Dương Bách Xuyên đột nhiên cười lớn: “Hahaha, đứng lên nói chuyện đi, đừng cứ hễ một tí lại quỳ, đạo trưởng Trần thật lòng quan tâm đồ đệ, đồ đệ lại vô cùng hiếu thảo với đạo trưởng, một đôi sư đồ hai người quả nhiên có tình có nghĩa.”
Thật ra khi anh nghe được câu kia của Viên Tiểu Lôi, tình thân với cậu ta lớn hơn tất cả mọi thứ cũng đã nở nụ cười. Trong lòng anh, Viên Tiểu Lôi đã vượt qua cửa ải, tính cách trầm ổn, làm người thừa kế vị trí chưởng giáo Võ Đang không thành vấn đề, tâm trí có thể miêu tả bằng hai từ yêu nghiệt.
Một đứa trẻ chín tuổi có thể nói ra những lời này, không phải là yêu nghiệt thì là gì?
Quan trọng hơn là cậu ta biết ơn Trần Phong Tử, có lòng hiếu thảo, điều này đã chứng tỏ phẩm tính của Viên Tiểu Lôi vô cùng tốt.
Dương Bách Xuyên cũng đưa ra quyết định.
Trần Phong Tử và Thiên Tuyệt, Minh Tuyệt bao gồm Viên Tiểu Lôi đều hơi ngẩn ra, bọn họ không hiểu Dương Bách Xuyên có ý gì, vừa rồi còn sầm mặt, hiện tại đã nở nụ cười.
Trong sự nghi hoặc của mấy người, Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: “Mấy người đều mời tôi làm chưởng giáo Võ Đang mà không biết chưởng giáo thật sự đang đứng ngay trước mặt tôi.”
Anh vừa thốt lên những lời này, ba người Thiên Tuyệt càng thêm khó hiểu.
Minh Tuyệt không nhịn được lên tiếng: “Sư tổ, không phải ngài nói đến sư đệ Trần Phong Tử chứ?”
Ông ta và Thiên Tuyệt không có khả năng làm chưởng giáo Võ Đang, dù sao cũng đã ầm ĩ hơn mười năm, hai người bọn họ ai làm đều sẽ dẫn tới môn đệ không hài lòng nên chỉ có Trần Phong Tử là thích hợp.
Hiện tại ngẫm lại, Trần Phong Tử đúng là rất phù hợp, mấy năm nay tuy rằng bởi vì chuyện tu luyện mà anh ta từng mắng không ít người nhưng chưa bao giờ tham dự vào nội chiến. Hơn nữa hiện tại dưới sự trợ giúp của Dương Bách Xuyên, Trần Phong Tử một hơi đột phá đến Tiên Thiên tầng sáu trung kỳ, thực lực tu vi cũng đủ để gánh vác vị trí chưởng giáo Võ Đang.
Thiên Tuyệt cũng nhìn thoáng qua Trần Phong Tử, gật đầu nói: “Sư đệ đúng là người thích hợp.” Ông ta cũng hiểu được bản thân và Minh Tuyệt không thể làm chưởng giáo, nếu không cục diện vất vả lắm hài hòa được lại rung chuyển mất, chỉ có Trần Phong Tử là thích hợp.
Mà Trần Phong Tử lại liên tục xua tay nói: “Không không không, hai vị sư huynh đừng nói giỡn, chẳng lẽ hai người còn không biết tính cách của tôi thế nào à? Sao có thể làm chưởng giáo được?”
Dứt lời,Trần Phong Tử lại nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ tôi không thích hợp.”
Dương Bách Xuyên còn chưa nói hết đã bị ba người anh một câu tôi một câu cắt ngang, trong lòng vô cùng buồn bực, chờ ba người kia nói xong, anh mới trợn trắng mắt: “Tự mình đa tình, tôi nói ba người khi nào?”
“Ặc ~”
Vẻ mặt ba người Minh Tuyệt đầy xấu hổ, hóa ra sư tổ không phải nói đến Trần Phong Tử, vậy đó là ai?
Ứng cử viên thích hợp nhất Võ Đang chính là ba người bọn họ rồi, trừ ra thật sự không có ai phù hợp.
Dương Bách Xuyên im lặng nhìn ba người kia: “Đừng suy nghĩ lung tung, người tôi nói chính là Viên Tiểu Lôi.”
“Cái gì?”
“Á?”
“Không thể!”
Phản ứng của ba người rất lớn, vô cùng giật mình.
Đùa à?
Tuy tính cách đứa nhỏ Viên Tiểu Lôi này rất trầm ổn nhưng cậu ta mới chỉ chín tuổi thôi, hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể mà cơ sở luyện võ không có, sức khỏe cũng yếu ớt nhiều bệnh, sao cậu ta có thể đảm đương chức vụ chưởng giáo Võ Đang?
Phản ứng của ba người Thiên Tuyệt đúng y như Dương Bách Xuyên dự đoán. Anh mặc kệ bọn họ giật mình, tiếp tục nói: “Đầu tiên, tôi vừa mới khảo nghiệm tính tình và nhân cách của đứa nhỏ Viên Tiểu Lôi này, đã thông qua kiểm tra. Thứ hai, chữa khỏi căn bệnh Tiên Thiên của cậu ta đối với tôi mà nói dễ như ăn cháo, giúp cậu ta luyện võ cũng rất đơn giản.
Ngoài ra, tôi sẽ truyền thụ lại truyền thừa của Tổ sư gia Võ Đang Tư Không Nguyên cho cậu ta, kèm theo đó là cả thuật luyện đan, tôi dám nói thành tựu tương lai của Viên Tiểu Lôi sẽ rực rỡ hơn ba người rất nhiều. Bởi vì tinh thần lực của cậu ta vượt qua người thường, rất thích hợp tu luyện một môn công pháp, tôi dám cược, trong vòng mười năm, cậu ta nhất định sẽ bước chân vào Tiên Thiên.