Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2115



“Quái lạ thật, một nơi nhỏ như vậy, sao lại không có gì được chứ?” Trịnh Bân Bân cau mày lẩm bẩm, đừng nói là Sa Hồ, mà ngay cả con chuột cũng không thấy.  

“Liệu có nhầm chỗ không?” Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.  

“Không thể nào, tấm bản đồ này là bản đồ có cấp bậc phong ấn ở cung điện Phiêu Lưu, những thông tin ghi chép trên này đều được các tiền bối đời trước mạo hiểm, dùng máu để đổi lấy, tuyệt đối không sai chỗ được, hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy có một con Sa Hồ chạy ra từ mặt nước còn gì, vậy nên không sai được đâu.” Trịnh Bân Bân tin tưởng không nghi ngờ.  

Dương Bách Xuyên nghe Trịnh Bân Bân nói như vậy, trong đầu hắn lóe lên một tia: “Có lẽ nào ở trong hồ nước không?”  

Vừa dứt lời, bốn người Trịnh Bân Bân đều giật mình, hai mắt bọn họ sáng lên, khả năng cao là như vậy.  

Bọn họ tìm quanh một vòng hồ nước cùng không thấy, chỗ khả nghi nhất bây giờ là cái hồ trước mặt, trên bản đồ chỉ ghi lại, hang hổ của Sa Hồ ở gần hồ nước, cũng không hề nói không thể nằm trong hồ!  

“Nghe nhóc Xuyên nói như vậy, đúng thật là có khả năng.” Trịnh Bân Bân gật đầu nói.  

“Chắc chắn là như vậy.” Hoa Liễu Tường cũng gật đầu đồng ý.  

Chỉ có Bạch Tiểu Sinh là lắc đầu nói: “Ta cảm thấy không đúng lắm, nếu như hang ổ của Sa Hồ ở dưới nước, vậy thì Sa Hồ lao ra khỏi mặt nước vừa rồi thì giải thích thế nào?  

Rõ ràng chúng ta nhìn thấy hướng Sa Hồ đi, nhưng lại không tìm thấy tung tích? Con tiểu hồ ly kia chạy đâu rồi?” Bạch Tiểu Sinh phân tích.  

“Ặc, nhị ca nói cũng có đạo lý, nói như vậy thì có lẽ hang ổ của Sa Hồ không phải dưới nước, hơn nữa tiểu Sa Hồ quả thật đã chạy về hướng kia, nhưng chúng ta lại không phát hiện ra chỗ khả nghi, nó chạy đi đâu rồi? Cũng đâu thể biến mất được đúng không?” Hoa Liễu Tường nói.  

Trịnh Bân Bân cau mày phân tích: “Bây giờ chỉ có hai kết quả, một là hang ổ của Sa Hồ ở dưới nước, trong hồ có một không gian khác. Hai là ở nơi nào đó bên sườn núi cách đây không xa, chỉ là chúng ta không tìm ra được.”  

Dứt lời, Trịnh Bân Bân bình tĩnh như một người dẫn đầu, nàng nói: “Như vậy đi, một người ở lại trên bờ quan sát, đề phòng chẳng may, những người khác thì xuống dưới hồ xem thử, lão nhị, ý của ngươi thế nào?”  

Dương Bách Xuyên nhìn ra, trong bốn huynh muội Trịnh Bân Bân, lão nhị Bạch Tiểu Sinh có vai trò giống như một quân sư, lão tam Hoa Liễu Tường có tốc độ nhanh, đảm đương nhiệm vụ dò hỏi thông tin tình báo. Lão tứ Thiết Hùng thì có thể kết luận bằng hai chữ ‘Hung ác’.  

Trịnh Bân Bân là người ra quyết định, Dương Bách Xuyên cũng không hề ngạc nhiên khi thấy nàng trưng cầu ý kiến của Bạch Tiểu Sinh, còn bản thân Dương Bách Xuyên là người đi cùng, hắn chưa bao giờ nghĩ mọi người sẽ hỏi ý kiến của mình.  

Bạch Tiểu Sinh nghe xong câu hỏi của Trịnh Bân Bân, hắn bất ngờ liếc về phía Dương Bách Xuyên, sau đó mới đáp lời nàng: “Để cẩn trọng hơn, ta nghĩ, ta và lão tứ sẽ ở lại trên bờ, để Dương Bách Xuyên và lão tam cùng xuống hồ xem thử, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau.”  

Trịnh Bân Bân giật mình nhìn về phía Dương Bách Xuyên: “Nhóc Xuyên, ngươi có ý kiến gì không?” Nàng vốn dĩ không tính Dương Bách Xuyên vào, nhưng lúc này nghe lão nhị Bạch Tiểu Sinh sắp xếp, nàng cũng hiểu vì sao lão nhị lại làm như vậy, Dương Bách Xuyên có thực lực vượt trội, trên người hắn ta cũng cất giấu rất nhiều thứ thần bí, để hắn xuống hồ xem thử quả thật là không tệ, lão nhị và lão tứ ở trên bờ trông coi, như vậy là ổn thỏa.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên không có ý kiến, cho dù có thì hắn cũng không thể nói ra, hắn hiểu được sắp xếp của Bạch Tiểu Sinh, đơn giản vì thực lực của hắn hay là cho rằng, để hắn ở lại trên bờ sẽ không yên tâm.  

“Không thành vấn đề.”  

“Vậy thì được, quyết định như vậy nhé, lão nhị nếu có vấn đề gì thì hãy thông báo.” Trịnh Bân Bân dặn dò Bạch Tiểu Sinh.  

“Ta biết.” Bạch Tiểu Sinh gật đầu đáp.  

…  

Ngay sau đó, Trịnh Bân Bân dẫn đầu đi xuống hồ, Dương Bách Xuyên và lão tam Hoa Liễu Tường theo sát ở phía sau.  

Tất cả mọi người đều có tu vi ở cảnh giới Xuất Khiếu, tránh nước mà nói chỉ là việc cỏn con, bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực của nước.  

Cái hồ có đường kính rộng chưa tới ba mươi mét. Sau khi ba người lặn xuống hơn mươi mét thì trở nên tối đen, may là cả ba đều là tu chân giả có thị lực hơn người, không chịu bất kỳ cản trở nào.  

Trịnh Bân Bân đi đầu, xông về phía trước. Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên phải nhìn nàng với một con mắt khác, một nữ lại có thể đảm đương như vậy, chẳng trách bốn người lại gọi nàng là lão đại.  

Vừa bơi, ba người vừa trao đổi linh thức.  

Hoa Liễu Tương nói: “Lão đại, xem ra cái hồ này rất sâu, hơn nữa càng lặn xuống thì linh khí càng dày đặc, quả nhiên là có điểm kỳ quái.”  

“Biết vậy thì cẩn thận chút, lặn xuống dưới xem thử.” Linh thức của Trịnh Bân Bân truyền vào trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên gật đầu nhưng không nói gì, hắn vẫn luôn quan sát tình huống dưới đáy hồ, ở một nơi chữa rõ thế nào hắn cũng không dám sử dụng linh thức để kiểm tra, chỉ sợ sẽ gặp phải cái gì đó cắn trả, hồ nước này càng xuống sâu thì càng cảm thấy u ám, khiến cho hắn có chút khó chịu.  

Mà lúc này, Trùng Tử đang nằm trên đầu hắn giống như chiếc kẹp tóc, nó bỗng nhiên truyền âm cho hắn nói: “Chủ nhân, Trùng Tử thấy lạnh quá, người ta không thích nơi này.”  

Dương Bách Xuyên nghe Trùng Tử nói vậy, trong lòng hắn căng thẳng, hắn biết vật nhỏ có thiên phú dị bẩm, rất mẫn cảm với những thứ xa lạ, hắn phải thật cẩn thận.  

Đồng thời an ủi Trùng Tử đừng lo lắng, xuống xem thử rồi tính, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ bảo vệ tốt bản thân.  

Từ sau khi Trùng Tử tiến hóa, cơ thể nó lại lớn hơn một vòng. Không thể chui vào trong tai của Dương Bách Xuyên được nữa mà nằm bò trên đầu hắn, chỉ cần nó không cử động thì sẽ trở thành một chiếc kẹp tóc xinh xắn, điều này khiến Dương Bách Xuyên ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, nhưng thôi kệ vật nhỏ đi.