Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 51: Bàn Nhược Chưởng 1



Dĩ nhiên là khi đánh BOSS rồi. Vậy đánh BOSS như thế nào mới thoải mái? BOSS đứng yên cho đánh chứ sao? Hoàn cảnh lúc này hoàn toàn phù hợp với những điều liệt kê bên trên.

Dưới sự khống chế của Vương Viễn, Trấn Tam Sơn muốn nhúc nhích cũng không xong huống chi là nói đến chuyện né tránh.

Đám người Bôi Mạc Đình người dùng trường kiếm kẻ ném ám khí, dốc sức đánh cả lên người Trấn Tam Sơn.

'Trấn Tam Sơn lăn mình về sau một cái rồi đứng dậy, cánh tay trái nắm chặt lấy thắt lưng, tay phải chắp trước ngực đập thẳng một chưởng vào Vương Viễn phía đối diện.

Nhưng Vương Viễn không hề có ý né tránh, hắn xông tới đỡ đòn tấn công của Trấn Tam Sơn.

Từ trước đến nay, Vương Viễn luôn có một tư duy sai lầm. Hắn cho rằng muốn tăng độ thông thạo tâm pháp của mình thì chỉ có thể thông qua việc đánh BO0SS, chịu càng nhiều sát thương thì độ thông thạo tăng càng nhanh.

Nhưng vừa rồi, Vương Viễn đột nhiên phát hiện ra, độ thông thạo có thể cày được...

Tân suất tấn công của quái nhỏ bình thường khá chậm, nên tốc độ cày độ thông thạo cũng thậm, hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nếu để người chơi khác hỗ trợ cày kéo, vừa có thể tăng độ thông thạo tâm pháp cho mình, vừa có thể tăng độ thông thạo chiêu thức cho đối phương. Những lúc không bị dính đòn còn có thể tu luyện nội công ngay tại chỗ, quả thực là nhất cử tam tiện.

Thấy Vương Viễn nở nụ cười kỳ quặc, Nhất Mộng Như Thị chợt giật thót trong lòng.

Nhất Mộng Như Thị vốn là một người rất hiểu chuyện, dù sao người đầu tiên nói rằng sợ ngộ thương đến đồng đội chính là cô ta. Sở dĩ trượt tay tấn công Vương Viễn, không chỉ vì hắn cố ý khiêu khích, mà còn vì phái Ngũ Độc chỉ nghiên cứu cổ và độc, thủ pháp ám khí còn kém xa Đường Môn, độ chính xác không cao.

Vương Viễn đang giữ chặt lấy Trấn Tam Sơn, trừ phi là nghề nghiệp cận chiến như Bôi Mạc Đình, còn nghề nghiệp đánh tầm xa ra đòn lệch tâm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng nụ cười trên mặt Vương Viễn lại khiến Nhất Mộng Như Thị chột dạ, vội vàng ngừng tấn công.

Đùa sao? Nhất Mộng Như Thị đã từng nhìn thấy thực lực của Vương Viễn, hiện giờ sở dĩ BOSS không thể động đậy đều là dựa vào một mình Vương Viễn khống chế, Nhất Mộng Như Thị còn cố ý ném ám khí vào người hắn vốn đã là chuyện rất thiếu nghĩa khí. Nếu Vương Viễn muốn tẩn Nhất Mộng Như Thị thì cô †a cũng chẳng dám nói gì.

Nào ngờ Vương Viễn thấy Nhất Mộng Như Thị ngừng tấn công, nụ cười trên mặt cũng biến mất, kêu lên đây bất mãn với cô ta: 'Sao cô lại ngừng đánh thế? Mau lên, ta vẫn chịu được."

"2 22"

Nghe Vương Viễn nói vậy, Nhất Mộng Như Thị nhất thời kinh ngạc, trên thế giới này còn có yêu cầu vô lý như thế sao? Chẳng lẽ vì giận dữ nên khiêu khích mình?

Nhất Mộng Như Thị lập tức hoảng hốt, do dự luống cuống không dám ra tay.

"Nói cô đấy, có phải hết hơi rồi không? Mau đánh ta đi, không thì ta sẽ đánh côi"

'Thấy Nhất Mộng Như Thị chần chừ không dám ra tay, Vương Viễn nghiêm túc. ra lệnh.

"Hức...

Thấy dáng vẻ hung hăng của Vương Viễn, Nhất Mộng Như Thị sợ hết hồn, khóc òa lên một tiếng.

Thực ra Nhất Mộng Như Thị cũng là một người lòng dạ độc ác, có thế trận nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng đối với người bình thường mà nói, yêu cầu biến thái của Vương Viễn thật quá khủng khiếp. Dù sao Nhất Mộng Như Thị cũng là con gái, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan chỉ biết òa khóc chứ không biết làm thế nào khác.

Độc Cô Tiểu Linh nhìn thấy thế bèn tỏ ra vô cùng phấn khởi, ở bên cạnh kích động nói: "Ngươi khóc cái gì, đánh hắn đi! Hắn chính là miếng mồi ngon đấy!"

"Vậy hả?" Nghe Độc Cô Tiểu Linh nói vậy, dường như Nhất Mộng Như Thị hiểu ra gì đó, nhìn Vương Viễn với vẻ mặt nghỉ hoặc xen lẫn chút kinh ngạc.

Câu đó hiển nhiên là có ý "đại hòa thượng này tuy rằng hơi đáng ghét, nhưng cũng coi như tuấn tú nhã nhặn, không ngờ lại là người như thế”.

"Đám đàn bà xấu xaI"

Vương Viễn bị Nhất Mộng Như Thị nhìn chăm chằm như thế, trong lòng không khỏi tan vỡ, cảm giác đứa súc sinh Độc Cô Tiểu Linh này không coi mình là người.

"Đúng vậy!" Độc Cô Tiểu Linh nheo mắt, đáp chắc nịch, nụ cười trên mặt vô cùng bỉ ổi.

"Thật hay giả?" Bôi Mạc Đình nghe vậy hai mắt sáng ngời, cùng muốn lao vào góp vui.

Bôi Mạc Đình vốn là một người đàn ông chuẩn men, bị Vương Viễn hãm hại như vậy, việc tẩn cho Vương Viễn một trận để trút giận vẫn là mơ ước của y từ trước tới nay.

"Ngươi phắn ngay!"

'Thấy Bôi Mạc Đình cũng có ý định ra tay với mình, Vương Viễn hung dữ trừng mắt nhìn y.

Xí, hai cô nương đều chỉ là võ học Cấp Thấp, lực tấn công không mạnh, đánh vào người Vương Viễn cùng lắm là tụt máu. Nhưng tên khốn kiếp Bôi Mạc Đình này có kiếm pháp Tuyệt Học trong tay, cảnh giới vũ khí + 1, một kiếm chém xuống không nặng cũng chẳng nhẹ. Làm sao Vương Viễn dám để y tấn công mình.

Trong lòng không còn kiêng dè gì nữa, Nhất Mộng Như Thị không do dự lập tức ra tay.

Dưới sự tấn công liên tiếp của đám người, thanh máu trên đầu Trấn Tam Sơn rốt cuộc cạn sạch, BOSS kêu thảm một tiếng nằm vật xuống đất, tắt thở.

Đây là lần đầu tiên mọi người gặp BOSS dễ đánh thế này, trong thời gian ngắn vẫn còn chưa thỏa mãn: "Bà mẹ, thật biết chịu đòn mà!”

Vương Viễn lẩm bẩm ngồi dậy, đưa tay sờ tới sờ lui trên ngực Trấn Tam Sơn. Thiết lập của BOSS và người chơi giống nhau, túi đeo đều để ở ngực.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Độc Cô Tiểu Linh lại bỉ ổi ghé vào bên tai Nhất Mộng Như Thị thì thầm gì đó, sau đó hai người đồng loạt nở nụ cười kỳ dị.

"Đồ tiện nhân!" Vương Viễn giận dữ nện một quyền lên đầu Trấn Tam Sơn.

Giới thiệu: Một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, vô sắc vô tướng, ảo diệu tinh thâm.

Bối cảnh công pháp: Chưởng pháp cao thâm của phái Thiếu Lâm, bị đồ bỏ đi 'Trấn Tam Sơn trộm mất. Tuy là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ nhưng dễ học khó giỏi, cần phải có nội lực thâm hậu làm căn cơ thúc đẩy.

Điều kiện học tập: Căn cốt 26, Ngộ tính 21

Yêu cầu tu luyện giả: Đệ tử Phật Môn