Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3431



Ông cụ giảng giải: “Ma tộc là chủng tộc phức tạp nhất trên đời, nghe đồn khởi nguyên của tổ tiên bọn họ chỉ là tạo vật do ma thần tạo nên, sau quá trình phát triển dài đằng đẵng chúng đi tới Tiên Giới, Tu Chân Giới rồi các tiểu thế giới, cuối cùng hòa nhập và hợp nhất với các sinh linh đến từ chủng tộc khác như nhân tộc, yêu tộc…  

Dần dà, một ma tộc quy mô lớn với nhiều thành phần phức tạp và đa dạng được hình thành… Nói tms lại, không một ai có thể hiểu thấu được sự phức tạp của ma tộc, tới cả vi sư cũng chỉ biết được ma tộc từ Tiên Giới trở xuống thôi.  

Ví dụ như chân ma Vu Minh Tuyền vừa chạy trốn ban nãy, khả năng cao là ma tộc từng bị trấn áp thời thượng cổ, và cách hành xử của loại ma tộc này không hề theo lẽ thường.  

Trên con đường tu đạo có tồn tại bí pháp chuyên dùng để tu luyện nguyên thần, tới cả tu sĩ ở Tu Chân Giới khi tu luyện đến Phân Thần kỳ cũng có thể tách rời nguyên thần thì tính ra có gì đâu mà lạ.  

Huống hồ chi đó còn là ma tộc thời thượng cổ, dù thân xác có bị hủy diệt thì ma hồn mãi mãi bất tử, nếu đã không diệt trừ được, vậy chỉ còn cách chia năm xẻ bảy phong ấn lại. Nếu xem xét một phần ma hồn bị chia cắt, ta có thể thấy tu vi mạnh nhất của tên ma đầu vừa bỏ chạy ban nãy hẳn không phải chân ma, mà còn cao hơn nữa. Chỉ một phần ma hồn thôi đã ngang với chân ma, suy ra hắn ta cũng là một nhân vật khá khủng bố đấy.  

Nhóc con, sau này phải cẩn thận hơn đó có biết chưa? Ma tộc gian trá nhưng cũng rất thù dai, lần này để Vu Minh Tuyền chạy thoát, chắc chắn hắn ta sẽ tìm cách giải trừ phong ấn cho các ma hồn khác, nếu để các ma hồn của hắn dung hợp lại làm một, khả năng cao chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đó.  

Xem ra thời thế đã thay đổi, ma đầu thời thượng cổ trở lại không phải điềm lành gì đâu, từ giờ, thằng nhãi nhà con không chỉ cần đề phòng tên ma đầu đã bỏ trốn, mà còn phải cảnh giác cả tu ma giả, và trên hết là tu chân giả.  

Phương pháp tu luyện thần hồn của ma tộc cực kỳ đa dạng, chưa biết chừng sau này con sẽ gặp phải một tu chân giả bị một ma đầu chiếm xác, hoặc là một người bề ngoài rất giống tu chân giả, nhưng bản chất lại là tu ma giả đấy.”  

Sau khi nghe ông cụ hù dọa, Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu thấy hơi sợ rồi, từ lúc quen biết ông cụ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông nghiêm túc, đúng hơn là dông dài về một chuyện nào đó như vậy.  

Chứng tỏ ma tộc thật sự không dễ sống chung chút nào.  

“Sư phụ ơi, vậy con phải làm gì đây?” Dương Bách Xuyên hoảng hốt hỏi.  

“Còn làm gì được nữa, tất nhiên là cố gắng tu luyện, đề cao thực lực, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chính con đều phải thật mạnh mẽ, đủ sức đối phó với tất cả kẻ thù, bằng không chờ đợi con chỉ có cái chết.  

Con cũng thấy rồi đấy, ma hồn của tên ma đầu đã trốn thoát kia vô cùng kỳ quái, tới cả vi sư cũng không phát hiện ra, chứng tỏ trong tay đối phương có bí pháp gì đó, thế nên cách tốt nhất để chống lại chính là gia tăng thực lực của chính con thôi.  

Trên đời này làm gì có chuyện phòng giặc nghìn ngày chứ. Nhưng con không cần lo lắng quá đây, tên ma đầu kia đã bị vi sư đánh trọng thương, thực lực suy yếu nặng, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có tâm tư tới làm phiền con.  

Với cả thằng nhóc nhà con có thể yên lặng không làm loạn một thời gian để chuyên tâm tu luyện không thế? Chuyện đắc tội Ngũ Đại thánh địa ở Tu Chân Giới còn chưa giải quyết xong, giờ lại đi trêu vào một tên ma đầu, có khi chẳng mấy chốc con lại thọc thêm một tổ ong vò vẽ nữa cũng nên. Ma đầu tầm cỡ như Vu Minh Tuyền chắc chắn là loại ma đầu đến từ tầng nào đó ở Tiên Giới, vì vậy dù có xuống Tu Chân Giới, hắn cũng có khả năng hô hào tu ma giả ở Tu Chân Giới tới đánh con đấy, biết không?  

Con nói xem vi sư phải làm sao với con mới được đây? Hầy, mau giải quyết cho xong chuyện trong tay rồi tới dãy núi Vân Lôi bế quan tu luyện đi, với vi sư mà nói Ngũ Đại thánh đại không là cái đinh gì, nhưng với thằng nhãi nhà con thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.  

Con tưởng Ngũ Đại thánh địa là một đám ăn không ngồi rồi thật hả? Nói cho con biết, một tông môn có bề dày lịch sử cả mấy chục nghìn năm không đơn giản như những gì họ thể hiện ra ngoài đâu, trong khi năm chục nghìn yêu tu mà con mang đến từ Thái Hoang Tinh Hải cũng cần thời gian để trưởng thành, giờ đừng giằng co với họ nữa mà quay về bồi đắp thực lực và thế lực đi, bằng không e là cả vi sư cũng chẳng giúp được con nữa đâu…”  

Nghe thấy giọng điệu của ông cụ ngày một nặng nề và nghiêm túc, Dương Bách Xuyên cũng chỉ biết cười khổ: “Sư phụ à, người tưởng con thích đi gây sự với người ta lắm sao? Lần này là do Vân Môn của Sơn Hải Giới gặp chuyện mà? Họ bị Thái Huyền Tông truy lùng, đuổi giết khắp nơi, chẳng lẽ con lại mặc kệ không quan tâm?”  

“Tóm lại thằng nhóc nhà con tự giải quyết cho tốt, đừng gây rắc rối cho vi sư nữa, bị con lăn lộn tới lui như vậy, không chừng còn chưa đợi được con đủ năng lực đến đảo Tán Tiên thì vi sư đã hồn phi phách tán rồi, thế nhé…” Dứt lời, Vân Thiên Tà lại ẩn thân, không thèm nói nữa.  

Dương Bách Xuyên cười gượng một tiếng, rồi quay sang nói với đám Tử Hoàng: “Đi thôi nào.”