Đẩy cửa đi vào phòng của Điền Long, Điền Đông Hoa đang ngồi đối diện với Điền Long, hai người đang trò chuyện với nhau, trông có vẻ vô cùng hòa thuận. Xem ra, hai người đều đang hưởng thụ cái thời khắc ấm áp này, tựa hồ như giữa Điền Long và Điền Đông Hoa đã lâu rồi không có nói chuyện hòa hợp như vậy.
Thấy Dương Minh và Tôn Hồng Quân đẩy cửa đi vào, Điền Long hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Tôn Hồng Quân lại gặp mình lúc này, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Điền Long biết, tuy rằng Dương Minh đã tha thứ, nhưng mà trong lòng Tôn Hồng Quân khẳng định là vẫn còn hận mình, lúc này mình đã mất thế, trở thành một tù nhân rồi, cho nên, dù có lời hứa của Dương Minh, thì Tôn Hồng Quân cũng chưa chắc đã buông tha cho mình, tin rằng Dương Minh cũng không có khả năng làm gì được ông ta cả, cho nên trong lòng Điền Long vô cùng lo lắng.
"Quân ca." Hai tiếng này xuất phát từ trong nội tâm của Điền Long, là sự kinh sợ vô cùng, không giống như lúc trước, hoàn toàn dùng ngữ khí trêu tức để nói chuyện với Tôn Hồng Quân.
"Điền. chú Điền, chú Tôn muốn gặp chú" Dương Minh muốn gọi là Điền Long, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại kêu là chú Điền, dù sao cũng còn Điền Đông Hoa ở đây, hơn nữa Dương Minh chuẩn bị để Điền Long qua châu Phi làm quân sư quạt mo các kiểu, cho nên cũng cần phải cung kính một chút.
Nhưng mà, cái tiếng" chú Điền" này làm cho Điền Long vô cùng cảm động, nhìn nhìn Dương Minh, lại nhìn Tôn Hồng Quân, ánh mắt đỏ lên, khóe miệng mấp mấy, muốn thoáng cái đứng dậy, rồi quỳ xuống đất. Bởi vì sợi dây trên người làm ông ta cử động không tiện, đương nhiên, nếu như Dương Minh muốn đỡ ông ta, thì ông ta căn bản là không cần quỳ rồi, nhưng mà lúc này Dương Minh cũng mặc kệ ông ta làm gì, chính là muốn để cho trong lòng Tôn Hồng Quân bớt tức.
"Quân ca, Dương tiên sinh, Điền Long tôi biết bản thân tôi đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ, đều là do tâm hồn của tôi bị quỷ mê hoặc, lúc này cũng không cầu xin Quân ca tha thứ, chỉ hy vọng anh đừng giận cá chém thớt trút giận lên đứa nhỏ Đông Hoa này." Tuy rằng Điền Long vẫn còn muốn sống, nhưng mà trong tình thế như vậy, ông ta cần phải từ bỏ cái gì đó. Nếu như Tôn Hồng Quân thật sự còn giận ông ta, thì ông ta cũng đành từ bỏ bản thân mà thôi.
Tôn Hồng Quân thấy Điền Long đột nhiên quỳ xuống đất, nhất thời cũng kinh ngạc, nhưng mà lập tức khiếp sợ, Điền Long theo ông ta nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm ra hành động như vậy, Tôn Hồng Quân biết Điền Long là một con người kiên cường, sẽ không tùy ý quỳ trước mặt người khác, mà hôm nay lại quỳ xuống trước mặt mình, như vậy cũng nói rõ ràng ông ta muốn xin lỗi mình.
"Quên đi.' Tôn Hồng Quân vốn dĩ còn chút hận Điền Long, nhưng mà thấy Điền Long quỳ xuống đất, tức giận cũng biến mất, khoát tay nói: "Dương Minh, Điền Đông Hoa, hai đứa ra ngoài trước đi, ta có vài lời muốn nói với Điền Long"
Điền Đông Hoa tuy rằng trong lòng lo lắng không biết Tôn Hồng Quân có làm gì cha hay không, nhưng mà bản thân cha phải chịu tội, cho nên Điền Đông Hoa cũng không nói thêm gì, cho dù Tôn Hồng Quân có thay đổi chủ ý, muốn giết chết cha, thì Điền Đông Hoa cũng không thể nói được cái gì.
Cho nên, Điền Đông Hoa bất đắc dĩ cười khổ một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Minh, thấy Dương Minh gật đầu, vì thế hai người cùng đi ra ngoài.
"Chú cũng đứng lên, Điền Long" Tôn Hồng Quân nhìn thấy Điền Long cứ quỳ mãi, vì thế đưa tay ra đỡ.
"Quân ca, nếu anh không đáp ứng em, em sẽ không đứng dậy!" Điền Long nói: "Nếu như anh còn không hài lòng, vậy em sẽ tự sát tạ tội!"
Điền Long nói xong làm cho Tôn Hồng Quân có chút dở khóc dở cười, quả thật trong lòng ông ta còn có chút bất mãn, nhưng mà trước đó Dương Minh cũng đã nói qua, hai người cũng đã có thống nhất rồi.
Có thể nói, sau khi Tôn Hồng Quân nhìn thấy tài sản của Dương Minh xong, cũng bắt đầu nghĩ, sản nghiệp của Tôn gia tại Đông Hải quả thật chẳng đáng vào đâu cả, cho nên Tôn Hồng Quân cũng chẳng còn hận Điền Long là mấy.
"Ý của Dương Minh, muốn tôi đến chủ trì công tác toàn diện ở đảo tư nhân của nó, thành lập một khu nghì ngơi cấp quốc tế, và kêu chú làm quân sư cho tôi, chú có nguyện ý hay không?" Tôn Hồng Quân nghiêm mặt hỏi Điền Long.
"Cái gì?" Điền Long ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Tôn Hồng Quân, ông ta đã phản bội Tôn Hồng Quân một lần, mà Tôn Hồng Quân không hề trách cứ chuyện cũ, cũng không lo sợ tương lai, giao phó trọng trách như vậy, điều này làm cho Điền Long nhất thời kinh ngạc không hiểu.
"Thế nào? không muốn? ' Tôn Hồng Quân hừ một tiếng, hỏi.
"Muốn, đương nhiên là muốn!" Lúc này Điền Long mới xác nhận là lổ tai của mình không có trục trặc kỹ thuật, Tôn Hồng Quân thật sự muốn mình đến đảo nhỏ để cùng xây dựng nơi đó.
"Muốn thì sao không đứng lên nhanh?" Tôn Hồng Quân cười, đá vào mông của Điền Long một cái, kêu ông ta mau đứng lên.
Điền Long biết Tôn Hồng Quân đã tha thứ cho mình, liền nói ra những lời cảm ơn, sau đó vội vã đứng dậy: "Quân ca, trước đó em đã phạm sai lầm một lần, sau này anh xem biểu hiện của em đi!"
"Nói cũng đừng nói quá hoàn mỹ, đến lúc đó làm không tốt, thì cũng có thể giết chết chú!" Tôn Hồng Quân không quên uy hiếp: "Đừng quên, bên kia là thiên hạ của Dương Minh!"
"Vâng." Điền Long kinh sợ đáp.
Nếu Tôn Hồng Quân đã không còn hận Điền Long, cũng sẽ không để ý đến những hành vi trước đây của Điền Long, bắt đầu tính cho tương lai sau này. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, bây giờ Tôn Hồng Quân đã xem tài sản trị giá hai tỷ của mình như là một cái vườn hoa ở hòn đảo vậy, cho nên ánh mắt cũng mở rộng không ít.
Điền Long cũng ghi nhớ những lời này trong lòng, và sau này không còn dám có những tư tưởng không an phận nữa. Bây giờ xem ra, thực lực của Dương Minh căn bản không phải là thứ mà mình có thể đụng vào được.
Buổi trưa, Trương Kim Oa thu xếp một bàn rượu, Dương Minh cũng không ngại mời Điền Long ngồi chung bàn.
Bởi vì có mặt của Dương Minh, cho nên ngay cả Tôn Khiết, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì với Điền Long cả.
Nhưng mà, Điền Long lại có vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Bữa ăn được tiến hành trong bầu không khí hòa hoãn, nhưng mà từ khoảng cách của mọi người cũng có thể nhìn ra, ngăn cách trong lúc đó không thể chỉ trong một lát là có thể biến mất được.
Nhưng mà, cũng may là mọi người đều đói bụng, cho nên cũng không tính toán nhiều, Điền Long và Điền Đông Hoa tối qua cũng có ăn một chút rồi, nhưng Tôn Hồng Quân, Tôn Khiết và Tôn Tam thì lại chẳng ăn gì, một bàn đồ ăn, chỉ sau bảy tám tuần rượu là hết sạch.
Dương Minh nói với Điền Long: "Chú Điền, con có chuyện muốn bàn với chú!"
Điền Long có chút nghi hoặc nhìn Dương Minh, trước đó ông ta đã nói hết với Dương Minh rồi, không biết bây giờ Dương Minh còn điều gì muốn nói với mình, nhưng mà mặc kệ thế nào, Dương Minh kêu thì ông ta không thể không đi được, đành phải đứng dậy nói: "Tốt, Dương tiên sinh"
"Gọi con là Dương Minh được rồi, Dương tiên sinh có vẻ không được tự nhiên" Dương Minh cười khoát tay nói: "Mặc kệ là nói thế nào, con và Điền Đông Hoa cũng là bạn học, chú gọi như thế quả thật không quen"
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!" Điền Long cũng không kiên trì, ông ta cũng biết Dương Minh không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, cái Dương Minh coi trọng chính là tâm của một người, chứ không phải là những lễ tiết dối trá này.
Lúc này, Dương Minh không mang Điền Long đi vào phòng của ông ta, mà đi đến phòng hồi nãy đã nói chuyện với Tôn Hồng Quân, cũng chính là phòng làm việc của Điền Long hồi trước. Nhưng mà, lúc này Dương Minh đã trở thành chủ nhân ở đây rồi.
Vào trong phòng, Dương Minh ngồi xuống ghế ông chủ ở phía sau bàn, còn Điền Long thì giống như khách, đứng ở bên cạnh.
"Ngồi đi, chú Điền, đừng khách khí, chuyện quá khứ đã là quá khứ rồi, con cũng không muốn truy cứu đâu" Dương Minh làm ra một thế mời.
Điền Long gật đầu, cũng không nói nhiều, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nói với Dương Minh: "Dương tiên. Minh, có chuyện gì, cứ nói"
"Là về ông chủ phía sau" Dương Minh nói: "Đem chuyện chú biết nói cho con nghe đi"
"Tốt!" Điền Long nghe thấy Dương Minh muốn nghe về chuyện này, cũng yên tâm lại, phải biết rằng, bây giờ ông ta rất os75 Dương Minh thay đổi, chỉ cần Dương Minh không thay đổi chủ ý, thì cho dù có hỏi cái gì, thì ông ta vẫn sẽ thành thật trả lời.
"Nhắc đến ông chủ phía sau. chú biết ông ta thật ra chỉ có một chút, chỉ là không có quan hệ quá sâu thôi!" Điền Long nói: "Hai người quen biết nhau tại một bữa tiệc, do một người bạn giới thiệu cho chú"
"Người bạn gì?" Dương Minh hỏi.
"Là Hoa tổng, lúc đó là Hoa tổng giới thiệu người này cho chú!" Điền Long suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đúng, không sai, chính là hắn!"
"Hoa tổng?" Dương Minh nhất thời nhíu mày, hỏi: "Hoa tổng nào?"
"Hoa tổng của châu báu Hoa thị!" Điền Long bổ sung.
"Thì ra là hắn!" Dương Minh nhất thời thở phào một hơi, trước đó Điền Long nói đến Hoa tổng, làm cho Dương Minh giật mình, vô thức nghĩ đến mẹ của Chu Giai Giai! Trong tiềm thức của Dương Minh không hy vọng ông chủ phía sau có quan hệ với mẹ của Chu Giai Giai, chỉ cần không phải là bà ta, vậy thì là người khác đều không sao.
Nhưng mà, Dương Minh cũng vô cùng kinh ngạc, người giới thiệu ông chủ phía sau cho Điền Long lại chính là Hoa tổng của châu báu Hoa thị! Cái người này thì Dương Minh biết, lúc ban đầu khi cùng ăn với Tôn Khiết có gặp qua hắn một lần, là một người thoạt nhìn có vẻ âm hiểm, có người nói là do hắn ở bên xúc giục, cho nên Quách Kiện Siêu mới bỏ thuốc Tôn Khiết! Trừ lần đó ra, thì lần thứ hai gặp mặt chính là trong bữa tiệc thọ của Lưu Duy Sơn, lúc đó cũng chỉ nhìn mặt một cái thôi, cũng không nói thêm gì, và từ đó về sau cũng không còn gặp mặt người này.
Lại không ngờ rằng tên này có quan hệ với ông chủ phía sau. Nhưng mà bây giờ xem ra, ông chủ phía sau tự nhiên lại đi đến những buổi tiệc thượng lưu, như vậy thì thoạt nhìn không có vẻ thần bí như mình đã tưởng tượng, ít nhất là Điền Long đã gặp qua hình dạng của ông ta.
"Tiếp tục nói đi!" Dương Minh phục hồi lại tinh thần, nói với Điền Long.
"Tốt!" Điền Long gật đầu nói: "Là như vậy, từ lần đó khi gặp mặt ông chủ xong, chú cũng không còn gặp lại ông ta, cho đến đầu năm nay, ông chủ phía sau chủ động liên hệ với chú, muốn cùng hợp tác với chú! Ông ta cung cấp cho chú một số lượng tài chính cực lớn, muốn chú thu mua thủ hạ của Tôn Hồng Quân, giúp chú đoạt lấy sản nghiệp của Tôn gia, hơn nữa, không biết ông ta đã dùng cách nào mà khống chế nhược điểm Khúc Đại Danh và Lưu Sạn, kêu chú hợp tác với hai người này, bọn Lưu Sạn thì hãm hại công ty của con, còn chú thì làm công ty của Quân ca."
"Đúng rồi, hai người kia có phải là đã chạy đến chổ chú không?" Dương Minh hỏi.
"Đúng vậy, hai người kia có đến nương tựa chú, nhưng mà hai tên này đã bị bại lộ, cũng không còn tác dụng gì, nên chú cho bọn chúng một chút tiền, để cho bọn chúng trực tiếp chạy trốn rồi" Điền Long nói.
Nghe hai người đã chạy trốn, Dương Minh cũng không muốn quản bọn họ, hai người kia cùng lắm chỉ là con chốt mà thôi, chạy thì cứ chạy, gật đầu nói: "Chú nói tiếp đi"
"Tuy rằng chú không rõ ý tứ của ông chủ phía sau, cũng không biết vì sao ông ta lại muốn ra tay vào công ty của con ở Tùng Giang, nhưng mà nếu đã là ông chủ yêu cầu, chú cũng chỉ có thể làm theo" Điền Long nói: "Nhưng mà chú cũng biết, chỉ dựa vào hai con tép như Lưu Sạn và Khúc Đại Danh thì không thể làm được trò trống gì. Vì thế chú liền liên hợp với Tùy Dược Tiến cùng ra tay với sản nghiệp của con! Cát Đốn trước kia là địa bàn của Tùy gia, chỉ là bị con mạnh mẽ cướp đi, làm cho Tùy Dược Tiến vô cùng căm tức, cho nên hai người cùng liên kết với nhau, Tùy gia và Khúc Đại Minh cùng Lưu Sạn sẽ đối phó công ty của con, còn chú thì đối phó Quân ca."
"Tùy Dược Tiến đã chết, chuyện này có liên quan đến chú không?" Dương Minh nghe đầu đuôi mọi chuyện, cũng không khác gì lời nói của Tùy Dược Tiến, vì thế hỏi.
"Cái gì? Tùy Dược Tiến đã chết? Chết lúc nào?" Điền Long kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy biểu tình của Điền Long không có vẻ như làm bộ, Dương Minh cũng biết chuyện này không liên quan đến ông ta. Vì thế nói: "Buổi tối ngày hôm trước, Tùy Dược Tiến bị người ta bắn chết, ngay trong tòa nhà Tiên Nhân ở Tĩnh Sơn"
Tùy Dược Tiến là một danh nhân tại Tĩnh Sơn, nghĩ rằng bên kia đã phong tỏa tin tức, trước khi sự tình có tiến triển sẽ không công bố ra ngoài, mà Điền Long mấy ngày nay đang bận rất nhiều chuyện, cho nên cũng không quan tâm đến tin tức này, không biết cũng không có gì là, mặc dù là không công bố, nhưng Điền Long hẳn là cũng có thể biết được chuyện này từ con đường khác.
"Là ai làm?" Sắc mặt của Điền Long trở nên căng thẳng.
"Nếu con mà biết, thì sẽ không hỏi chú" Dương Minh nhún vai nói: "Tiếp tục nói về chuyện của ông chủ phía sau đi"
"Được, ông chủ phía sau nói, chỉ cần chú đáp ứng một điều kiện, thì ông ta sẽ không ràng buộc chuyện cung cấp tài chính cho chú" Điền Long nói: "Chú cũng không để ý, trực tiếp đồng ý, sau đó, khi mà chú thành công rồi, chú không nhịn được tò mò, hỏi ông chủ phía sau, ông ta rốt cục là muốn chú làm gì, nhưng mà ông chủ phía sau nói rằng ông ta chưa nghĩ xong, nhưng mà, dưới sự truy hỏi của chú, ông chủ phía sau còn nói, nếu như có thể giúp ông ta bắt con lại, thì ông ta sẽ không yêu cầu chú làm gì nữa!"
Sợ rằng đây mới là mục đích thật sự của ông chủ phía sau, căn bản là không phải chưa nghĩ ra, mà là cố ý nói với Điền Long như vậy, Dương Minh thầm nghĩ như thế, nhưng mà cũng không nói toạc ra, chỉ nói: "Sau đó chú liền muốn đối phó con?"
"Đúng vậy" Điền Long ngượng ngùng nói: "Chú nghĩ đến quan hệ của con và Đông Hoa, muốn dùng quan hệ này để lừa con mắc câu, nhưng mà không ngờ tiểu tử Đông Hoa này lại trở mặt với chú. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, cho dù con có mắc câu, thì chú cũng không thể đối phó được con, cũng sẽ bị con bắt như ngày hôm nay, đồng thời bị phá võ công."
"Thì ra là vậy" Dương Minh cũng có thể hiểu được đại khái về kế hoạch của ông chủ phía sau. Tuy rằng cảm thấy có vài chổ khó hiểu, ông chủ phía sau có thể tìm đến Điền Long để đối phó mình, như vậy thì có thể là do nhiều lần thất bại, trong lúc không biết nên làm gì, thì đã nghĩ đến một biện pháp cứu giúp, cho Điền Long một chút tiền để Điền Long ra sức, chút tiền ấy đối với ông chủ chẳng đáng là một sợi lông chân, mà cũng có thể thành công, cho nên ông chủ phia sau cũng không cần phải nổ lực cái gì.
"Chú đã gặp qua ông chủ phía sau, chú có ảnh chụp của ông ta hay không?" Dương Minh hỏi.
"Cái này thì đúng là không có." Điền Long bất đắc dĩ lắc đầu: "Lần đầu tiên gặp ông ta, chú cũng không nghĩ muốn chụp ảnh với ông ta, lúc nhìn thấy ông ta, ông ta đều cẩn thận cúi đầu, ông ta cũng không có khả năng để cho chú chụp ảnh"
"Một lát nữa con sẽ kiếm họa sĩ vẽ chân dung, dựa theo trí nhớ của chú mà vẽ ra!" Dương Minh cũng chỉ còn một biện pháp này.
Tuy rằng từ miệng của Điền Long không hỏi ra được tin tức hữu dụng gì, nhưng mà cũng có cái đáng vui, Điền Long đã gặp mặt ông chủ phía sau, cứ như vậy, nếu như vẽ ra được bức họa chân dung, vậy thì Dương Minh có thể đoán ra được mình có gặp qua người này hay chưa, ít nhất cũng coi như là biết người biết ta.
Người đầu tiên mà Dương Minh nghĩ đến chính là Dương đội trưởng, Dương đội trưởng bình thường hay phá những vụ án hình sự, thương xuyên dựa vào những bức chân dung do nhân chứng mục kích để điều tra, cho nên người do Dương đội trưởng giới thiệu hẳn là cũng tương đối chuyên nghiệp.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền gọi điện cho Dương đội trưởng.
"Dương đội trưởng, là tôi, Dương Minh" Dương Minh giới thiệu gọn gàng dứt khoát.
"A? Dương tiên sinh, xin chào!" Dương đội trưởng không biết vì sao Dương Minh lại đột ngột gọi điện, đương nhiên là tỏ ra khách khí rồi: "Dương tiên sinh có gì cần dặn dò?"
"Là như vậy, bên anh có chuyên gia vẻ chân dung không, ở chổ tôi cần một người như vậy, để tìm ra người hiềm nghi từ chân dung" Dương Minh nói.
"Là như thế, bên tôi có chuyên gia ở đây, cậu ở đâu? Tôi lập tức phái họ qua!" Dương đội trưởng nghe Dương Minh nói như vậy, tự nhiên cho rằng Dương Minh nhất định là đang chấp hành nhiệm vụ của cục điều tra thần bí, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.
"Để tôi tìm anh là được rồi" Dương Minh biết bên chổ Dương đội trưởng có chuyên gia, cũng yên tâm lại, buổi chiều mang Điền Long đi theo là được.
"Là Dương đội trưởng của cục cảnh sát?" Dương Minh cúp điện thoại xong, Điền Long mới tò mò hỏi.
"Ừ, là ông ta, trong tay ông ta có chuyên gia, một lát con dẫn chú đến!" Dương Minh nói.
Điền Long càng ngày càng tò mò, năng lực của Dương Minh dường như dã vượt xa sự tưởng tượng của ông ta rồi! Dương Minh có quan hệ rộng rãi tại Tùng Giang, điều này có thể hiểu được, nhưng mà đến Đông Hải rồi, tựa hồ cũng vô cùng quen thuộc?
"Hoa tổng, bây giờ chú còn liên hệ với người này không?" Dương Minh bỗng nhiên nghĩ đến tên Hoa tổng kia, không biết hắn đóng vai trong gì trong chuyện này?