dương Minh không có vẻ gì đang nói giỡn, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Dương Minh, ta có nghe lầm không? Con nói là con muốn đem sản nghiệp của Tôn gia giao cho Điền Đông Hoa?"
"Con đã hứa với hắn rồi." Dương Minh thấy Tôn Hồng Quân như vậy, cũng biết rằng việc làm của mình có chút hơi quá, ít nhất là cần phỉa thương lượng với người ta trước.
Tôn Hồng Quân im lặng nhìn Dương Minh, không nói được một lời, trong lòng không tiếp nhận đượuc, nhưng mà, qua một hồi lâu, khoát tay nói:: "Thôi được! Nếu chúng ta đã được con cứu ra, con nói thế nào, ta đương nhiên sẽ nghe, nói cách khác, phân gia nghiệp này cũng đã rơi vào tay của Điền Long, bây giờ tự do cũng tốt, việc này, con làm chủ đi."
"Chú Tôn." Tôn Hồng Quân nói như vậy, làm cho trong lòng của Dương Minh càng khó chịu.
"không cần phải nói." Tôn Hồng Quân cười khổ nói: "Vốn dĩ, những phần gia nghiệp này cũng sẽ giao cho con, con chỉ cần tự giải quyết là được"
"Chú Tôn. chú nghe con nói đã.' Dương Minh muốn giải thích, nhưng Tôn Hồng Quân đã khoát tay chặn lại.
"Con nghe ta nói hết đã!" Tôn Hồng Quân nói: "Con hãy nghe ta nói hết, rồi đưa ra quyết định cuối cùng cũng không muộn! Con biết sản nghiệp của Tôn gia bây giờ trị giá bao nhiêu không? Cũng gần được hai tỷ rồi, cái này mà con có thể tùy tiện tặng cho người khác sao?"
"Chú Tôn, thật ra có vài lời, con dự định nói với chú, nhưng mà nếu đã nói đến vấn đề này, thì con cũng đành phải nói thẳng thôi" Dương Minh thấy Tôn Hồng Quân cứ cố chấp ôm khư khư lấy hai tỷ, chứ không phải trách mình tự tiện chủ trương, cũng thoáng yên tâm lại.
"Ơ? Cái gì?" Tôn Hồng Quân nghĩ rằng Dương Minh còn có lời muốn nói, liền tỉnh táo lại, ông ta cũng hiểu được, Dương Minh không phải là loại bại gia tử tùy tiện đem gia nghiệp tặng cho người khác, từ tốc độ phát triển của Dương Minh là có thể nhìn ra, hắn không phải là kẻ ngu, cho nên, nếu Dương Minh thật sự có thể đem hơn hai tỷ tặng không cho người khác, như vậy có thể nói rõ ràng, Dương Minh còn có mục đích khác, hoặc là tài phú trong tay Dương Minh đã vượt qua xa hai tỷ này rồi.
"Chú Tôn, kế hoạch của con là, đem hòn đảo ở châu Phi ấy xay dựng thành một thiên đường du lịch trên quốc tế" Dương Minh nói: "Tin rằng đảo Henry, chú Tôn không xa lạ chứ?"
"Ừ, ta đã từng đến đảo Henry rồi, quả thật là một thiên đường nhân giang, là nơi giải trí của người giàu" Tôn Hồng Quân gật đầu nói: "Lẽ nào, con cũng muốn xây dựng một cái trên đảo nhỏ của con? Cái chi phí xây dựng này cũng không hề thấp!"
Dương Minh gật đầu nói: "Con biết chi phí xây dựng không thấy, nhưng mà bây giờ con có đủ thực lực để xây dựng nó!" Dương Minh nói xong, liền mở máy tính trên bàn, đăng nhập vào hệ thống ngân hàng trên mạng, sau đó mở tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ ra.
Bởi vì chỉ lên mạng để kiểm tra chứ không phải là chuyển khoản, cho nên Dương Minh cũng không sợ trong máy tính có virus này nọ, Dương Minh mở tài khoản của mình ra, xoay màn hình máy tính lại cho Tôn Hồng Quân, sau đó nói: "Chú Tôn, đây là tiền mặt trong tay con."
"Ơ?" Lúc đầu Tôn Hồng Quân cũng không coi ra gì, ông ta tùy ý ngẩng đầu lên, nhìn về màn hình máy tình, nhưng mà, vừa nhìn xong, con mắt liền đứng hình ngay trên màn hình máy tính.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu." Tôn Hồng Quân mở to mắt ra, bắt đầu đếm số 0 ở phía sau: "Hơn chục tỷ?"
Dương Minh cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôn Hồng Quân kinh ngạc há to mồm, nhưng mà, sau khi thấy ký hiệu đồng Euro ở phía sau các con số, thiếu chút nữa đã ngất đi! Qua một hồi sau mới thì thào nói: "Còn là Euro?"
"Đúng vậy!" Đây là số tiền mà Dương Minh khoắn của Lanka, dù gần đây Dương Minh có thu được không ít lợi nhuận từ việc bán lại các quặng mỏ ở nước X, nhưng không có tính vào trong đây, dùng số tiền này để biến nước X trở thành một hòn đảo thiên đường thì đã dư dã quá rồi.
"Ta rốt cục đã biết, vì sao con không thèm quan tâm đến chút tài sản của ta." Tôn Hồng Quân không hổ là người làm đại sự, nhanh chóng hồi phục tinh thần sau kinh ngạc, cười tự giễu: "Con đã không quan tâm, ta cũng không còn gì để nói, số tiền này của con, cho dù có đến đời cháu chắt cũng xài không hết"
"Chú Tôn, con cho chú coi số tiền này, mục đích không phải để hù đạo, mà là muốn chú yên tâm, ok nên vì chút tiền kia mà cố chấp" Dương Minh cười nói: "Thật ra, xây dựng hòn đảo ấy, đều là do trên đảo tự cung tự cấp, trên đảo có rất nhiều khoảng sản phong phú, mấy trăm năm cũng khai thác không xong, con đã nhận thầu vài mỏ, thu nhập cũng đủ dùng để xây dựng cái hòn đảo này rồi"
"A! Thì ra là vậy, thì ra trên đảo còn có cho thuê khoáng sản!" Tôn Hồng Quân cũng có nghe nói về những quặng mỏ bên châu Phi rất là phong phú, cho nên nghe Dương Minh nói cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Những người thủ hạ của con đều là những người chỉ biết dùng sức mạnh, một có thể đấu mười, đi bắt nạt mấy tay quân phiệt ấy thì quá dễ dàng rồi, nhưng mà muốn kinh doanh thì còn kém rất nhiều!" Dương Minh nói: "Cho nên, chú Tôn, con muốn mời chú, phụ trách việc khai thác và xây dựng hòn đảo này!"
"Ta xém tí đã bị Điền Long hãm hại, con nghĩ ta còn có thể đảm nhiệm con việc này sao?" Tôn Hồng Quân hỏi.
"Chú Tôn, chú cứ yên tâm kinh doanh, không cần nghĩ đến những người ở dưới, bọn họ không dám làm phản đâu" Dương Minh cười cười, Tôn Hồng Quân là một người có năng lực và quyết đoán, nếu không thì cũng không thể làm cho Tôn gia trở nên kiêu ngạo trong mấy năm nay, chỉ là không biết ràng buộc thủ hạ, nhưng cái này không gây trở ngại đến khả năng kinh doanh thiên phú của ông ta, cho nên Dương Minh mới đặt ông ta vào vị trí này, cũng không cần ông ta đề phòng thủ hạ sẽ giở trò, mà chỉ cần tận lực phát huy tài năng là được.
Còn những người bên dưới, Dương Minh tuyệt đối nắm chắc, bọn họ không dám phản bội mình, bởi vì không ai muốn chết, bọn họ đều rất rõ ràng thực lực của Dương Minh, cho nên không ai dám đối nghịch với Dương Minh cả.
Cứ như vậy, cũng không còn những rắc rối này, thì Tôn Hồng Quân có thể an tâm phát huy tài năng rồi.
"Ơ?" Tôn Hồng Quân hăng hái nhìn Dương Minh, ông ta phát hiện ra mình vẫn chưa nhìn thấu được Dương Minh, cái người thanh niên trẻ hơn mình gần ba mươi tuổi, mà lại có năng lực không hề tầm thường.
"Thế nào, chú Tôn, có tâm tư này không?" Dương Minh cười hỏi.
Nếu như nói Tôn Hồng Quân không muốn ngồi cao hơn để phát triển lý tưởng và hoài bão của mình, đó là điều không thể! Bây giờ cơ hội tốt xuất hiện trước mắt, ông ta làm sao mà không động tâm? Điều duy nhất khiến cho ông ta lo lắng chính là không thể đảm nhiệm được: "Loại cơ hội tốt này, ta đương nhiên là cầu còn không được, nhưng mà, bên khách hàng có vấn đề không? Ta nhất định sẽ làm cho nơi đó trở thành thiên đường nhân gian, nhưng mà cũng không thể nào quản lý được vấn đề khách hàng cả"
"Cái này chú yên tâm!" Dương Minh nghe Tôn Hồng Quân nói xong, cũng biết được chổ lo lắng của ông ta. Tuy rằng Tôn Hồng Quân cũng muốn phát triển hoài bão, nhưng mà cũng sợ sẽ làm cho Dương Minh lỗ vốn, vì vấn đề khách hàng là một vấn đề quan trọng, nếu khách không đến, cho dù xây tốt cách mấy cũng vô dụng, cho nên Dương Minh có thể hiểu được nổi khổ trong lòng ông ta: "Người tặng con cái hòn đảo này, tên là Lao Feng, là tộc trưởng của gia tộc Feng nổi danh bên châu Âu, có quan hệ rất sâu tại giới thượng lưu ở châu âu, về phương diện khách hàng cứ giao cho ông ta là được"
"Lao Feng. Lao Feng." Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói xong, lâm vào trầm tư, bỗng nhiên la lên: "Ta nhớ ra rồi! Cái người tên Lao Feng này hình như đã đến đây, trong TV và báo chí có nói, là một người vô cùng nổi danh bên châu Âu!"
"không sai! Chính là ông ta!" Dương Minh nói: "Chú Tôn, cái này chú có cần lo lắng nữa không?"
"Dương Minh, ta thật sự càng lúc càng nhìn không rõ con." Tôn Hồng Quân thở dài: "Thật không biết con làm sao mà quen với những người này, làm cách nào để tụ tập tài phú như vậy!"
"Haha, chú Tôn, có thể lên cao nữa, vậy chú có còn lưu đến đến sản nghiệp của Tôn gia tại Đông Hải không?" Dương Minh cười nói.
"Mấy cái này. đương nhiên là không." Tôn Hồng Quân thở dài nói: "Thật sự là một trời một vực, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy trống trải không ít!'
"Sinh ý bên Đông Hải giao cho tiểu Khiết và chú Tam để ý đi, đợi cơ hội thích hợp, con sẽ đón qua hết bên đó, sinh ý bên này cũng giao cho Điền Đông Hoa luôn!" Dương Minh nói.
"Con nói thế nào thì làm thế ấy đi!" Tôn Hồng Quân cũng không ngờ rằng đời này lại còn cơ hội phát triển tiếp, vốn tưởng rằng, lần này về hưu là xong. Sau chuyện này, Tôn Hồng Quân cũng rõ nhược điểm của mình, đó chính là không quản lý tốt thủ hạ, làm thành một hậu quả thật lớn.
Mà bây giờ, nếu Dương Minh đã nói không cần phải quản thủ hạ nữa, mà cứ trực tiếp làm theo suy nghĩ của mình, vậy thì Tôn Hồng Quân cũng giảm bớt không ít phiền phức, tuy ar82ng không biết Dương Minh làm cách nào quản lý thủ hạ, nhưng mà nghĩ rằng những người này đều cực kỳ sợ Dương Minh.
Sau khi Tôn Hồng Quân đồng ý xong, hai người đều hài lòng đi ra khỏi phòng làm việc, Tôn Tam đương nhiên là sẽ không hỏi nhiều, ông ta biết quy tắc, nhưng mà Tôn Khiết thì đang không vui, Dương Minh và cha nói chuyện sau lưng mình, làm cho nàng cảm thấy không dễ chịu.
"Cha, hai người nói cái gì vậy, sao mà nói lâu thế" Tôn Khiết không nhịn được hỏi.
"Haha, Dương Minh chuẩn bị mang lão già này đến châu Phi!" Tôn Hồng Quân cười ha hả nói.
"Cái gì? Đến châu Phi? Chuyện gì thế?" Tôn Khiết khó hiểu nhìn hai người.
Tôn Hồng Quân nhìn Dương Minh, thấy Dương Minh khẽ gật đầu, vì thế Tôn Hồng Quân cũng đem mọi chuyện kể cho Tôn Khiết nghe, làm cho Tôn Khiết cắn lưỡi, cho đến bây giờ Tôn Khiết vẫn không nghĩ rằng Dương Minh lại có một hòn đảo nhỏ tại châu Phi, nghĩ đến việc Dương Minh giấu diếm mình, không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
Dương Minh oan uổng kêu el6n: "Tiểu Khiết, lần này anh ra ngoài, mới lấy được hòn đảo về, trở về chưa kịp nói với em, thì em đã bị Điền Long giam rồi"
Nghe Dương Minh giải thích xong, Tôn Khiết cũng thoải mái lại một chút, không phải là nàng keo kiệt, mà là bây giờ trong lòng nàng đã chấp nhận Dương Minh rồi, nghĩ rằng mình là người phụ nữ của Dương Minh, thì Dương Minh không nên có chuyện gạt mình.
Đây là sự thay đổi tâm tính của Tôn Khiết, ngay cả nàng cũng không nhận ra.
"Chú Tôn, không đi gặp Điền Long à?" Dương Minh nhìn Tôn Hồng Quân, hỏi.
Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói như vậy, trong lòng do dự, ông ta biết, Dương Minh đã dự định đem Điền Long đến châu Phi rồi, bên đó là địa bàn của Dương Minh, đương nhiên không sợ Điền Long làm ra trò gì cả.
Nhưng mà, trong lòng Tôn Hồng Quân vẫn còn có chút ấm ức chưa tan, bởi vì Dương Minh đã quyết định không xử lý Điền Long.
"Vậy đi nhìn thôi." Tôn Hồng Quân do dự mãi, rồi mới đưa ra quyết địnhh.
"Ông ta có nhiều suy nghĩ không tồi, đến châu Phi, có thể làm quân sư cho chú" Dương Minh cười nói.
"Con không sợ hắn ta lại làm ra trò này sao?" Tôn Hồng Quân xem ra vẫn có vẻ hận Điền Long.
"Haha, chỉ cần ông ta có thể mua chuộc được người của con, coi như ông ta có năng lực" Dương Minh bĩu môi, không thèm để ý, cho dù Điền Long có mua chuộc bọn họ, thì bọn họ cũng không dám đem mạng ra nói giỡn được!
Tôn Hồng Quân cũng gật đầu, hiểu được lời nói của Dương Minh nhất định là có cơ sở, cho nên mới yên tâm với Điền Long.
Hai người cùng nhau đi về hướng phòng của Điền Long, Dương Minh đương nhiên biết Điền Long cũng có chuyện, Dương Minh muốn chờ sau khi Điền Long tỉnh táo hơn, thì mới hỏi về chuyện của ông chủ phía sau.
Đối với Điền Long, Dương Minh cũng không có nhiều ý nghĩa gì, bởi vì ông ta cũng chỉ là một quân cờ của ông chủ phía sau mà thôi, còn đối thủ chân chính của hắn mới là ông chủ phía sau!