Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3543



Dương Bách Xuyên thấy ma hồn dám nhớ thương thân thể của mình, lại còn nói ra hắn là thân thể Thập Toàn.  

Dương Bách Xuyên biết có lẽ tên kia đang nói đến Thập Toàn Thập Mỹ chứ không phải mỗi thân thể đơn thuần, từ lúc tu chân đến nay đây là người đầu tiên nhìn ra nguồn gốc của hắn.  

Hoặc nói cách khác một ma hồn.  

Sao có thể không hoảng sợ?  

Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại, bởi vì hắn cảm nhận được một cơn tức giận.  

Lúc này hắn mới lấy lại phản ứng sư phụ đang làm chủ thân thể của mình.  

Cho dù đối phương là gì nhưng bản chất chỉ là một ma hồn, sư phụ nhà mình cũng không phải ăn chay, đều là trạng thái thần hồn, một bên bị cổ tiên trấn áp, một bên được hồ Càn Khôn tẩm bổ, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết.  

Quan trọng hơn Dương Bách Xuyên biết sư phụ vẫn chưa dùng hết bản lĩnh của mình.  

Mỗi một lần đều ra chiêu khác nhau.  

Khác không dám nói, đối mặt với sinh linh ở trạng thái thần hồn, sư phụ chưa bao giờ thua.  

Mặc dù sao khi sư phụ ra tay đều vô cùng suy yếu cần tu dưỡng, trong miệng kêu thảm, nhưng những lúc xuất hiện chưa bao giờ làm hắn thất vọng.  

Ma hồn này là thượng cổ ma hồn, nhìn như cường đại vô biên nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng sư phụ nhà mình có cách trấn áp hắn ta.  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại, dù sao hắn cảm quan có thể nhìn thấy tất cả, muốn nhìn xem sư phụ đối phó với ma hồn này kiểu gì.  

Đối với hắn, mỗi lần sư phụ ra tay đều là một lần mở rộng tầm mắt, có thể lĩnh ngộ được rất nhiều.  

Sư phụ lạnh nhạt nói: “Một ma hồn kéo dài hơi tàn mà thôi, bị trấn áp vô số năm có thể sống được đã rất tốt rồi, sau khi đi ra còn không nghĩ chạy trốn, ngược lại dõng dạc làm trò chán sống…”  

Đối mặt với hai con mắt máu to như cối xay gió phía chân trời, Vân Thiên Tà lư lửng trong hư không, tay cầm kiếm Đồ Long lạnh lùng nói.  

“Con kiến vô tri ti tiện, bổn vương…” Ma Vương tức giận rít gào.  

Ma đầu còn chưa nói xong đã bị Vân Thiên Tà ngắt lời: “Tìm chết… Dám xưng vương trước mặt bản tôn, coi rẻ bản tôn… Ha hả, hiện tại tiễn ngươi lên đường.”  

“Con kiến hèn mọn, bổn vương sợ quá… Khà khà khà… Tiễn bản tôn lên đường? Ha ha ha…” Ma Vương như nghe thấy chuyện cười gì đó, cười phá lên: “Chín cổ tiên vứt bỏ tánh mạng cũng không diệt được bổn vương, ngươi… Một con kiến Nhân tộc hèn mọn có tư cách gì tiễn bổn vương lên đường?”  

“Đó là người không gặp phải bản tôn, hôm nay cho ngươi nếm thử phương pháp hóa ma chân chính.” Vân Thiên Tà nói.  

Thân hình lóe lên lao thẳng về phía hai con mắt máu giấu trong ma khí.  

“Khai…”  

Dương Bách Xuyên thấy sư phụ nhảy lên, cầm kiếm Đồ Long đâm vào hai con mắt to kia.  

Một chữ Khai rơi xuống, thân kiếm Đồ Long phát ra kiếm khí chói mắt, sau đó kiếm khí bùng nổ, kéo dài ra trăm mét, bay vọt vào trong ma khí.  

Không nghiêng không lệch đâm vào chính giữa con mắt máu kia.  

“A…”  

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong thiên địa.  

Lần này đến lượt Ma Vương hoảng sợ.  

“Ngươi không phải người tu chân… Ngươi là ai?”  

“Một ma hồn nho nhỏ không xứng biết tên húy của bản tôn, chín cổ tiên không diệt được ma hồn của ngươi thì để bản tôn diệt, diệt ngươi như diệt chó, chết đi.”  

Dương Bách Xuyên nghe lời nói khí phách của sư phụ, trong lòng vô cùng sảng khoái.  

Mặc dù hắn không biết Ma Vương là ma đầu cấp mấy, nhưng từ cách nói chuyện của hắn ta cũng có thể đoán được địa vị của hắn ta ở Ma Giới không hề thấp.  

Nhưng một ma hồn một giới, khó khăn lắm mới ra được, nếu khiêm tốn có lẽ còn sống được, cố tình còn kiêu ngạo khoe khoang trước mặt sư phụ, coi như đâm vào họng súng.