Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Chương 1: Gặp gỡ



Hello mọi người, em đã trở lại rồi đây. Như thông báo trước đó, em đã quay trở lại với bộ "Ngày bầu trời chẳng còn xanh." Vẫn nội dung cũ, nhưng tên nhân vật đã khác, giống như một câu chuyện mới lại bắt đầu. Cảm ơn mọi người đã đón đọc.

Tô Uyển Cầm lại một lần nữa vì tiếng cãi nhau inh ỏi ở nhà phòng trọ bên cạnh mà tỉnh dậy. Hình như bên cạnh là một cặp vợ chồng trẻ, cô cũng không rõ ràng lắm. Mấy ngày gần đây hình như công việc của 2 người không thuận lợi nên xích mích đâm ra cãi nhau, cô nghe loáng thoáng là vậy. Chỉ trách cô không có nhiều tiền nên để thuận tiện cho việc đi làm cô đành thuê một phòng trọ giá rẻ. Mà với giá cả này, ở đất Thượng Hải này kiếm được một phòng trọ cho đầy đủ tiện nghi là đã quá tốt rồi, cô cũng không đòi hỏi việc cách âm tốt hay gì, cho dù nhiều khi cũng vô cùng bất tiện.

Cô nhìn đồng hồ, mới hơn 10h sáng, cô có chút buồn ngủ. Cô làm ca đêm nên cũng vừa mới trở về. Tính ra cô cũng chỉ ngủ được hơn 4 tiếng. Nhưng xem ra, bên cạnh cãi nhau to như thế cô cũng chẳng thể nào ngủ tiếp được. Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn đến gương mặt phờ phạc trong gương cô có chút ngẩn người. Từ bao giờ, cô lại trở nên thiếu sức sống đến nhường này.

Cô đánh răng rửa mặt rồi lại ngồi vào bàn trang điểm. Cô bôi một chút kem chống nắng, đánh thêm một chút son rồi ra đường. Buổi tối đã phải mang trên mặt một lớp phấn dày cộp nên ban ngày cô không muốn mặt mình bí bách nữa.

Cuối tuần, trên đường người có vẻ đông hơn mọi ngày. Cũng có thể là do cô chẳng bao giờ ra đường giờ này nên mới thấy như vậy. Cô đi thẳng đến chợ, mua một ít đồ ăn. Lúc mua rau củ còn trả giá được thêm mấy tệ. Tiền lương của cô có chút ít, bớt được đồng nào hay đồng đó vậy.

Về đến nhà cũng đã gần 11h rồi, cô thay bộ đồ ở nhà rồi nấu ăn. Cô là người không thích nấu ăn, nhưng vì để tiết kiệm thêm chút tiền nên dù không thích nhưng vẫn ngày ngày xuống bếp. Hôm nay, trời có chút lạnh, nên cô nấu chút mì vằn thắn ăn cho ấm bụng.

Ngồi nơi bàn ăn, cô chăm chú ăn mì, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đến màn hình điện thoại, bên trên là một vài tin tức nổi bật ngày qua. Chễm chệ lên vị trí trang nhất là hình ảnh một người đàn ông mặc âu phục lịch lãm, ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng cao ngạo. Cô chợt ngẩn người.

Cô đã từng gặp người đàn ông này nhưng lúc đó, trên người anh ta tràn ngập hương vị lười biếng, bất cần nhưng thực tế lại vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không giống một chút nào người trong ảnh. Hóa ra, khi cần, khí chất của một người cũng có thể thay đổi lớn đến vậy.

Người đàn ông trên ảnh kia chính là người mà cô tâm tâm niệm niệm, nhưng cô biết cô và anh mãi mãi là 2 đường thẳng song song không có cách nào cắt nhau được.

Cô nhìn ảnh anh ta một lúc lâu mới hồi thần lại. Ăn hết bát mì còn dở rồi đi ngủ.

***

7h tối, cô ăn tối đơn giản một chút, trang điểm rồi đi ra ngoài.

Quán bar The Moon, trong phòng thay đồ nhân viên.

Tô Uyển Cầm thay một bộ đồ bó sát khoe đường cong nóng bỏng rồi bắt đầu dặm lại lớp trang điểm. Cô bạn An Kỳ nhìn cô trong gương lại cảm thán.

"Esther, sao cậu lúc nào cũng xinh đẹp vậy?"

"Có thế nào cũng có đẹp bằng cậu đâu. An mỹ nhân của chúng ta sắc nước hương trời ai ai cũng biết mà."

"Cậu chỉ được cái dẻo miệng thôi. Mà tớ nghe quản lý Trương nói cậu muốn nghỉ việc à?"

"Cái vòng luẩn quẩn này, tớ cũng muốn thoát ra lâu rồi. Tớ đi vào đây cũng là bắt buộc. Cậu cũng biết mà. Bây giờ tớ muốn tìm một công việc khác rồi ổn định cuộc sống thôi."

"Biết rồi, biết rồi. Mà Esther cậu không tính cân nhắc chuyện tớ nói với cậu à?"

"Chuyện đó đừng nhắc đến nữa, tớ không tính đi con đường đó đâu."

"Hiếm ai bước vào đây rồi mà còn có thể giữ mình như cậu. Tớ không biết nên khâm phục cậu hay là chê cười cậu ngốc nghếch nữa đây."

"Thôi đừng nói nữa, đến giờ làm việc rồi. Đi thôi. Quản lý Trương đi qua đi lại cứ nhìn vào nãy giờ rồi."

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện rồi bắt đầu làm việc.

Công việc của bọn họ, đúng là nhân viên tiếp rượu.

Hôm nay, Tô Uyển Cầm cùng mấy cô gái nữa được phân vào phòng VIP. Bên trong đều là phú nhị đại của thành phố này. Mấy tên này đều là khách quen ở đây. Mỗi khi có dịp đều tụ tập ở đây thác loạn một phen. Trong nhà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện miễn sao bọn họ không gây ra họa lớn gì là được.

Vừa bước vào, cô đã có thể nhìn thấy hình ảnh anh nổi bật trong đám người. Anh chỉ ngồi đó nhâm nhi ly rượu, ánh mắt thập phần lười biếng nhưng khí chất từ người anh vẫn có thể diễn áp toàn trường. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh chỉ một chút nhưng anh đã ngước mặt lên đối diện với cô. Khoảnh khắc đối diện với anh, cô giống như kẻ trộm bị bắt gặp, vội cúi gằm mặt xuống. Nếu lúc này cô ngước mặt lên sẽ thấy ánh mắt anh có thêm một tia hứng thú và khuôn miệng xuất hiện một độ cong không dễ phát hiện. Dù chỉ lướt qua trong khoảnh khắc nhưng Trần Bác Văn ngồi đối diện anh đã phát hiện rồi.

"Em gái, em ngồi bên cạnh anh kia đi."

Trần Bác Văn hướng đến cô rồi nói. Lưu Trạch Dương ngước mắt lên nhìn Trần Bác Văn, ly rượu trong tay vẫn không ngừng lắc lư qua lại. Trần Bác Văn chỉ cười cười, ánh mắt ra hiệu cho anh.

"Dương ca, hôm nay là sinh nhật em. Nể mặt em một chút đi."

Lưu Trạch Dương tiếp nhận ánh mắt nhưng không có phản bác, Trần Bác Văn biết anh không phản đối nên cũng tiếp tục.

"Em gái nhớ phục vụ anh kia cho tốt. Anh ấy là khách quý của anh đó."

"Vâng, em hiểu rồi."

Nói rồi mấy cô gái phân nhau đến ngồi cạnh mấy người trong phòng. Tô Uyển Cầm ngồi bên cạnh anh, tay chân có chút luống cuống. Cô đưa tay với lấy chai rượu bên cạnh anh rót rượu cho anh. Anh nhàn nhạt nhìn cô, tay cầm ly rượu cô vừa rót lắc nhẹ ly rượu rồi nói.

"Tôi chưa nhìn thấy cô trước đây. Người mới sao?"

"Cũng không hẳn, chỉ là lần đầu tiên gặp anh thôi. Anh trai muốn người bồi rượu không?"

Anh hứng thú nhìn cô. Rõ ràng câu từ đầy tính quyến rũ, ánh mắt đầy tình tứ nhưng sâu trong đáy mắt lại đầy trong sạch, đầy sợ sệt.

"Cô muốn uống rượu với tôi sao?"

"Nếu anh muốn thì tôi sẵn sàng bồi thôi."

"Vậy được. Uống đi."