Mấy người trong nhóm Một Đám Ô Hợp thấy Vương Viễn đối diện với đòn tấn công tránh cũng không được mà đỡ cũng không xong của BOSS thì hoảng sợ vô
cùng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng lời còn chưa dứt một chưởng của Trấn Tam Sơn đã đập lên ngực Vương Viễn.
"Âm!"
Bị trúng một chưởng nhưng Vương Viễn chẳng nhúc nhích tẹo nào. -1
Một giá trị sát thương tội nghiệp nhảy lên trên đầu Vương Viễn. "Đậu má? ?? II Ị"
Nhất Mộng Như Thị và Đinh Lão Tiên nhìn thấy con số sát thương nhảy lên thì không biết nên bày tỏ tâm trạng gì cho phải.
Vũ khí của Trấn Tam Sơn nặng bao nhiêu bọn họ mới biết rồi, Vương Viễn có thể tiện tay ngăn cản đòn tấn công của gã chứng tỏ lực phán định của hắn mạnh hơn BOSS rất nhiều.
Trong trò chơi, thuộc tính chủ yếu quyết định đến độ mạnh yếu và tính chính xác của đòn tấn công là lực tay, có thể thấy thuộc tính lực tay của Vương Viễn hoàn toàn không thua gì Trấn Tam Sơn.
Hiện giờ người chơi chỉ mới mười mấy cấp mà thôi, cảnh giới võ học cao nhất cùng lắm chỉ đến Lược Hữu Tiểu Thành, có thể tu luyện lực tay chẳng kém loại BOSS sức mạnh như Trấn Tam Sơn, rất hiển nhiên thuộc tính lực tay của Vương Viễn cao cực kỳ.
Đây gọi là chuyện này giỏi rồi thì chuyện kia phải kém, trong trò chơi nếu một thuộc tính nào đó cực nổi bật thì ba thuộc tính còn lại sế vô cùng yếu kém, cho nên ngoại trừ lực tay ra thì những thuộc tính khác của Vương Viễn phải yếu mới đúng.
Nhưng hắn lại cứng rắn đón đỡ trực tiếp một chưởng của Trấn Tam Sơn mà chẳng sứt mẻ gì, lực phòng ngự chỉ có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung.
Mọi người đều biết, căn cốt và nội lực quyết định đến mức độ kháng ngoại công và nội công, một chưởng với lực tay mạnh mẽ của Trấn Tam Sơn mà không thể phá lớp phòng ngự của Vương Viễn, có thể tưởng tượng thuộc tính căn cốt của hắn cao đến trình độ nào.
Cho dù Độc Cô Tiểu Linh và Bôi Mạc Đình đã nhìn thấy thực lực của Vương Viễn cũng phải nghẹn họng trố mắt nhìn.
Bọn họ vốn nghĩ thuộc tính tấn công và phòng ngự của Vương Viễn cao hơn người chơi bình thường một chút mà thôi, ngờ đâu tên này da dày thịt béo như thế, ngay cả BOSS cũng không làm hắn bị thương nổi. Tên này tà môn quá!
Thực ra hắn cũng không hẳn tà môn lắm, chỉ là so với Phục Ma Trượng Pháp, công phu quyền cước của Trấn Tam Sơn sơ sài hơn một chút.
Mặc dù trong đôi mắt tầm thường của người chơi, chưởng pháp của Trấn 'Tam Sơn tinh diệu và rất dọa người, nhưng sau khi đánh nhau với Vương Viễn, chưởng pháp tinh diệu đó chỉ như mô hình, cứ xem như là có thể gây sát thương thì cũng hoàn toàn nhờ lực tay của gã.
Lực tay tương đương với ngoại công.
Với lực tay của Trấn Tam Sơn, sát thương gã gây ra không tính là thấp, chỉ trách đối thủ của gã là Vương Viễn mà thôi.
Nếu gã dùng nội công thì Vương Viễn có hơi kiêng ky thật, nhưng ngoại công ấy hả? Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công bảo vệ, sức kháng ngoại công cao hơn hai trăm, tất nhiên hắn không để một chưởng của Trấn Tam Sơn vào mắt rồi.
'Trấn Tam Sơn đánh một chưởng lên người Vương Viễn xong, trên người cũng. lộ ra sơ hở. Vương Viễn không đợi gã thu tay về đã thình lình duỗi hai bàn tay ra, vồ lấy hai tai gã, lúc đầu Vương Viễn định nắm tóc nhưng gã không cho hắn cơ hội...
Ngay sau đó, Vương Viễn giật hai tay xuống dưới, nâng đầu gối lên.
"BốpI"
Theo một tiếng vang, đầu gối Vương Viễn thụi một cú thật mạnh lên sống mũi 'Trấn Tam Sơn. Gã bị thụi đến mặt nở hoa, đồng thời dính trạng thái hôn mê.
-347 Thanh máu trên đầu Trấn Tam Sơn hơi tụt xuống.
Chợt Vương Viễn chuyển động hai tay, xoay ngược người Trấn Tam Sơn cho mặt gã hếch lên trời, sau đó túm lấy hai tai gã đập mạnh xuống.
"Âm!"
Phần gáy của Trấn Tam Sơn đập mạnh lên nền đá cứng rắn, mặt đất thủng ra một cái hố.
-A42 Một giá trị sát thương lớn nhảy lên trên đầu Trấn Tam Sơn.
Vương Viễn thuận thế nhấc chân phải lên, đá một phát vào huyệt Thái Dương của gã.
"Rầm.." Trấn Tam Sơn bị đá bay ngang ra ngoài, đập lên vách tường.
Đám Bôi Mạc Đình nhìn thấy Vương Viễn ra tay tàn nhẫn như vậy đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù thân pháp giúp người chơi tiêu sái phiêu dật, tính thao tác và thưởng thức cực cao thế nhưng người chơi loại hình sức mạnh dùng quyền cước chiến đấu đến nhiệt huyết sôi trào lại mang theo vẻ đặc sắc khác.
Lúc này, trạng thái hôn mê ngắn ngủi của Trấn Tam Sơn đã hết, gã giấy dụa muốn đứng dậy.
Vương Viễn đã đi tới trước mặt Trấn Tam Sơn, thuận tay lôi một cánh tay gã quặt ra sau, một chân đạp lên người gã.
Đòn khóa bẻ tay! "Cường... Cường đạo khóa trai? !"
Vương Viễn dùng một chiêu này khống chế Trấn Tam Sơn. Mấy người Bôi Mạc Đình toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đại ca, đây là trò chơi võ hiệp đó, anh nghiêm chỉnh chút được không, sao. ngay cả chiêu thức này cũng dùng vậy.
Vương Viễn cũng muốn dùng chiêu thức võ học lắm nhưng thực lực không cho phép. Người khác học một bộ công pháp thì có đủ loại chiêu thức tổ hợp, còn hắn chỉ có công pháp Dã Cầu Quyền, hơn nữa nó có mỗi hai chiêu thức, phương thức chiến đấu dĩ nhiên không ngầu như những người khác, nhất là khi đối mặt với loại BOSS sức mạnh như thế này, có thể dùng cương khắc cương.
Có ngầu hay không không quan trọng, dễ dùng là được rồi.
Bản lĩnh cận chiến và võ thuật của Trấn Tam Sơn không mạnh lắm.
Trong “Đại Võ Tiên”, không có thiết lập bảo vệ đồng đội thì Vương Viễn ôm BOSS sát như vậy rất dễ bị đánh trúng.
"Hừ..." Vương Viễn liếc xéo Nhất Mộng Như Thị: "Ai cho cô can đảm đó, cô cảm thấy mình có thể đánh ta bị thương hả?"
"Bố tổ sư! Ngươi đi chết đi!" Nhất Mộng Như Thị giận tím mặt, móc độc châm ném về phía Vương Viễn. Những người khác thấy thế cũng nhao nhao tấn công hai người trên mặt đất.