Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3542



Dương Bách Xuyên vô cùng chấn động, thật ra hắn đoán được chín Tiên Khí đã phá vỡ các trận pháp thiên địa của Tru Ma Thiên Trận…  

Bởi vì hắn nhìn thấy vô số tầng thiên địa nhanh chóng hỏng mất.  

Rất nhanh phía chân trời tỏa sáng, tiếp theo trong thiên địa truyền đến luồng không khí vô cùng thoải mái.  

Dương Bách Xuyên biết đây là linh khí thiên địa.  

Trong lòng không nhịn được hỏi sư phụ: “Sư phụ, có phải tất cả trận pháp đều bị phá rồi hay không?”  

Vân Thiên Tà nói: “Đúng vậy, mắt trận mới là trung tâm, tòa Độc Phong này sụp xuống tương đương mắt trận bị phá, hơn nữa những trận pháp đó không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đến đến lúc dầu hết đèn tắt, chín Tiên Khí bay ra phá hủy tất cả trận pháp thiên địa, hiện tại… Vô Gian Cốc Tru Ma Thiên Trận đã trở thành lịch sử…  

Không có Thiên Trận bao phủ, toàn bộ Vô Gian Cốc sẽ xuất hiện trong đại thế giới, linh khí của đại thế giới tràn vào tạo ra sinh cơ…  

Chín tiên thể của cổ tiên nhân cũng biến mất trong thiên địa, chín tiên kiếm trấn áp ma hồn đã không có trói buộc nên xông ra ngoài, có lẽ Tu Chân Giới sẽ xốc lên một trận mưa máu vì chín Tiên Khí này.  

Nhưng chuyện này không liên quan đến con, chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu đi, nhìn độ dày ma khí ở đây, ma hồn của ma đầu không bị luyện hóa, hơn nữa còn rất cường đại… Có lẽ con sẽ không đối phó được, thả lỏng ý thức để vi sư đi gặp ma hồn này một lần……”  

Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên vô cùng kinh hãi, lại không dám chậm trễ, vội vàng thả lỏng ý thức để sư phụ mượn pháp mượn thân.  

Ngay sau đó đồ án hồ Càn Khôn nóng lên, ý thức mơ hồ, sau đó cảm giác chính mình biến thành một người đứng xem.  

Dương Bách Xuyên biết thần hồn của sư phụ mượn thân.  

Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên, một đám mây nấm nổ ầm ầm, sau đó nứt vỡ, ma khí bao phủ thiên địa, che trời lấp đất.  

Một giọng cười quỷ dị vang lên: “Cuối cùng bổn vương cũng ra được… Khà khà khà…”  

m thanh này vang vọng khắp thiên địa, chỉ trong giây lát, trong ma khí đen nhánh cao mấy chục trượng lộ ra một đôi mắt máu to bằng cối xay.  

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, hắn chưa từng nhìn thấy ma khí như này.  

Hoặc nói cách khác không ngờ ma hồn còn có thể xuất hiện dưới hình thái này.  

Từng luồng hơi thở âm lãnh vờn quanh.  

Bên tai lại vang lên âm thanh khó chịu kia: “Đám con kiến, trở thành ma nô cho bổn vương đi, khà khà khà…”  

m thanh biến mất, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến từng tiếng kêu thống khổ.  

Lại phát hiện là đám người Mộ Mãn Thiên đã cách xa hơn trăm mét,  

Cùng lúc đó Dương Bách Xuyên phát hiện vô số luồng khí ma sát lao về phía hắn, một hơi thở dời non lấp biển không thể địch được ẩn chứa bên trong.  

“Hừ…”  

Sư phụ Vân Thiên Tà véo một pháp quyết, một giọt tinh huyết chảy ra từ đầu ngón tay hóa thành một đám phù văn màu vàng, ngăn cản khí ma sát ở bên ngoài.  

“Hử… Không ngờ vẫn còn một con kiến…”  

Đôi mắt to kia lóe lên, sau đó ngạc nhiên nói: “Không ngờ là một thân thể Thập Toàn, thú vị, đúng lúc ma hồn của bổn vương yêu cầu một thể xác, tiểu tử không tệ, hiến thân cho bổn vương đi, khà khà…”