Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3432



Sau khi bay lên khỏi vực sâu, Dương Bách Xuyên và nhóm đại yêu Tử Hoàng chạy vội về thành Ngân Hà, vào thẳng phủ thành chủ.  

Lúc này, Bê Đê ở lại thành chủ để dàn xếp cho một nghìn yêu tu còn lại trong thành cũng như tìm kiếm tung tích của các tu sĩ Sơn Hải Giới, tiếc thay lại chẳng thu hoạch được gì.  

Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, vì tính ra đã qua một thời gian dài rồi, nếu có người trốn thoát thành công hẳn cũng chẳng ngu ngốc mà quay lại thành Ngân Hà.  

Tu Chân Giới rộng lớn vô cùng, muốn tìm người thật chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng Dương Bách Xuyên tuyệt đối không từ bỏ.  

Sau khi tới phủ thành chủ của thành Ngân Hà, Dương Bách Xuyên tìm một căn phòng, sau đó dùng suy nghĩ tiến vào không gian trong bình Càn Khôn.  

Số tu sĩ được cứu ra từ tay Thái Huyền Tông phải hơn tám chục nghìn người, và tất cả đều là tu sĩ đến từ các tiểu thế giới.  

Thái Huyền Tông không dám bắt tu sĩ ở Tu Chân Giới, nhưng lại chẳng kiêng dè gì tu sĩ từ tiểu thế giới. Nguyên nhân là do hầu hết tu sĩ đến từ tiểu thế giới đều thuộc dạng không có bối cảnh, tu vi cũng không cao, trung bình tầm Nguyên Anh kỳ, còn mạnh nhất cũng chỉ là Hợp Thể cảnh.  

Đa phần các tiểu thế giới bên dưới Tu Chân Giới đều tương tự với Sơn Hải Giới, một là thiếu tài nguyên tu luyện, hai là thiếu công pháp tu luyện, ba là pháp tắc không hoàn chỉnh, tóm lại, vì đủ thứ nguyên nhân dẫn tới tu vi của họ sẽ không quá cao.  

Cũng chính vì vậy nên Thái Huyền Tông mới dám bắt cóc tận mấy trăm ngàn tu sĩ về xây Ma đàn, đấy là còn chưa tính đến số bị giết, nên suy cho cùng tội nghiệt họ phạm phải cực kỳ lớn, có bị diệt môn cũng chẳng oan chút nào.  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện bắt bớ tu sĩ này, Thái Huyền Tông làm vô cùng cẩn thận, bằng không cũng chẳng thể kéo dài tạn ba nghìn năm.  

Vì để xây một tòa ma đàn, phóng thích hồn phách chân ma, họ đúng là liều cả cái mạng mà. Xét từ góc độ nào đó thì ông cụ nói không hề sai, Vu Minh Tuyền đó đúng là không phải hạng tầm thường.  

Bằng không Thái Huyền Tông cần gì phải tiêu tốn tận ba nghìn năm, đúng không?  

Đương nhiên lần này, nếu không nhờ Lệ Ngọc Hoàn, hẳn Dương Bách Xuyên sẽ chẳng thể phát hiện chính người của Thái Huyền Tông nhân đã bắt cóc tu sĩ của Sơn Hải Giới, bao gồm cả đệ tử Vân Môn. Mà nếu không nhận ra, có lẽ mãi mãi hắn cũng không biết tại sao ba đồ đệ, ông ngoại Đoan Mộc Thiên Hành và những người khác lại đột ngột mất tăm mất tích, thậm chí là trở thành bí ẩn vĩnh viễn không tìm được câu trả lời.  

May là tu vi của hắn đã tăng lên, cộng thêm dưới tay có một đám yêu tu cường đại, nên lần này mới có thể diệt trừ được Thái Huyền Tông, giải cứu ba đồ đệ và ông ngoại cũng như mấy chục nghìn tu sĩ đến từ các tiểu thế giới, bằng không dù có biết chuyện Thái Huyền Tông bắt người thì sợ là cũng chẳng cứu nổi.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bỗng hiểu ra rằng những lời ông cụ nói vô cùng chính xác.  

Suy cho cùng thực lực mới là vương đạo.  

Hiện tại, mục đích hắn tiến vào không gian trong bình Càn Khôn là để hỏi thăm ba đồ đệ và ông ngoại xem có tin tức gì về những người khác không, nếu có hắn sẽ nghĩ cách tìm kiếm, còn không thì hắn lập tức quay về dãy núi Vân Lôi tiếp tục tu luyện, tăng cường thực lực, đồng thời cũng cho các thuộc hạ yêu tu thời gian để tu luyện luôn.  

Bởi vì thực lực cường đại và thế lực mạnh mẽ mới chính là nền tảng để họ có thể sống yên tổn ở Tu chân Giới.  

Chứ hiện tại, hắn không chỉ đắc tội đệ tử của Ngũ Đại thánh địa, mà còn nảy sinh xung đột với một tên đại ma đầu đang ẩn núp đâu đó, cũng có nghĩa là gây thù chuốc oán với tu ma giả… trong số những kẻ thù nêu trên, không một ai là ngọn đèn cạn dầu, thế nên chỉ có thực lực cường đại và thế lực mạnh mẽ mới có thể giải quyết được chuyện này.  

***  

Sau khi tiến vào không gian trong bình Càn Khôn, hai chân vừa mới đứng vững, bên tai đã nghe thấy một tiếng la thất thanh: “Sư phụ…”  

Dương Bách Xuyên có thể nhận ra đó là tiếng khóc của đại đồ đệ Độc Cô Hối.  

“Sư phụ…”  

“Sư phụ…”  

“Vân Môn…”  

Ba đồ đệ và vài đệ tử Vân Môn khóc vang cả một góc trời.  

Dương Bách Xuyên bị đại đồ đệ Độc Cô Hối ôm chặt lấy thắt lưng, khóc tức tưởi…