Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1395: Tam Tinh Ma Vương



Kiếm phong gào thét, nhằm thẳng về phía trái tim Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ!

Nếu như một kích này trúng, nhất định sẽ phá nát trái tim!

Mạc Thiên Cơ mỉm cười, cùng Cố Độc Hành nhìn nhau. Trong khoảnh khắc cuối sinh mạng, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương một sự tiếc nuối!

Đáng tiếc, vẫn không thể thực hiện lời hứa với lão đại.

Chúng ta vốn phải bồi tiếp lão đại, vũ phong vân, lăng thiên hạ, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!

Nhưng hôm nay, lại không thể không nói một câu tiếc hận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trong thời điểm tất chết, trong lòng hai người tuy tiếc nuối nhưng cũng không hối hận.

Hai người liếc nhìn nhau, đều mỉm cười, không hẹn mà cùng nhắm mắt lại. Sắc mặt bình thản!

Huynh đệ, kiếp sau gặp lại! Cùng quân tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên!

Lão đại, bảo trọng!

Các huynh đệ, bảo trọng!

Giờ khắc này Lan Bất Hối xuất thủ, nhưng tâm tình lại cực kỳ phức tạp. Tiếc hận và tôn trọng không nói nên lời, và còn có rất nhiều thứ khác nữa. Nói ngắn lại, một kích này chỉ là lực lượng thuần thúy. Bên trong không ngờ không ẩn chứa sát khí!

Lời hắn nói vừa mới dứt, đột nhiên có một đạo kiếm quang chợt lóe lên như sao băng, một người chậm rãi nói: "Muốn giết huynh đệ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!"

Theo thanh âm kia vừa vang lên, một đạo kiếm quang như ngân long lăng không xuất hiện, hoàn toàn cắt đứt kiếm khí của Lan Bất Hối! Sau đó một cỗ kiếm khí phong duệ mới đột nhiên tràn ngập toàn bộ không gian, toàn bộ bầu trời.

Hắc Long kiếm bên hông Cố Độc Hành ngân vang một tiếng, tự động rời khỏi vỏ nửa xích, phát ra kiếm ý hưng phấn!

Kiếm trung chí tôn!

Một đạo nhân ảnh theo kiếm quang hạ xuống, lẳng lặng đứng trước mắt Lan Bất Hối, một thanh kiếm kiếm trong tay, giống như gợn sóng mùa thu, lăn tăn chớp động.

Thân hình dong dỏng cao tiêu sái, lại giống như một ngọn núi đồ sộ, che chắn hoàn toàn Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ ở phía sau.

Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành mở bừng mắt, lộ ra ánh mắt kinh hỉ.

Trong phút chốc, hai người đột nhiên cảm thấy trong lòng an tĩnh!

Lão đại tới rồi!

Chúng ta không phải chết nữa!

Tu vi Sở Dương rõ ràng yếu hơn Lan Bất Hối rất nhiều! Nhưng giờ phút này, trong lòng hai người lại không hẹn mà cùng xuất hiện ý niệm như vậy.

Tựa hồ, chỉ có thân ảnh trước mắt này không thể nào bị phá hủy!

Cho dù trời sập cũng có thể dựng trở lại!

Muốn giết huynh đệ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Đây là lão đại nói.

Cửu phẩm chí tôn cũng không đủ tư cách! trong mắt hai người đều chớp động tinh quang. Đúng vậy, ngươi không đủ tư cách! Cho dù ngươi là... cửu phẩm chí tôn!

Lan Bất Hối thu tay lại, lui liền ba bước, mang theo phẫn hận mãnh liệt: "Là ngươi!"

"Chính là ta!" Người nọ hừ một tiếng, nói.

"Thì ra là ngươi! Thì ra ngươi chính là Cửu Kiếp kiếm chủ!" Sát khí toàn thân Lan Bất Hối đột nhiên sôi trào.

Ở trước mắt hắn có một người, trên mặt đeo một chiếc mặt hạ hoàng kim!

Đối với tấm mặt nạ này, trong ký ức Lan Bất Hối vẫn còn mới mẻ!

Cửu phẩm chí tôn cực kỳ xấu xí kia giết vào Lan gia, còn tên đeo mặt nạ hoàng kim này chỉ gọi một câu đã lôi hắn đi rồi!

Thì ra đây chính là Cửu Kiếp kiếm chủ!

"Ta là Cửu Kiếp kiếm chủ... Có gì kỳ quái sao?" Sở Dương đeo mặt nạ hoàng kim lạnh lùng cười: "Chỉ là, bây giờ ngươi mới biết được, quá muộn!"

"Muộn?" Lan Bất Hối cười lớn một tiếng: "Chỉ bằng vào tu vi kiếm trung chí tôn tam phẩm của ngươi? Ngươi không thấy buồn cười sao?"

Sở Dương không xuất thủ, Lan Bất Hối không nhìn thấu tu vi hắn. Nhưng Sở Dương vừa xuất thủ, lập tức khiến cho tu vi chân thực bại lộ.

Thì ra tên hỗn đản này chỉ là kiếm trung chí tôn tam phẩm!

"Lan Bất Hối, có dám quyết một trận tử chiến với bổn tọa?" Phía sau Lan Bất Hối, truyền tới một thanh âm khác.

Thanh âm này cực kỳ khó nghe, giống như vịt đực nuốt nhầm thuốc câm, nhưng chỉ chữa được một nửa, sau đó ngậm một mồm cát nói chuyện, hay là như thanh âm cát đá rung động mãnh liệt trên máy sàng...

Khiến cho bất cứ kẻ nào nghe được cũng rợn cả tóc gáy.

Thanh âm này, Lan Bất Hối tuyệt đối không xa lạ.

Xoay người lại giống như gió lốc, chỉ thấy phía sau mình có một người.

Người này một hàng lông mày chỉ lên cao, một hàng lông mày chỉ xuống đát, một con mắt trợn lên tròn xoe, một con mắt híp lại thành khe hở. Một cái tai thì xòe ra như hứng gió, cái còn lại thì gần như dán sát vào da đầu.

Chỉ có cái miệng là bình thường hơn một chút, lúc này đang cười toe toét, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, nhìn Lan Bất Hối, cười hì hì!

"Thì ra là ngươi!" Lan Bất Hối tức gần như muốn nổ phổi: "Ngươi cũng là một trong cửu kiếp?"

Người này đương nhiên là Đàm Đàm, nghe vậy liền lập tức nổi giận lôi đình: "Đánh rắm! Ta đường đường là Đàm đại nhân!"

Lan Bất Hối tức tới lệch mũi: "Đàm đại nhân? Ngươi đại chỗ nào? Không ngờ còn.... đại nhân?"

Đàm Đàm cuồng nộ nói: "Cái đó lão tử chỉ cho lão bà ta xem, ngươi tính là thứ gì, cũng xứng hỏi ta lớn chỗ nào? Ngươi có ý gì?"

Có ý gì?

Cho dù đang trọng thương, đang tiêu hóa Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh mà Sở Dương vừa mới đưa cho, hai người Mạc Thiên Cơ và Cố Độc Hành cũng gần như cười thành tiếng!

Lan Bất Hối gần như hộc máu: "Bọn chuột nhắt! Báo danh!" Tên hỗn đản này không ngờ dám nói mình thích đồng tính?

So với hắn nổi giận, Đàm Đàm lại càng nổi cơn lôi đình, một tay chỉ Lan Bất Hối, một tay chỉ vào mình: "Bọn chuột nhắt? Con mẹ ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn, bọn chuột nhắt anh tuấn như ta sao? Mắt ngươi có nước tiểu à?"

Lan Bất Hối hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh trở lại. Hắn vừa bình tĩnh, không khí trong không trung tựa hồ cũng lập tức đình chỉ lưu thông.

Hiển nhiên hắn đã rơi vào trong trạng thái sắp bạo phát rồi.

Giờ khắc này, hắn chính là thiên địa, hắn cùng thiên địa dung thành một thể!

Một khi xuất thủ chính là long trời lở đất!

Đàm Đàm trừng mắt mà nhìn, đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ ngực nói: "Ta fuk! Ngươi làm ta sợ muốn chết, nhìn cái điệu bộ của ngươi, cứ như là cao thủ vậy? Muốn đánh một ván cờ với Đàm đại nhân? Fuk! À à à.... có phải ngươi muốn đánh ta? Có phải ngươi muốn giết ta?"

Bộ dáng Đàm Đàm đại nhân hiển tại hiển nhiên là một tên du côn lưu manh.

Giống như đúc.

Lan Bất Hối nhìn hắn chằm chằm, thanh âm cũng trở nên phong khinh vân đạm, tiến lên phía trước một bước: "Muốn đánh ngươi thì sao? Muốn giết ngươi thì sao?"

Đàm Đàm ôm ngực hét ầm lên: "Ai nha nha, làm ta sợ muốn chết, chỉ là dọa ta sợ sao.... Chẳng lẽ ngươi không biết Đàm đại nhân bị dọa từ nhỏ mà lớn lên sao? Đến đây đến đây, đến đánh ta đi, đến giết ta đi...."

Đột nhiên hai tay chống nạng, cười ha ha: "Không phải là khinh ngươi, đây là đánh giặc, không phải chơi chờ, nếu không ta chấp ngươi một tay!"

Mẹ....

Sở Dương rốt cuộc không nhịn được văng một câu.

Chơi cờ chấp ngươi một tay? Chẳng lẽ chơi cờ còn phải dùng hai tay hay sao?

Thanh âm Lan Bất Hối vẫn bất động như cũ: "Ngươi nói muốn quyết chiến sinh tử với lão phu?"

Đàm Đàm ngoáy ngoáy lỗ mũi, cong ngón tay tiêu sái búng ra.Một đống rỉ mũi sưu một tiếng bay ra ngoài, ba một tiếng, một cây đại thụ một người ôm không ngờ xuất hiện một lỗ thủng. Tiếp đó liền ngẩng đầu lên: "Thấy không, Đàm đại gia muốn thu thập ngươi, cũng giống như cái cây này."

Cơ nhục trên mặt Lan Bất Hối khẽ co giật.

Ngay sau đó, đột nhiên hô một tiếng, thiên hôn địa hám!

Toàn bộ không trung đã bị lam bào của Lan Bất Hối bao phủ!

Hắn không thèm nhắc lại, trực tiếp động thủ!

Bởi hắn vì hắn không muốn nói chuyện với tên gia hỏa trước mắt, cho dù là một khắc!

Bởi vì tên hỗn đản này, mặc kệ ngươi nói cái gì, hắn cũng có thể khiến ngươi tức chết!

"Ố ồ.... Thẹn quá hóa giận kìa....." Đàm Đàm luống cuống tay chân lui ra ngoài, Lan Bất Hối đuổi theo không bỏ.

Thân hình Đàm Đàm sưu một tiếng đã bay lên thiên không, Lan Bất Hối cũng bám sát theo, phóng lên cao. Ngay sau đó, trên không trung đột nhiên xuất hiện thiên thiên vạn vạn Lan Bất Hối, thiên thiên vạn vạn Đàm Đàm.

Ầm một tiếng, khi đám người Sở Dương nhìn thấy tàn ảnh hai người tiêu tán toàn bộ, hai người tứ chưởng đã chuẩn xác chập vào nhau!

Phốc một tiếng, núi rừng khôn cùng phía dưới, ở ngay tại dưới bàn tay hai người, một cái khe bỗng không đã xuất hiện, chậm rãi lan rộng về hai bên!

Sâu không thấy đáy.

Tiếp đó, lại có hai cơn gió lốc mãnh liệt bạo phát, gào thét ập về hai bên. Vào giờ khắc này, tất cả cây cối đồng loạt ngã xuống!

Trên không trung, Lan Bất Hối cùng Đàm Đàm cách nhau hơn mười trượng, đối diện mà đứng!

Trên đỉnh đầu hai người, chính là phong lưu vân động, gào thét cuồn cuộn. Loại cảnh tượng đột nhiên bạo phát trong nháy mắt, biến hóa giống như thương hải tang điền!

Mạc Thiên Cơ đứng lên, đi tới bên người Sở Dương, thấp giọng nói: "Đàm Đàm, không có việc gì chứ?"

Sở Dương ngẩng đầu ngưng thần nhìn không trung, thấp giọng nói: "Hắn vừa đề thăng hôm nay, bất quá hẳn là không có việc gì."

Cố Độc Hành cũng đứng lên, chỉ trong thời gian ngắn, thương thế hai người đã khỏi hẳn.

Chính như lời Sở Dương, tu vi ban đầu của Đàm Đàm có lẽ hơi yếu hơn Lan Bất Hối một chút, nhưng sau khi sử dụng rượu của Tuyết Lệ Hàn, hiện tại đã có thể đứng ngang hàng với Lan Bất Hối rồi!

Huống chi hắn còn có bổn sự tối cao của Tam Tinh thánh tộc, chưa bao giờ hiển lộ.

Cho nên giờ phút này, trong lòng Sở Dương tràn ngập tin tưởng với Đàm Đàm.

"Xuất khẩu cuồng ngôn, quả nhiên bất phàm!" Tay phải Lan Bất Hối vừa động, thương một tiếng, một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay. Tóc dài lam bào, phần phật bay múa trên không trung, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Đàm Đàm, ko chớp lấy một cái!

Đàm Đàm hừ một tiếng: "Ngươi không tệ! Bất quá, hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

Trong chiến đấu, hắn rốt cuộc cũng thu hồi tác phong chầy bửa lúc trước.

"Chết chắc rồi?" Lan Bất Hối lập lại một lần, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: "Rốt cuộc là ai chết, còn chưa biết được!"

Vừa rồi giao thủ, hắn đã cảm giác được, tuy cảnh giới đối phương giống mình, cũng thuộc cửu phẩm chí tôn trung cấp, nhưng rõ ràng vẫn có một cảm giác giống như cảnh giới chưa ổn định.

Nói cách khác, yếu hơn mình một chút.

Đàm Đàm cười nhạt, lẩm bẩm nói: "Đã bao nhiêu năm...!" Đột nhiên thân hình lại một lần nữa lao vọt lên không trung, quát lớn một tiếng: "Kim Dương Đằng!"

Lan Bất Hối ngẩn ra: Kim Dương Đằng? Có ý gì? Ba chữ này hình như quen quen?

Chỉ thấy trên người Đàm Đàm tràn ra một đám hắc khí mãnh liệt, hắc chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập không gian hơn mười trượng, hơn nữa còn liên tục mở rộng hơn.

Từ liệt dương trên bầu trời, đột nhiên bắn ra một đạo quang mang, xuyên qua trường không, giống như cầu vồng đọng lại trên người Đàm Đàm!

Một đạo dương quang mãnh liệt, tựa như bị thân thể Đàm Đàm hấp thu, không ngừng rót vào.

Đàm Đàm lại một lần nữa quát lớn: "Ngân Nguyệt Diệu!"

Từ một phương hướng khác trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang thanh lãnh, cũng vượt qua trường không mà tới, chiếu lên người Đàm Đàm.

Cùng lúc đó, Đàm Đàm lại quát một tiếng, miệng phun ra hắc khí nồng đậm: "Thiểm Tinh Hồn!"

"Tam Tinh hợp nhất, vô địch thiên hạ!" Sắc mặt Lan Bất Hối lập tức đại biến, gần như là biến dạng, khàn giọng kêu lên giống như gặp phải quỷ: "Tam Tinh đại pháp! Ngươi! Ngươi là Tam Tinh Ma Vương!"