"A!" Lâm Chỉ Vận vô cùng kinh dị nhìn Dương Minh, mình. để cho hắn cõng?
"Nhanh lên nào." Dương Minh thúc giục.
"A." Lâm Chỉ Vận nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bọn họ, mới cẩn thận leo lên lưng của Dương Minh, khi ngực đụng vào lưng Dương Minh, có một cảm giác khác thường.
Dương Minh cũng đang hưởng thụ, giơ tay nâng đỡ mông của Lâm Chỉ Vận, đỡ nàng lên cao hơn.
"Em cũng muốn anh cõng!" Cách hai người Dương Minh không xa, có một cô gái đang nói với một chàng trai.
"Cõng cái gì mà cõng, đứng vậy xem đi." Chàng trai kia có vẻ rất là nhỏ bé, ngược lại, cô bạn gái của anh ta thì có vẻ khá là.
"Không được, anh xem bạn trai của người ta kìa, đều cõng bạn gái trên lưng!" Cô gái hiển nhiên là mặc kệ.
"Ai." Chàng trai gầy yếu kia không còn cách nào, bất đắc dĩ cúi đầu, để cho người bạn gái to gần gấp đôi mình leo lên lưng.
Khi Dương Minh và Lâm Chỉ Vận nhìn thấy cảnh này, đều che miệng cười trộm.
"Haha, hai người này kết hợp lại, thật sự là rất xứng đôi!" Dương Minh cười nói.
"Sao lại nói người ta như vậy." Lâm Chỉ Vận tuy rằng cũng mắc cười, nhưng thấy Dương Minh công khai nói xấu người khác như vậy, cũng cảm thấy không được tốt.
"Không xứng như hai ta, mà cũng bày đặt bắt chước động tác này!" Dương Minh nói đến đây, bỗng nhiên trong đầu nảy sinh một ý xấu, sau đó nói: "Nào, chúng ta chơi trò này còn vui hơn nữa!"
"A? Cái gì thế?" Lâm Chỉ Vận còn chưa kịp phản ứng, thì cảm thấy mông của mình bị bàn tay to đầy lực của Dương Minh nắm lấy, đẩy cao lên đến bả vai của Dương Minh, không khỏi kinh hoảng nói: "Anh muốn làm gì vậy."
"Không có làm gì đâu, nào, ngồi lên vai anh đi!" Dương Minh đem hai chân của Lâm Chỉ Vận điều chỉnh lại vị trí, để cho nàng ngồi lên vai của mình.
Lâm Chỉ Vận nhất thời đỏ mặt. cái. cái này quá mức thân mật rồi? Chổ riêng tư của mình lại dính lên cổ của Dương Minh, cái này hình như.
"Có được không vậy?" Lâm Chỉ Vận thẹn thùng nói.
"Có gì mà không được? Em nói bọn họ hả?" Dương Minh tỏ vẻ nghe không hiểu, cố ý nói lại: "Nếu bọn họ thích bắt chước thì cứ để bọn họ bắt chước, chúng ta cũng không buộc họ bắt chước mà, khà khà! Cái này gọi là Khương Thái Công câu cá!"
"Anh. haizzz." Lâm Chỉ Vận cũng không biết rằng Dương Minh không hiểu hay giả bộ không hiểu, chẳng qua thấy Dương Minh cứ cãi ngang hoài, cho nên cũng chẳng nói thêm nữa.
Quả nhiên, cô gái bên kia thấy Lâm Chỉ Vận được Dương Minh cõng lên trên vai, cũng lập tức muốn vậy, cãi nhau cả nửa ngày, cuối cùng cô nàng cũng đã thỏa hiệp được người bạn trai hình số một này, chẳng qua, khi cô gái vừa mới leo lên trong nháy mắt, thì chàng trai bên dưới mất thăng bằng, ngã cái rấm xuống đất, làm cho mọi người cười ầm lên.
Dương Minh cũng cười, chẳng qua, vì phòng ngừa kịch bản lập lại, cho nên vẫn cẩn thận đỡ lấy Lâm Chỉ Vận, tránh cho vì cười quá độ mà làm nàng ngã xuống.
Lâm Chỉ Vận cũng lấy tay che miệng cười, cười đến nửa ngày mới lên tiếng: "Dương Minh, anh thật là xấu!"
"Cái đó đâu có liên quan đến anh đâu? Tại bọn họ không có dáng người rồi mà còn bày đặt bắt chước, không ngã mới là lạ!" Dương Minh làm ra vẻ không quan hệ gì hết.
Xem biểu diễn một lát rồi Dương Minh mới cùng Lâm Chỉ Vận rời đi, vốn Dương Minh vẫn muốn duy trì tư thế này, nhưng có đánh chết Lâm Chỉ Vận thì nàng cũng không chịu.
Không còn cách nào, Dương Minh đành phải thả nàng xuống.
"Đúng rồi, anh còn thẻ trò chơi chưa dùng không?" Lâm Chỉ Vận chợt nhớ ra trong túi Dương Minh còn có mấy thẻ trò chơi.
"À? Em không nói anh cũng đã quên" Dương Minh thò tay vào túi tiền, sờ sờ một chút, rồi nói: "Còn ba mươi thẻ!"
"Chúng ta đi trả lại đi, bằng không sẽ lãng phí" Lâm Chỉ Vận là một kiểu con gái rất cẩn thận, không thích phô trương lãng phí. Tuy rằng nàng biết Dương Minh có tiền, căn bản không quan tâm đến cái này, chẳng qua nàng vẫn thích cẩn thận.
"Được rồi" Dương Minh gật đầu, dù sao phố giải trí cũng cách đó không xa, nên hai người xoay lại chổ đó.
Nhưng mà, khi đến chổ bán thẻ trò chơi thì mới biết rằng, một khi đã mua thẻ rồi thì không được trả lại, bởi vì trong phố giải trí cũng có mấy trò có phần thưởng là thẻ trò chơi, nếu thẻ có thể đổi lại thành tiền, thì chẳng khác nào mang tính chất cờ bạc.
Không còn cách nào, nên Dương Minh nói với Lâm Chỉ Vận: "Không trả thì không trả, vậy chúng ta đi chơi thôi!"
"Dạ." Lâm Chỉ Vận thấy thẻ trò chơi không trả lại được, cũng chỉ biết làm theo cách của Dương Minh.
Hai người vì muốn tiêu thụ thẻ trò chơi, cho nên liền ngừng lại tại cái chổ ném phi tiêu gần nhất.
"Em muốn thử cái này." Lâm Chỉ Vận nói với Dương Minh.
"Được!" Dương Minh sảng khoái gật đầu, sau đó đưa cho ông chủ năm thẻ, đổi lấy mười phi tiêu.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, dùng phi tiêu ném lên quả khí cầu trong kia, ném trúng càng nhiều, thì phần thưởng càng lớn. Đương nhiên, nếu không trúng cái nào thì không có phần thưởng.
Phần thường là một cây viết bình thường, cho đến móc khóa tình nhân và tốt nhất là một cây châm cài tóc bằng pha lê, cái gì cũng có.
Chẳng qua, khoảng cách của mười cái khí cầu rất lớn, muốn ném trúng toàn bộ thì rất khó, nhưng mà, muốn ném hụt hết thì càng khó hơn. Cho nên, trên cơ bản là người nào cũng có phần thưởng, nhưng cái giải nhất thì chẳng mấy người lấy được.
Lâm Chỉ Vận cầm lấy phi tiêu, bắt đầu ném, chẳng qua, thật đáng tiếc, mười cái phi tiêu chỉ ném trúng được ba cái, cho nên phần thưởng là một đôi móc khóa.
Cái này giá trên thị trường chỉ có ba đồng thôi, cho nên ông chủ của sạp này chẳng khác nào kiếm được bảy đồng. Vì thế, mấy trò chơi kiểu này rất dễ kiếm tiền.
"Chơi thêm lần nữa không?" Dương Minh không để ý đến phần thưởng là gì, quan trọng là Lâm Chỉ Vận thấy vui thôi.
"Thôi bỏ đi, em không chơi giỏi." Lâm Chỉ Vận cảm thấy như vậy không có lời, tuy rằng cũng thú vị, nhưng phần thưởng quả thật rất kém.
"Nếu không chơi thì mấy cái thẻ này sẽ không có tác dụng đâu, dùng hết đi" Dương Minh nói xong liền đưa hai mươi thẻ trò chơi cho ông chủ, đổi lấy bốn mươi cái phi tiêu.
Thấy Dương Minh đã đổi thẻ trò chơi, Lâm Chỉ Vận cũng không còn cách nào, chỉ tiếp tục chơi. Chẳng qua, lần này đã tốt hơn lần trước, mười cái trúng năm cái, cho nên lấy được một cái ly, mặc dù cũng không tới mười đồng, nhưng vẫn còn tốt hơn lần trước.
Nhưng mà, đến lần thứ ba, thì may mắn của Lâm Chỉ Vận hình như đã kém một chút, mười cái trúng còn có ba, phần thưởng vẫn là cặp móc khoá.
Lâm Chỉ Vận thở dài, đưa hai mươi cái phi tiêu còn lại cho Dương Minh, nói: "Anh cũng chơi đi, em không được rồi."
"Anh hỏi là em muốn phần thưởng gì?" Dương Minh cười giải thích.
"Phần thưởng không phải căn cứ theo số khí cầu bị ném trúng sao, anh vẫn còn chưa ném mà, sao lại chọn phần thưởng trước?" Lâm Chỉ Vận nói.
"Haha, em thich cái nào, thì anh sẽ ném để lấy cho em!" Dương Minh cười nói.
"Vậy nếu em nói em muốn cái trâm cài tóc bằng pha lê kia, có được không?" Lâm Chỉ Vận nghĩ rằng Dương Minh chỉ nói giỡn, nên cũng phụ họa theo.
Nhưng không ngờ, Dương Minh lại nghiêm túc nói: "Tốt, không thành vấn đề!"
Khí cầu này. chẹp, Dương Minh không biết nói sao nữa, khoảng cách gần như vậy, phi tiêu lại to, muốn ném trúng không phải chỉ là một cái nhấc tay thôi sao?
Cho dù có cách xa một chút, phi tiêu có nhẹ một chút, thì Dương Minh vẫn có thể ném trúng, thậm chí, nếu không sợ oanh động, thì một tay của Dương Minh có thể đồng thời ném ra năm cái phi tiêu.
Chẳng qua, Dương Minh vẫn kín đáo một chút, cầm từng cái phi tiêu ném ra," Bốp" trúng cái đầu, cái thứ hai cũng thế, cái thứ ba thứ tư cũng y như vậy.
Cho đến khi ném trúng cái cuối cùng, Dương Minh mới quay đầu lại cười với Lâm Chỉ Vận: "Thế nào? Không làm em thất vọng chứ?"
Nhưng mà, Lâm Chỉ Vận đứng bên cạnh nhìn mà hoàn toàn ngây ngốc, không phải chứ? Vậy cũng được sao? Hay là Dương Minh là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết? Bằng không tại sao lại chuẩn như vậy?
Mà ông chủ của sạp phi tiêu này, cũng đổ mồ hôi lạnh ào ào, tuy rằng ông ta mới mở quán ngày đầu tiên của hội chùa, nhưng cũng làm công việc này nhiều năm rồi, ném chính xác như Dương Minh, thật đúng là hiếm thấy! Chẳng qua, điều này cũng tạm được, cùng lắm thì đưa một cây châm cài tóc thôi, nhưng mà, trong tay Dương Minh còn có mười cái phi tiêu nữa đó!