Nghe Mạc Thiên Cơ nói lý do kéo dài thời gian, Lan Bất Hối mỉm cười, cũng không để ý lắm.
Có mình ở nơi này, cho dù ngươi kéo dài thời gian thì có sao chứ? Chính như lời ngươi nói, ta cũng ước gì ngươi kéo dài thời gian, để cho cửu kiếp tề tụ, nhất cử tiêu diệt!
Mạc Thiên Cơ tiếp tục nói: "Cho nên Lan gia đông sơn tái khởi, có nhiều khả năng. Nhưng Lan gia sau khi đông sơn tái khỏi, sẽ vứt bỏ cựu tục. Lần giáo huấn này cũng đủ trầm trọng, cho nên Lan gia sau này sẽ là khó đối phó nhất. Thế nhân đều nói lão hổ đáng sợ, nhưng lão hổ có ổ, chỉ cần tránh đi là không có chuyện gì. Ngược lại, bầy sói không có nơi ở cố định, mới là kinh khủng nhất... Bởi vì ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết được bầy sói ở nơi nào."
"Huống chi bầy sói này còn có một con sói đầu đàn đáng sợ!" Mạc Thiên Cơ khẽ ngẩng đầu, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lan Bất Hối, thản nhiên nói: "Một vị cửu phẩm chí tôn!"
"Cho nên, Độc Hành, nếu như còn sống sót chạy thoát, nếu có cơ hội, thà buông bỏ cơ hội trời ban đối phó gia tộc khác, cũng phải hủy diệt hoàn toàn Lan gia trước tiên!"
"Bởi vì Lan gia đã bị chúng ta thức tỉnh, mà gia tộc khác còn đang ngủ say. Nhưng Lan gia sẽ không nhắc nhở bọn họ. Nhắc nhở bọn hắn, bản thân Lan gia sẽ xong đời...."
"Không sai." Lan Bất Hối mỉm cười gật đầu: "Nếu thật sự để bọn họ biết được tính toán của ta. Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngại chiếm Lệ gia xong, tiện tay chiếm luôn Lan gia đâu!"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười nói: "Nhưng tới một mức độ nhất định, ngươi bước đến đường cùng, vẫn sẽ nói thôi. Có lẽ đến lúc đó, bát đại gia tộc sẽ vì ngươi là thức tỉnh. Nếu như vậy, Cửu Trọng Thiên chi chiến từ đó về sau sẽ diễn ra vô tận, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể bào bình định. Chỉ có thể trường kỳ, từng điểm từng điểm, dùng vũ lực thuần túy tiêu hao, chinh phục, giết chết!"
"Cho nên...." Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Nếu như còn sống, diệt Lan gia trước tiên!"
Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu: "Ta nhớ kỹ! Nếu như có cơ hội, nhất định phải giết Lan gia tấc cỏ không lưu!"
Lan Bất Hối gỗ tay ba ba: "Hảo kiến thức! Hảo tâm cơ! Hảo mưu tính!"
Liên tục khích lệ ba câu, chân tình thực lòng, nói ra từ đáy lòng.
"Lệ gia đã không còn đáng sợ. Lần này bát đại gia tộc tề tụ Tây Bắc đối phó Lệ gia, rất khả nghi. Theo lý mà nói, Lệ gia không nên liều lĩnh như thế, nhưng bất kể như thế nào, Lệ gia lần này chết chắc rồi!"
Trong mắt Mạc Thiên Cơ giống như có điều suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ, Lệ gia hiện trạng, có thể là do một tay Sở Dương thôi động hay không?
"Một khi Lệ gia bị diệt, các đại gia tộc nhất định sẽ chia cắt tài nguyên Lệ gia... Đây chính là cơ hội trời ban!"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra một tia tiếc nuối: "Nếu như để ta nghĩ cách, ta có thể cam đoan bát đại gia tộc sẽ loạn như cào cào. Đáng tiếc...."
"Là thất đại gia tộc!" Lan Bất Hối sửa lại: "Lan gia sẽ không tham dự tranh đoạt lợi ích."
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Cho dù Lan gia đã tàn rồi... nhưng đến lúc đó chia chác lợi ích, cũng không phải lão tổ tông ngài nói không tham dự là không tham dự."
Hắn trào phúng cười: "Ta có một vạn cách khiến cho lão tổ tông ngài tuy luôn miệng nói không tham dự, cũng phải tới tham dự đó!"
Lan Bất Hối sửng sốt, trầm tự một chút, chậm rãi nói: "Ta tin! Ngươi thật sự có năng lực này. Chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội đó."
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ lộ ra ý cười kỳ quái, nhìn Lan Bất Hối, một hòi lâu vẫn không nói gì.
Lan Bất Hối hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười khẽ, sắc mặt đột nhiên có chút trầm tĩnh lại, càng trở nên thong dong tiêu sái: "Lan tiền bối, Cửu Trọng Thiên mười vạn năm qua, có từng phát sinh tiền lệ Cửu Kiếp kiếm chủ cùng cửu kiếp chưa kịp thống nhất Cửu Trọng Thiên đã bỏ mình?"
Sắc mặt Lan Bất Hối trở nên trầm trọng: "Chưa từng phát sinh!"
Mạc Thiên Cơ cười ha hả. Vẻ mặt thong dong tiêu sái không nói nên lời: "Ta cũng chưa từng nghe nói qua."
Lan Bất Hối đột nhiên có một xúc động mãnh liệt, muốn quay đầu lại nhìn.
Nhưng hắn đã ngăn chặn cảm giác xúc động này của mình.
Đây vị tất đã không phải là mưu kế của Mạc Thiên Cơ.
Mình tuyệt đối không thể mắc mưu!
Mạc Thiên Cơ cười khẽ: "Cửu kiếp chi mệnh, tại thiên! Số trời đã định, không thể sửa đổi, không thể trái nghịch. Cho nên cửu kiếp chắc chắn sẽ không chết, nếu có nguy cơ, cũng nhất định gặp dữ hóa lành, biến hiểm thành an! Lan tiền bối, ngươi nói có phải không?"
Lan Bất Hối chậm rãi gật đầu, tóc bạc trên đầu tựa hồ càng thêm sáng bóng, trầm giọng nói: "Trước đó, đích xác là như vậy... Nhưng phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là cửu kiếp tuyệt đối không được bại lộ thân phận trước khi đủ lông đủ cánh. Mà thân phận của các ngươi, đã bại lộ, hơn nữa còn bại lộ trước mặt ta!"
"Thứ hai, cửu kiếp sở dĩ là cửu kiếp, chính là bởi vì lực lượng chín người cùng chung tiến thối! Nói cách khác, ngươi chí tôn nhất phẩm, người cao nhất trong các ngươi, cũng sẽ không vượt qua tam phẩm. Nếu một khi khoảng cách này bị nới rộng, khoảng cách của tâm cũng càng lớn. Cho nên thực lực chỉnh thể các ngươi cũng chỉ đến thế thôi."
"Mà thực lực như vậy, một tay ta có thể ứng phó toàn bộ!"
"Thứ ba, cửu kiếp dĩ vãng, cũng chưa từng có tình huống chống lại một vị cửu phẩm chí tôn!" Lan Bất Hối thản nhiên nói: "Cho nên, ngươi cứ tiếp tục nói đề tài ban đầu, nói xong những lời ngươi muốn nói thì tốt hơn."
Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Ta vô cùng tin tưởng một điểm cửu kiếp bất tử. Cho nên, mặc dù không có hi vọng, ta cũng sẽ kéo dài thời gian. Có thể kéo tới khi nào thì kéo tời khi đó."
"Hiện giờ, từ lúc ngươi tới chỗ này, đã được nửa canh giờ! Thái dương cũng xuất hiện rồi."
Mạc Thiên Cơ có chút mỉa mai nhìn Lan Bất Hối trước mặt: "Trong một hô hấp, ta có thể hủy diệt toàn bộ Lan thị gia tộc. Hiện giờ, đã được một nửa canh giờ... có thể phát sinh chuyện gì?"
Lan Bất Hối biến sắc: "Có ý tứ gì?"
Mạc Thiên Cơ nho nhã nói: "Không có ý gì? chỉ là muốn nói cho ngươi biết, cửu kiếp... thật sự bất tử!"
Thân hình Lan Bất Hối có chút cứng ngắc, ngầm đề tụ tất cả tu vi.
Tuy hắn cũng không tin, cũng không cảm giác được sau lưng mình có người tới, nhưng Mạc Thiên Cơ nói giống như rất nắm chắc, khiến cho hắn không thể không phòng ngừa vạn nhất.
Trong không khí trầm trọng, Mạc Thiên Cơ đột nhiên mỉm cười một cái với Lan Bất Hối, Lan Bất Hối có thể cảm giác được rõ ràng, trong nụ cười của Mạc Thiên Cơ có một ý thương hại, trong lòng không khỏi rùng mình.
Mạc Thiên Cơ đột nhiên đề khí quát lớn: "Lên!"
Lan Bất Hối theo bản năng xoay người lại. Một cái xoay người, tất cả khí cơ bảo vệ thân thể. Nháy mắt tựa như cắt phá không gian, xoay người về phía sau, như lâm đại địch.
Chỉ thấy Mạc Thiên Cơ cười ha ha: "Ha ha... thì ra cửu phẩm chí tôn cũng bị hù sợ... ha ha ha... Trước khi chết có thể nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực là đại khoái nhân tâm."
Sắc mặt Lan Bất Hối lập tức tím tái, ngoài cửa nào có người? Một khoảng trống không!
Xoay người lại nhìn, Mạc Thiên Cơ và Cố Độc Hành vẫn đứng tại chỗ, trên mặt hai người nở một nụ cười mỉa mai.
Lan Bất Hối hít sâu một hơi, cười nói: "Quả nhiên trí nang của cửu kiếp, không ngờ ngay cả ta cũng lừa được."
Trong lòng thầm cảnh cáo bản thân: Vạn lần không thể lại bị lừa. Tiểu tử này quá mức gian xảo.
Đối mặt với cửu phẩm chí tôn, không ngờ dám giở thủ đoạn đùa giỡn như thế. Càng khó phòng chính là, biểu hiện trên mặt hắn hoàn toàn chân thật, giống như viện binh đã tới, nắm chắc thắng lợi trong tay...
Thần sắc trên mặt Mạc Thiên Cơ lạnh nhạt, thong dong tiêu sái, sắc mặt hồng nhuận, mỉm cười: "Tiền bối không cần để trong lòng. Chỉ cần là người thì sẽ có phản ứng như thế. Dù sao ta và ngươi là địch không phải bạn."
Lan Bất Hối cười khổ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm giác được có cái gì đó không ổn.
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ thay đổi, từ ung dung thong dong tiêu sái tự tại, đột nhiên trở nên rất cổ quái, tiếp đó là toàn bộ sắc mặt, cả người đều thả lỏng xuống, giống như một đám bùn nhão, tựa hồ được giải thoát tất cả áp lực trong lúc tuyệt vọng. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn ra ngoài cửa nói: "Ngươi rốt cuộc cũng tới... Ta suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi nữa."
Phản ứng đầu tiên của Lan Bất Hối chính là hồn vía lên mây.
Xoay người như gió lốc!
Vừa rồi hắn đề khởi toàn bộ tu vi. Phát hiện không có việc gì mới chậm rãi tán đi. Nhưng vừa mới tán xong, Mạc Thiên Cơ không ngờ lại có biểu tình giống như trút được gánh nặng....
Lập tức lại đề khởi, phát lực mãnh liệt khiến cho chính hắn cũng cảm thấy thân thể chấn động.
Người có thể khiến Mạc Thiên Cơ hoàn toàn buông lỏng như vậy trong khi đang đối diện với một vị cửu phẩm chí tôn.... là ai?
Trong một khắc khi hắn xoay người lại, Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành đột nhiên xuất thủ mãnh liệt!
Hai người bốn chưởng cùng vỗ tới, nhưng không phải là công kích Lan Bất Hối, mà là đánh về phía lẫn nhau!
Chấn động không một tiếng động. Thân thể hai người giống như tia chớp, bay vụt về hai phương hướng. Vừa mới động thân đã là nhân kiếm hợp nhất. Hai đạo quang mang, một hướng đông, một hướng tây!
Chuyện chỉ phát sinh trong thời gian ngắn nhất mà con người có thể tưởng tượng được.
Thân hình Lan Bất Hối vẫn còn đang xoay về hướng nam!
Đây cũng là cơ hội chạy trối chết duy nhất mà Mạc Thiên Cơ phải mất công nói nhiều như vậy, lại sử dụng mưu kế, thử nghiệm hai lần ba lượt mới có thể tạo ra được.
Vừa rồi tuy Lan Bất Hối trúng kế xoay người, nhưng đã sớm có chuẩn bị. Cho nên khi đó căn bản không thể xem là cơ hội, thậm chí có thể nói là bẫy rập.
Nhưng sau khi Lan Bất Hối mắc mưu, Mạc Thiên Cơ lại chỉ cần hai câu, tiếp tục khiến hắn mắc mưu một lần nữa.
Đây mới là chân chính bất ngờ, không kịp chuẩn bị!
Khiến cho người ta mắc mưu một lần không khó, nhưng khi người này vừa mắc mưu xong, tính cảnh giác lên tới điểm cao nhất, khiến hắn mắc mưu lần nữa thì thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng chỉ trong thời gian mấy cái nháy mắt, cùng một loại thủ đoạn, cùng một kỹ xảo, Mạc Thiên Cơ lại lừa đối phương tới hai lần!
Mạc Thiên Cơ nói nhiều như vậy, cố nhiên là muốn nhắc nhở Cố Độc Hành phòng khi vạn nhất. Nhưng mục đích thật sự chính là vì lúc này!
Lan Bất Hối bi phẫn tới cực điểm. Từ đầu tới cuối đều cẩn thận phòng bị mắc mưu. Nhưng kết quả là vẫn bị mắc lừa, hơn nữa còn cùng bị một loại thủ đoạn lừa hai lần.
Toàn bộ quá trình, Mạc Thiên Cơ chỉ thay đổi sắc mặt khí chất thần thái mấy lần....