Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1062



Mà mấy năm nay, sư phụ con là trò cười của Võ Đang, còn nhặt được một phế vật không thể luyện võ, nhưng ông ấy vẫn không vứt bỏ con, còn ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng con khôn lớn, hiện giờ con mới chín tuổi, còn chưa trưởng thành, vẫn chưa báo đáp được ơn dưỡng dục và dạy dỗ của sư phụ.  

Mặc dù con rất muốn luyện võ, nhưng phải lựa chọn giữa võ công và sư phụ, con vẫn thích sư phụ nhiều hơn một chút, cho nên cảm ơn thái sư tổ yêu thương, đời này của Tiểu Lôi chỉ có một sư phụ chính là Trần Phong Tử, cho dù ông ấy như thế nào, ông ấy cũng là sư phụ con.”  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, anh nhìn ra được từ trong ánh mắt Viên Tiểu Lôi, đứa nhỏ này không có nói dối, từng câu nói thật sự xuất phát từ nội tâm.  

Dương Bách Xuyên tiếp tục hỏi: “Có thể nghĩ kỹ nha, cơ hội chỉ có một lần, nếu cậu cải đầu nhập môn hạ của tôi, tôi không chỉ có thể chữa khỏi bệnh trên người cậu, còn có thể làm cho cậu trở thành một người như sư phụ cậu hay là Thiên Tuyệt, thành tựu tương lai cũng vượt xa bọn họ. Mà một khi bỏ qua cơ hội này, dù cậu bái tôi làm sư phụ, tôi cũng sẽ không nhận cậu, thậm chí bởi vì bệnh Tiên Thiên, có thể cậu không sống đến trưởng thành, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi?”  

Dương Bách Xuyên đã lôi nhược điểm của Viên Tiểu Lôi ra để thương lượng.  

Nói xong, thật ra trong lòng anh cũng khẩn trương, đây là khảo nghiệm cuối cùng, nếu Viên Tiểu Lôi trả lời không bằng lòng, cũng chứng minh Dương Bách Xuyên anh nhìn lầm người.  

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ bên ngoài tiến vào.  

“Con là đồ phế vật, tôi không có đồ đệ như con, Thái sư tổ coi trọng con nên mới giúp con tìm vận may, còn dám từ chối Thái sư tổ con, từ bây giờ trở đi, Trần Phong Tử tôi sẽ không có đồ đệ như con, về sau tôi cũng sẽ không quan tâm sống chết của con nữa, con thích đi đâu thì đi.”  

Người tiến vào chính là Trần Phong Tử, còn có hai người Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt đi theo sau anh ta.  

Sau khi Trần Phong Tử trở về lấy được linh quả linh trà tốt nhất của mình đến cảm ơn Dương Bách Xuyên, dù sao Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt cũng nói buổi tối sẽ đến, anh ta cũng không thể bị tụt lại.  

Chỉ là sau khi đến Đông Lai Các, cũng đụng phải Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt, ba người đụng phải nhau, tiến vào đại điện thì nghe được cuộc đối thoại giữa Dương Bách Xuyên và đồ đệ Viên Tiểu Lôi. Lúc nghe được Dương Bách Xuyên muốn nhận Viên Tiểu Lôi làm đồ đệ, Trần Phong Tử rất vui mừng, tài năng của Dương Bách Xuyên ở trong mắt anh ta chính là cao thâm khó lường, nếu như Tiểu Lôi có thể bái nhập môn hạ Dương Bách Xuyên, đó chính là tạo hoá lớn của đứa nhỏ này.  

Hơn nữa bệnh Tiên Thiên của Viện Viên Tiểu Lôi cũng không còn cách nào khác, nhưng anh ta biết Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ có cách, nhưng thật không ngờ đồ đệ ngốc lại cương quyết từ chối Dương Bách Xuyên, đương nhiên lúc đệ tự nói vậy làm cho Trần Phong Tử cảm động.  

Những năm gần đây anh ta cam chịu, cũng may có một đồ đệ nói chuyện phiếm, giữa hai người là thầy trò cũng như cha con, Trần Phong Tử cũng rất quan tâm đồ đệ Viên Tiểu Lôi, đương nhiên hy vọng đồ đệ có thể có một kết thúc tốt đẹp.  

Sau khi, nghe Dương Bách Xuyên nói là cơ hội cuối cùng, anh ta cuối cùng nhịn không được, vội vàng chạy vào, đỏ mắt mắng Viên Tiểu Lôi, hy vọng đồ đệ có thể đồng ý với Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cũng không ngờ Trần Phong Tử sẽ tiến vào, nghe được Trần Phong Tử mắng Viên Tiểu Lôi, đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền hiểu được ý của Trần Phong Tử, nhưng anh không vạch trần, ngược lại cho rằng khảo nghiệm lần này có câu nói của Trần Phong Tử sẽ có hiệu quả tốt hơn.  

Cuối cùng, lúc này Viên Tiểu Lôi nghe được sư phụ Trần Phong Tử nói những lời này, quyết định sẽ bái nhập môn hạ Dương Bách Xuyên.  

Nhưng mà, lời nói khiến bọn họ đều không nghĩ tới từ trong miệng Viên Tiểu Lôi chín tuổi nói ra.

Viên Tiểu Lôi nhìn sư phụ Trần Phong Tử của mình: "Sư phụ, con biết ngài là vì tốt cho con, chẳng qua con muốn nói cho ngài biết, con có thể được ngài nuôi nấng sống thêm chín năm đã hời rồi, người sống một đời, tình thân là lớn nhất, ngài chính là người nhà của con, lẽ nào sư phụ cũng muốn đuổi con đi ư?”  

Cả người Trần Phong Tử run lên, thở dài một tiếng nói: “Tên ngốc~ Vi sư chỉ hy vọng con cũng có thể giống như những đứa trẻ khác, lúc đánh nhau cứ dùng sức mạnh nắm đấm bình thường đánh bọn họ, con lại dùng nội lực, đứa nhỏ ngốc…”  

Tâm tư bị đồ đệ đâm thủng, Trần Phong Tử liền biết anh ta không thể lừa được đối phương, trên mặt bỗng chảy xuống nước mắt, đây là lần thứ hai trong đời anh ta rơi nước mắt, lần trước là lúc cam chịu buông bỏ việc tu luyện, lần này là bị lời nói của đồ đệ làm cảm động.  

Đời này có được một người đồ đệ như vậy, còn gì tiếc nuối?  

Chẳng qua cũng chính vì lòng hiếu thảo của Viên Tiểu Lôi mà Trần Phong Tử càng thêm kiên quyết t cầu cho đồ đệ một đường sống, anh ta làm sư phụ hiểu rõ tình huống thân thể của Viên Tiểu Lôi hơi bất cứ ai, nếu bệnh này chữa không khỏi, cậu ta có thể sống đến khi trưởng thành hay không còn chưa rõ.  

Mà hiện tại, Dương Bách Xuyên chính là đường sống duy nhất của Viên Tiểu Lôi.  

Nghĩ tới đây, Trần Phong Tử quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên nói: “Cầu sư tổ cho tôi một cơ hội, không mong đồ đệ tôi có thể tu luyện võ công, chỉ mong đứa nhỏ có thể lưu lại trên thế gian này thêm một chút thời gian.”  

Nói xong, anh ta dập đầu cộp cộp với Dương Bách Xuyên.