Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2703



Mới đầu lực phản phệ của độc Băng Phách Thiên Tàm vượt quá tưởng tượng cuuar Dương Bách Xuyên. Hắn cứ tưởng có thể nắm chắc năm phần, nhưng bây giờ xem ra ba phần còn chưa tới.  

Sau khi đánh ra không biết bao nhiêu pháp quyết thần hồn, nguyên thần của Dương Bách Xuyên bắt đầu mệt mỏi. Nhưng hắn biết mình không thể dừng lại. Nguyên thần của Lâu Hải Đường đã kêu gào thảm thiết bên tai rất lâu, nàng ta còn thảm hơn. Dù sao cũng bị hai loại năng lượng hùng hậu đánh nhau trong cơ thể, không ai có thể hiểu được nỗi đau đớn từ tận sâu nguyên thần ấy.  

Vì vậy, mặc dù nguyên thần đã mệt mỏi nhưng Dương Bách Xuyên vẫn kiên trì...  

Tốc độ hắn đánh ra năng lượng nguyên thần càng lúc càng chậm, độc Băng Phách Thiên Tàm đã chiếm lợi thế trong trận đấu với thần hồn cửu chuyển, vậy mà hắn đã cạn kiệt sức lực rồi.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy nguyên thần của mình sắp cạn kiệt.  

Nguyên thần của Lâu Hải Đường vẫn kêu gào thảm thiết...  

Đến cuối cùng, nguyên thần của nàng ta còn không la hét nổi, trở nên mờ dần. Dương Bách Xuyên vẫn cắn răng kiên trì.  

Theo lý thuyết, chỉ cần dược lực của đan Hóa Thần cửu chuyển chưa tiêu hao hết thì vẫn có thể thắng độc Băng Phách Thiên Tàm.  

Tuy nhiên... chính hắn cũng cảm thấy lý thuyết này rất thiếu thuyết phục.  

"Tiểu... tiểu đệ đệ dừng lại đi, tỷ tỷ cam chịu số phận rồi, ngươi đừng tiêu hao thần hồn nữa, một mình ta chết là đủ rồi, đừng kéo theo mạng của ngươi. Độc tính mạnh mẽ, ngươi đã cố gắng hết sức rồi, tỷ tỷ không trách ngươi." Nguyên thần của Lâu Hải Đường vô cùng suy yếu, nói với Dương Bách Xuyên.  

Làm cho nguyên thần của Dương Bách Xuyên bỗng run lên. Bỗng dưng trong lòng hắn sinh ra nỗi uất hận và không chịu khuất phục: "Đừng nói linh tinh, ta chắc chắn có thể cứu ngươi, đây là lời hứa của một nam nhân. Ngươi đã giúp ta làm chuyện của ta, ta phải giúp ngươi giải độc, không được thì ta sẽ chết chung với ngươi."

Nghe lời nói rất nam nhân của Dương Bách Xuyên, Nguyên Thần của Lâu Hải Đường hơi run lên, chưa từng có ai nói lời như vậy với nàng ta, những đồng môn như tỷ muội của nàng ta cũng chưa từng nói.  

Có thể tu luyện đến tu vi Đại Thừa, Lâu Hải Đường đã trải qua vô số sinh tử.  

Tỷ muội đồng môn cho là thân nhất từng gặp phải cảnh khốn khó sinh tử với nhau đều chưa từng nói ra một câu ấm lòng, chỉ đổi lại phản bội.  

Trong con đường nhân sinh của nàng ta từng có ba cảnh khốn khó sinh tử khắc sâu trong lòng, đều là tỷ muội sư môn trong lòng nàng ta.  

Người được Lâu Hải Đường coi là tỷ muội bằng hữu cũng chưa từng nói với nàng ta sống chết có nhau, huống hồ là đại nam nhân như Dương Bách Xuyên?  

Cho nên sau mấy lần bị phản bội, tính cách của Lâu Hải Đường cũng trở nên thay đổi thất thường, đối với bất cứ ai đều không tin tưởng.  

Lời nói này của Dương Bách Xuyên giống như đã đánh vỡ phòng ngự thủy tinh nội tâm trong lòng nàng ta, răng rắc tan vỡ. Giờ phút này nàng ta bỗng dưng cảm thấy giống như có một nhận thức rõ ràng đối với Dương Bách Xuyên, hoặc nói là trong lòng đã hiểu rõ tại sao nàng ta luôn không tự chủ tò mò về Dương Bách Xuyên, muốn đi trêu chọc hắn?  

Hình như… đây chính là tình… hoặc là thiện cảm mà sư phụ từng nói!  

Chỉ là trong lời của sư phụ nàng, chưa từng có lời nói tốt đẹp về nam nhân, tất cả đều kinh khủng, bây giờ Lâu Hải Đường biết lời của sư phụ chưa chắc đã đúng hết.  

Ít nhất lúc này nàng ta có thể cảm nhận được lời Dương Bách xuyên nói rất chân thành, là tu vi Đại Thừa cảnh, nàng ta vẫn cảm nhận được điều này, Dương Bách Xuyên không có nói dối.  

Hắn cũng đang làm như vậy.  

Nói không cảm động, đó là giả…  

Yên lặng một lúc, Lâu Hải Đường yếu ớt nói: “Tiểu đệ đệ đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi có thể nói ra lời này, tỷ tỷ chết cũng không tiếc. Biết không, tỷ tỷ chưa từng gặp một người có thể khiến tỷ tỷ ấm lòng, ngươi là người đầu tiên… Ha ha, thu tay đi, ta đã là lão quái vật tu luyện hơn nghìn năm, cũng coi như là sống đủ rồi.”  

“Độc Băng Phách Thiên Tàm này hành hạ ta nghìn năm, ta không phục vận mệnh như vậy, giày vò nghìn năm. Thật ra rất nhiều người đều nói không thể giải, ta chưa từng cam chịu số phận, bây giờ xem ra đúng là ông trời muốn mạng của ta, bỏ đi…”  

Lời phía sau của Lâu Hải Đường càng ngày càng yếu ớt, nhưng Dương Bách Xuyên lại rất nôn nóng.  

Hắn từng đồng ý với Lâu Hải Đường phải làm được, nhưng mà lúc này tình huống càng ngày càng tồi tệ, độc Băng Phách đã đến rìa mất khống chế, cho dù là sức mạnh thần hồn của bản thân hắn cũng đã đến mức đèn cạn dầu rồi.