Lan Bất Hối dồn toàn bộ tinh thần tập trung quay đầu lại, không gian khẽ rung lên
Nhưng vừa quay đầu lại, sau lưng rỗng tuếch, lập tức biết mình mắc mưu!
Giờ khắc này, cảm giác trong lòng Lan Bất Hối quả thực khó có thể hình dung được.
Cho dù lão phu là kẻ ngu, ngươi cũng không thể dùng cùng một đoạn, trong thời gian mấy cái nháy mắt, liên tục lừa ta tới hai lần chứ.
Dưới cơn giận dữ, đưa mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy Mạc Thiên Cơ và cố Độc Hành hóa thành hai đạo lưu tinh, một tả một hữu bay ra ngoài nhanh như chớp.
Vách tường nhà gỗ vô thanh vô tức vỡ tung, nửa thân thể đã phá vách mà ra.
Hét lớn một tiếng: "Lưu lại!" Hai tay cùng chộp ra ngoài.
Không gian bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, tiếp đó đột nhiên hình thành hai bàn tay khổng lồ, hung hăng chộp tới.
Trong một khắc khi bàn tay khổng lồ kia hình thành, hai người Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng rầm một tiếng, xông ra ngoài!
Tựa hồ đã sớm dự liệu được động tác của Lan Bất Hối.
Khi vừa đánh vỡ vách tường, Mạc Thiên Cơ hét lớn một tiếng: "Lan Bất Hối! Lệnh tôn là cửu kiếp, hiện giờ ngươi muốn giết cửu kiếp, có khác gì giết cha?"
Thân hình Lan Bất Hối khẽ run lên.
Hai bàn tay khổng lồ trên không trung cũng đột nhiên khựng lại.
Vù một tiếng, hai người Mạc Thiên Cơ đã lao ra ngoài mười trượng.
"Cha ta chính là cha ta, cửu kiếp hiện giờ chính là cừu địch của ta! "Lan Bất Hối gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ muốn thuyết phục chính mình, hai bàn tay khổng lồ lại một lần nữa phóng ra!
Lần này không phải là chộp, mà là vỗ!
Trải qua khoảng thời gian một câu nói kia giảm xóc, chộp, không thể bắt trở lại nữa. Chỉ có thể ừọng thương!
Một kích này, chỉ có vỗ mới trực tiếp giết chết!
Trong lòng Lan Bất Hối có chút tiếc nuối, không thể khiến Mạc Thiên Cơ nói ra toàn bộ. Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, nếu Mạc Thiên Cơ đã lựa chọn đào tẩu vào giờ khắc này, nói cách khác, căn bản không định nói tất cả với mình!
Hắn muốn nói ra chiến lược đại khái của minh, khiến cho cố Độc Hành nhớ kỹ hôm nay mà thôi.
Cho nên, cũng không cần thiết nữa.
Hai chưởng vỗ tới, trong không trung truyền tới thanh âm xé giỏ, từng đợt khói trắng bốc lên, hai đạo chưởng phong bắn tới như đạn pháo!
Cố Độc Hành vừa chạy trong lòng vừa nghĩ.
Việc hôm nay, đều là do ta sai lầm, mói khiến cho Thiên Cơ cũng lâm vào hiểm cảnh, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội chạy trối chết, hơn nữa binh chia hãi đường, chỉ cần đỡ được một kích, trong hai người nhất định sẽ có một người chạy thoát.
Nếu như bây giờ ta xông trở lại, cuốn lấy Lan Bất Hối, tự bạo vào thời khắc mấu chốt, Thiên Cơ sẽ có cơ hội sống sót!
Hơn nữa làn này cho dù ta quay lại, thiên Cơ đã đi xa, vị tất đã biết được ta vì hắn mà chết. Trong lòng cũng sẽ không có gánh nặng.
Nghĩ tới đây, thân thể hắn sắp lao vào rừng rậm rồi lại đột nhiên dừng lại.
Vốn đang lao về phía bước giống như lợi tiễn rời cung, nhưng bây giờ hắn lại thoáng khựng lại trên không trung, tiếp đó, hai chân đạp mạnh lên một cây đại thụ, thân hình xoay tròn, xông trở lại giống như bão táp!
Kiếm quang rực rỡ! cố Độc Hành cắn môi dưới, ánh mắt binh tĩnh mà cuồng nhiệt!
Thiên Cơ, ta sẽ không để ngươi chết! Lỗi của ta, ta sẽ trả giá!
Mạc Thiên Cơ vừa lao ra ngoài trong lòng vừa nghĩ: Ta còn chưa nói hết, cho nên ta còn lợi thế. Nhưng cố Độc Hành không có. Cho nên, lần này thật vất vả mới tìm được cơ hội, nhất định phải giúp Cố Độc Hành chạy thoát.
Lúc này ta quay lại, hoàn toàn nắm chắc có thể chế trụ Lan Bất Hối! Thật sự không được, ta liền tự bạo, cũng có thể ngăn trờ Lan Bất Hối một khắc! Như vậy cơ hội Độc Hành chạy thoát cũng gia tăng rất nhiều rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Mạc Thiên Cơ liền vọt tới một cây đại thụ phía trước, mũi chân khẽ điểm lên thân cây, thân hình mượn lực xoay quanh cây đại thụ này một vòng, không ngờ giống như con quay xoay ngược trở lại, tốc độ không giảm, vọt trở về phương hướng ban đầu.
Trở trở lại, cố lão nhị khẳng định không biết, như vậy, cho dù trong lòng hắn có vướng mắc, nhưng có Sở Dương ở đó, sớm muộn gì cũng được cởi bỏ.
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là: cố lão nhị có thể sống sót trở về! Chỉ một điểm này cũng đủ rồi!
Thân hình Mạc Thiên Cơ lao vọt trở lại giống như tật phong!
Chưởng phong của Lan Bất Hối, cũng bởi vì hai người quay lại mà từ truy kích sau lưng biến thành một kích trực diện!
Lúc Mạc Thiên Cơ nhận lấy Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh từ trong cố Độc Hành, trong vô thanh vô tức đã dùng móng tay cắt ra làm đôi. Một nửa lưu lại trong tay cố Độc Hành.
Nếu không, mới mưu kế của Mạc Thiên Cơ, hắn đã sớm viết trong tay cổ Độc Hành chỉ còn một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, cần gì phải hỏi nhiều?
Cái đó hoàn toàn là nói cho Lan Bất Hối nghe!
Đó là muốn hắn biết: Chỉ còn một viên này thôi, hơn nữa ta ăn mất rồi.
Hơn nữa, Lan Đất Hối quả nhiên không có nghi ngờ.
Khi đó, Mạc Thiên Cơ đã định ra kế hoạch chạy trối chết" Dưới tình huống bình thường, cho dù phát sinh ngoài ý muốn, hai người mình cũng trốn không thoát lòng bàn tay cửu phẩm chí tôn. Biến số duy nhất chính là nửa viên Cửu Trọng đan này!
Chỉ cần Cố Độc Hành ngậm trong miệng lúc đào vòng, liều mạng ngạnh tiếp một chiêu, lập tức tiêu hóa dược lực. cố Độc Hành có trên 90% nắm chắc có thể đào tẩu!
Hơn nữa, nếu như hai đầu không thể lưỡng toàn, Lan Bất Hối có một vạn phần trăm chính là lựa chọn truy kích Mạc Thiên Cơ!
Nêu như Mạc Thiên Cơ chủ động trở lại, vậy cơ hội chạy thoát của cố Độc Hành cũng biến thành vạn phần trăm!
Không sơ hở chút nào!
Mạc Thiên Cơ suy tính tất cả chi tiết, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn. Nhưng tuyệt đổi không thể ngờ tới, cố Độc Hành không ngờ cũng quay lại.
Lựa chọn của hai người đều rất ngu ngốc.
Ngu tới mức khiên cho người ta chỉ muốn túm đầu bọn hán đánh cho một trận mới có thể hả giận.
Nhưng... Loại ngu ngốc này, cũng chính là thứ trân quý nhất cuộc đời. Trên đời mấy người có thể làm được?
Phanh!
Phanh phanh!
Kiếm của Mạc Thiên Cơ, kiếm của cố Độc Hành cùng lúc đâm vào chưởng phong của Lan Bất Hối
Hai người đều kêu lên một tiêng đau đớn, thân hình bay ngược về phía sau, trong miệng đều phun ra tiên huyết. Va chạm chính diện, tuyệt đối thương tổn nặng nề. Hai người đều hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Nhung ngay sau đó, hai người đều không biết lấy đâu ra khi lực, đột nhiên trố mắt ngây người đúng lên, không dám tin tưởng nhìn về phía đối diện.
Ầm một tiếng, căn nhà gỗ hóa thành mảnh vụn đầy trời.
Lan Bất Hối phóng người lên, xông lên trời cao, sau đó liền phát hiện hai người một tả một hữu đều ngây ra như phông, cũng lấy làm kỳ!
Hai tên này thế nào còn chưa đi?
Mạc Thiên Cơ không biết lấy đâu ra khi lực, đột nhiên phẫn nộ nhảy dựng lên, xông về phía Cố Độc Hành: "Tên hôn đản nhà ngươi! Làm sao ngươi không đi? Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn chọc chết ta... Hỗn đản! cố lão nhị! Ngươi quả thực là cực kỳ hỗn trướng! Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn nói nghĩa khí hả?"
Mắt Cố Độc Hành đỏ lên, giận dữ nói: "Vậy làm sao ngươi không chạy đi? Rõ ràng ngươi đã chạy xa như vậy, làm sao còn không đi? ngươi quay lại làm gì? Ai bảo ngươi quay lại? Không phải ngươi rất mưu trí sao? Có thể chạy thoát sao ngươi không chạy?"
Mạc Thiên Cơ không nói gỉ, vô lực nhìn cố Độc Hành.
Cố Độc Hành vô lực, đau lòng nhìn Mạc Thiên Cơ.
Hai người đều run rẩy, bốn con mắt đều hung hăng trợn trừng nhìn nhau giống như gà chọi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thật lâu sau, ánh mắt hai người mới nhu hòa đi, đột nhiên ngồi phệt xuống đất, cười ha hả.
"Hôm nay chết cũng đáng rồi." cổ Độc Hành ho khan một tiếng, phun ra một búng máu.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Rất đáng!"
Thở dải một tiếng: "Chỉ là ngươi phải chạy mới đúng, không truyền tin tức đi, các huynh đệ liền ~}y hiểm."
Cổ Độc Hành ho khan, cười hắc hắc: "Nhớ rõ lão đại từng nói một câu, khi không thể chú ý tất cả, ta chỉ có thể chú ý trước mắt!"
Mạc Thiên Cơ cười ha hả: "Nêu như vậy, huynh đệ chúng ta dát tay nhau xuống hoàng tuyền vậy."
Lan Bất Hối vân lẳng lặng đứng một bên, nhìn bọn họ, trong mắt có hâm mộ, có ghen tị, cũng có cảm động!
Bằng vào kinh nghiệm của hắn, đương nhiên liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, hai người này vỉ sao lao ra ngoài rồi còn liều mạng xông trở lại.
Bọn họ đang dùng tính mạng của mình, đối lấy một đường sinh cơ cho đổi phương!
Cả đời minh, một vạn năm qua, đã thấy nhiều người lừa gạt ta, đã thấy nhiều kẻ đối diện còn thân thân thiết thiết xoay người một cái đã cắn trộm, đã thấy qua nhiều kẻ lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa, nhân tình ấm lạnh lòng người dê thay... Nhưng như hai người trước mắt này, thật đúng là lần đầu tiên gặp được.
Huynh đệ như vậy, cả đời này ta vẫn chưa gặp một người, không có gặp một người! So sánh với hai kẻ sắp chết này, ta quả thực quá bần cùng! Bọn họ có tám chín người, ta một người cũng không có!
'Ngay tại lúc này, Lan Bất Hối đột nhiên nhớ tới cha mình.
Nghĩ tới lời cha minh trước khi đi: Ta cả đời đều vô hối!
Đột nhiên hiểu được ý tứ chân chính trong một câu này.
Chẳng trách thế nhân lại nói rằng: Cửu kiếp chi tình, kinh thiên động địa!
"Ta thực cảm động, nhưng ta không thể không giết các ngươi!" Lan Bất Hối thở dài một tiếng, có chút kính trọng nói.
Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng: "Nhìn thấy tên gia hỏa này trở lại, ta cũng chán lắm rồi, không muốn sống nữa."
Cổ Độc Hành than thở: "Ngươi không phải cũng trở lại sao...."
Vừa rồi khi hai người đối mặt Lan Bất Hối, tuy rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng thân thể không tổn hao gì, công lực vẫn còn, còn có lực cổ gắng một hồi. Nói cách khác, còn có một tia hi vọng. Nhưng hiện tại đã chân chân chính chính là sơn dương chờ làm thịt rồi! Hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng.
Cho dù Mạc Thiên Cơ trí tuệ như biển, dưới tình huống như vậy cũng hết đường xoay xở!
Mạc Thiên Cơ, xem ra ngươi không định nói với ta những lời còn lại rồi." La Bất Hối tôn kính hỏi.
Mạc Thiên Cơ cười tiêu sái: "Hiện tại, chỉ sợ ta nói ngươi cũng không muốn nghe đâu."
Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra ý cười: "Không sai, cho dù ngươi nói, ta cũng không muốn nghe. Đối mặt với tình cảm huynh đệ như thế, nếu một người trong đó lại đột nhiên biến thành loại nhu nhược, chính bản thân ta cũng ngất mất."
Mạc Thiên Cơ cười ha ha: "Một khi đã vậy, thống Khoái đi. Yên tâm, lời của ngươi, nếu như ta đủ may mắn gặp được phụ thân ngươi, ta sẽ chuyển cáo cho hắn."