Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 596: Một phút cảm động



Nhìn Dương Minh bởi vì mệt nhọc quá độ mà mặt đỏ bừng lên, cùng với mồ hôi đầy trán, Lâm Chỉ Vận không khỏi ngây ngốc, nước mắt không tự chủ chảy xuống!

Nếu. Dương Minh thật sự là bạn trai của mình, vậy thì quá tốt!

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền thở dài, Dương Minh không phải là một người bạc tình bạc nghĩa, nàng biết hắn sẽ không chia tay với Trần Mộng Nghiên, cho nên. suy nghĩ vừa rồi quả thật quá xa vời.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lâm Chỉ Vận chỉ biết cười khổ, cái hạnh phúc này có vẻ như thuộc về mình, nhưng thực tế lại cách mình rất xa, rất xa.

Dương Minh từ trên vách núi đi xuống, dùng dây thừng để chống lực, so với lúc lên nhanh hơn nhiều, lúc leo lên, Dương Minh cố ý làm ra vẻ mệt chết đi, nhưng lúc xuống hắn cũng cố gắng làm ra vẻ cẩn thận.

Lúc này, người tổ chức trò leo núi này cũng xuất hiện rất hợp thời! Khi Dương Minh là người đầu tiên leo lên đỉnh cao, thì xuất hiện để làm tuyên truyền.

"Chúc mừng cậu! Tiểu tử, từ lúc trò chơi bắt đầu, cậu là người đầu tiên leo lên điểm cao nhất!" Người tổ chức cầm micro, đi đến hướng Dương Minh, vừa đi vừa nói: "Vị nào là bạn gái của chàng trai này? Xin mời đứng ra!"

"A?" Lâm Chỉ Vận ngạc nhiên, không ngờ người tổ chức lại có yêu cầu như vậy.

Vừa rồi, Dương Minh ngoắc tay với nàng, mọi người đều nhìn thấy, cho nên bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, Lâm Chỉ Vận không còn cách nào, đành phải cắn răng đi lên.

"Xin chào, tiểu thư mỹ lệ, bạn trai của cô đã giành được giải thưởng lớn nhất của trò chơi. Tâm trạng của cô bây giờ là gì, có thể nói với mọi người được không?" Nói xong, liền đưa micro cho Lâm Chỉ Vận.

"A. tôi." Lâm Chỉ Vận thật sự không biết nên nói cái gì, nếu đổi lại là người khác, có lẽ là sẽ nói lớn mấy câu đại loại như em yêu anh hay em thích lắm. nhưng Lâm Chỉ Vận thì khác, nàng không có quan hệ gì với Dương Minh cả. Những lời như vậy thật sự không nói được, lắp bắp nửa ngày mới nói: "Tôi. thật cảm động. cảm ơn. thật sự."

"Xem ra, vị tiểu thư xinh đẹp này còn rất rụt rè, anh hùng của chúng ta đã xuống rồi, chúng ta nói vài câu với anh ấy nào" Người tổ chức nhìn Dương Minh nói.

Mọi người xung quanh nhìn Dương Minh và Lâm Chỉ Vận ở giữa, đều vô cùng hâm mộ, chẳng qua, hâm mộ thì hâm mộ, ai kêu bản thân quá kém cỏi, không thể leo lên đến đỉnh được! Cái này căn bản không thể dựa vào may mắn được, cho nên, mọi người chỉ là hâm mộ, chứ không hề ghen tị.

Tài năng không bằng người thì chịu khó về chăm chỉ tập luyện.

Dương Minh cầm lấy micro, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Chỉ Vận đang đỏ mặt, nói: "Tôi không có gì để nói cả, bởi vì những điều cần làm tôi đã làm, bây giờ, tôi sẽ đem phần thưởng đoạt được, đưa cho bạn gái tôi"

Dương Minh vốn tính nói nhiều lắm, lải nhải ý tưởng trong đầu hắn cũng phải nửa giờ, nhưng bây giờ lại sợ bị người quen phát hiện, nên đơn giản nói và câu là xong.

Chẳng qua, mấy câu ngăn ngủi này, cũng đủ bao hàm tình ý của hắn.

"Ôm đi. ôm đi.!" Phía dưới, không biết ai đã khơi mào lên, kết quả làm cho mọi người hô hào theo.

"Hai vị, có muốn ôm nhau không?" Người tổ chức cũng trêu ghẹo.

"A?" Lâm Chỉ Vận lại không biết phải làm sao, nàng vốn là thuộc tình trạng" không thể lùi", vốn như vậy đã cảm thấy rất xấu hổ rồi, nhưng tự nhiên lại bị mọi người đưa ra yêu cầu như vậy.

Dương Minh thì không quan tâm nhiều như vậy, hắn còn đang ước có cơ hội đây. Vì thế không quản Lâm Chỉ Vận có nói gì hay không, trực tiếp ôm nàng một cái, nếu không phải sợ gặp phải sự phản đối của nàng, nói không chừng Dương Minh đã hôn nàng rồi!

Lúc Dương Minh cảm thụ cơ thể mềm mại của Lâm Chỉ Vận, thì đồng thời, đầu của Lâm Chỉ Vận cũng nổ một cái" đùng" ra, không còn suy nghĩ. Tuy rằng trước kia ở khách sạn Đông Hải, hai người đã từng có tiếp xúc thân thể, nhưng lúc đó là bí mật.

Nhưng bây giờ, Dương Minh trước mặt đám đông ôm lấy nàng, quả thật là một chấn động quá lớn với nàng!

Khi Dương Minh buông nàng ra, Lâm Chỉ Vận vẫn còn chưa tỉnh táo, không biết nên làm thế nào. Tất.tất cả chỉ là giấc mơ, nhưng lại làm cho nàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của một đôi tình nhân đang yêu nhau điên cuồng

"Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi coi phía trước nha!" Dương Minh đem phần tưởng đặt vào trong tay của Lâm Chỉ Vận, sau đó nói.

"A." Lâm Chỉ Vận cứ ngây ngốc đi theo sau Dương Minh, hiển nhiên là vẫn còn đắm chìm trong rung động khi nãy.

Dương Minh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, dù sao vừa rồi mình cũng hơi nổi bật, nếu để cho Trần Mộng Nghiên nhìn thấy thì phỏng chừng lại có đại chiến nữa đây. Tuy rằng Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đã có thu xếp với nhau rồi, nhưng mà chuyện này thì quả thật cũng hơi quá. nếu bị bắt gặp thì muốn giải thích cũng khó mà đạt được hiệu quả.

Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi bước nhanh hơn.

Lâm Chỉ Vận vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cầm lấy phần thưởng của Dương Minh trong tay, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc, vì sao? Vì sao Dương Minh lại đối xử tốt với mình như vậy, làm cho mình, một lần rồi lại một lần lạc vào trong sự hạnh phúc.

Vì sao? Rõ ràng là giả, tại sao mình trầm mê đến mức không thể tự khống chế. làm cho Lâm Chỉ Vận khó xử nhất chính là, Dương Minh muốn gì.

Nghĩ đến đây, vừa ngẩng đầu lên, vốn muốn nhìn Dương Minh, nhưng không thấy hắn đâu, nhất thời giật mình, bật thốt lên: "Dương Minh, anh ở đâu?"

Trong đầu Lâm Chỉ Vận vừa rồi đầy Dương Minh và Dương Minh, bây giờ đột nhiên không thấy hắn, giống như là mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, hoảng hốt kêu lên.

Mà Dương Minh thì cứ cúi đầu bước đi, cho đến khi đã rời xa chổ kia, mới lên tiếng: "Thế nào? Anh nói được là làm được đúng không? Đã lấy được phần thưởng cuối cùng rồi đấy!"

Nói xong, cũng chẳng nghe tiếng đáp lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra không thấy Lâm Chỉ Vận đâu, Dương Minh kinh hãi, vừa rồi chỉ lo nhìn phía trước, không để ý đến Lâm Chỉ Vận phía sau, nhiều người như vậy, mà nàng lại đi lạc!

Dương Minh nhíu mày, hội chùa tuy rằng náo nhiệt chẳng qua cũng có vài kẻ xấu, nhìn thấy tiểu kim ngưu chế tác bằng vàng ròng trong tay Lâm Chỉ Vận, nổi lòng tham lên thì.

Dương Minh nhanh chóng dùng dị năng tìm Lâm Chỉ Vận trong đám người, phóng tầm mắt ra hết cỡ, rốt cục sau đám người cách đó không xa, thấy được Lâm Chỉ Vận cứ nhìn chung quanh không biết đang làm gì.

Thấy Lâm Chỉ Vận không có chuyện gì, Dương Minh cũng yên tâm, sau đó bước nhanh lại chổ Lâm Chỉ Vận.

Mà bây giờ, Lâm Chỉ Vận đang rất lo lắng, phải nói là cực kỳ lo lắng. Theo lý thuyết, bọn họ đã lớn rồi, không còn là con nít nữa, dù bị lạc Dương Minh trong hội chùa, thì cũng không phải không tìm thấy nhà, chẳng qua, trong lòng nàng có một cảm giác khó tả, một cảm giác bị mất một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, vô cùng khủng hoảng.

Giống như lúc nhỏ, cái cảm giác không tìm được mẹ vậy. Cái này cũng vậy, là sự liên kết của người thân đấy. Con gái lúc nhỏ thì ỷ vào cha mẹ, đến khi lớn rồi, mới ỷ lại vào bạn trai.

Đương nhiên, bây giờ Lâm Chỉ Vận không nghĩ nhiều đến như vậy, bằng không khẳng định sẽ biết bây giờ nên làm gì.

Ngay lúc Lâm Chỉ Vận vừa muốn gọi điện cho Dương Minh, thì bỗng nhiên cảm thấy tay của mình có một bàn tay ấm áp nắm lấy! Lâm Chỉ Vận cũng không kháng cự, bởi vì nàng cảm giác bàn tay kia rất quen thuộc!

Đúng vậy, là tay của Dương Minh, Lâm Chỉ Vận quay đầu lại, nhìn thấy Dương Minh đang đứng bên cạnh mình mà cười.

"Anh đi đâu vậy?" Lâm Chỉ Vận làm nũng theo bản năng, nói, không chú ý rằng cách nói chuyện của mình càng lúc càng giống như tình nhân chất vấn nhau.

"Xin lỗi em, anh đi nhanh quá, nên quay đầu lại mới phát hiện em đã bị lạc" Dương Minh xin lỗi: "Có sợ không?"

"Em nào có." Lâm Chỉ Vận đương nhiên là phủ nhận rồi, nếu không sợ rằng sẽ rất dọa người.

"Haha" Trước đó Dương Minh đã nhìn thấy hết vẻ mặt của Lâm Chỉ Vận, bây giờ không nói ra thôi: "Đi thôi, chúng ta đi xem phía trước"

"Được." Cái cảm giác mất rồi lại có lại làm cho tâm tình của Lâm Chỉ Vận trở nên cực tốt, mà tay nàng, cũng tự nhiên nằm trong tay của Dương Minh.

Nàng không cự tuyệt, mà cũng không đề cập, làm bộ như không biết gì hết. Đúng vậy, có đôi khi, hồ đồ một chút, cũng có chổ hay chứ sao!

Trên đường, đều là biểu diễn một ít tạp kỹ hoặc là biểu diễn ma thuật, nơi này hoàn toàn miễn phí, đều là một ít những sinh viên của học viện điện ảnh ra biểu diễn văn nghệ. Đương nhiên ngẫu nhiên cũng có thể thấy một vài ngôi sao khách mời, hát tặng hoặc chúc phúc cho mọi người.

Cho nên, trên phố biểu diễn có rất nhiều người, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận lại không đến sớm, chỉ có thể đứng phía xa đông nghẹt người mà nhìn. Dương Minh thì không thành vấn đề, cho dù đứng chổ nào cũng có thể nhìn thấy phía trước rất rõ ràng, nhưng Lâm Chỉ Vận thì không được, ngẩng đầu, nhón chân, nhưng vẫn không thể nhìn thấy phía trước.

Nhìn thấy bộ dáng muốn nhin rồi lại thôi của nàng Dương Minh bật cười, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Đến đây, leo lên đi, anh cõng em!"