Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Chương 2: Giao dịch



Hai người bắt đầu uống rượu. Mà Trần Bác Văn ngồi đối diện ánh mắt chưa từng bỏ qua bất cứ một cử chỉ nào của hai người, ánh mắt tràn ngập hứng thú.

Trời bắt đầu khuya, cuộc vui cũng ngày càng thác loạn. Trong phòng đã không ít người tay chân không an phận, kéo các cô gái nơi đây đi lên tầng trên thuê phòng. Quán bar The Moon là một trong những quán bar chỉ phục vụ cho giới thượng lưu. Bên dưới là quán bar, bên trên là khách sạn mà để làm gì chắc không cần phải nói rõ. Tuy nhiên ở đây cũng có một quy định coi như là vô cùng có nhân tính đó là: chuyện kia chỉ khi hai bên cùng đồng ý mới có thể tiến hành. Nếu như các cô không muốn, cũng sẽ không bị ép.

Lưu Trạch Dương vừa đi ra ngoài nghe điện thoại trở về đã thấy không ít người rời đi rồi. Anh nhướng mày nhìn Trần Bác Văn.

"Tàn tiệc rồi?"

Nhưng ý tứ trong đó anh và Trần Bác Văn đều rõ ràng.

"Một số người đi rồi. Dương ca, anh có hứng thú không."

Nói rồi ánh mắt như có như không lướt qua cô. Lưu Trạch Dương ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Trần Bác Văn ý tứ cực kỳ rõ ràng.

"Đừng dại dột."

Trần Bác Văn biết ý nên cũng không kỳ kèo thêm nữa. Anh quay sang cô nói:

"Hôm nay đến đây thôi. Xong việc rồi, cô có thể đi."

Cô gật đầu tỏ ý đã biết, cũng không có ý định kỳ kèo thêm gì, liền rời đi.

Cứ tưởng 2 người cứ lướt qua nhau như thế, nhưng sáng hôm sau, ngoài ý muốn cô nhận được điện thoại của một người. Lúc đến chỗ hẹn, nhìn đến người trước mặt, cô có chút không tin vào mắt mình.

Lưu Trạch Dương vẫn một bộ dáng lười biếng quen thuộc, trên người vẫn là những bộ đồ hàng hiệu đắt giá đang ngồi tựa lưng nơi ghế dựa, nhìn dòng người tấp nập nơi đường phố. Nhìn thấy cô, anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt không ngừng đánh giá cô.

Hôm nay cô không còn mặc váy bó sát như tối hôm qua nhưng lại là một chiếc váy hai dây đầy gợi cảm cùng chiếc áo vest khoác bên ngoài, thập phần quyến rũ. Trên mặt vẫn như cũ là lớp trang điểm dày cộp. Cô ngồi xuống, gọi một ly americano rồi đối mặt với anh, nghênh đón sự đánh giá của anh. Anh mở lời.

"Cô rất thích trang điểm dày thì phải?"

"Mặt mộc của tôi không ổn lắm nên thường xuyên trang điểm. Đã quen rồi. Hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Tôi nghe Trương Hoành nói cô muốn nghỉ việc ở The Moon?"

"Đúng vậy."

"Vậy có hứng thú là một công việc khác không? Hay nói đúng hơn là một cuộc giao dịch."

"Ah, anh nói nghe thử xem."

"Đóng giả làm bạn gái của tôi 3 tháng. 3 tháng này nghe theo tôi sắp xếp. Xong việc tôi cho cô 500 vạn."

"Nghe hấp dẫn đấy nhỉ. Nhưng cái phạm trù làm bạn gái có phải là rộng quá không. Cụ thể là phải làm gì?"

"Cùng tôi tham dự tiệc rượu, dự sự kiện, đối phó phóng viên, đối phó cả với phụ huynh trong nhà."

"Tại sao lại chọn tôi?"

"Vì cô phù hợp."

"Được thôi. Tôi đồng ý. Bao giờ thì bắt đầu?"

"Ngay hôm nay. Vì để thuận tiện cô sẽ chuyển về sống cùng tôi. Cô về chuẩn bị đi, sẽ có người đến đón cô."

"Được thôi. Nhưng bên phía quản lý Trương bên kia thì sao?"

"Bên Trương Hoành tôi sẽ xử lý. Cô không cần phải lo."

"Được rồi. Vậy tôi đi đây."

Cô đứng dậy rời đi, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Về đến nhà, Tô Uyển Cầm ngồi xuống ghế sofa cũ trong phòng phát ngốc. Cô không thể tưởng tượng được, Lưu Trạch Dương sẽ tìm cô và đưa ra một cuộc giao dịch như vậy. Mà cô, vậy mà lại đồng ý. Đến bây giờ nghĩ lại, cô là vì số tiền 100 vạn hấp dẫn kia hay là vì anh nên mới đồng ý đây. Cô cũng có chút không rõ ràng.

Cô ngồi phát ngốc một lúc lâu, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại kéo về thực tại. Cô không để ý đến tên người gọi, trực tiếp nhấc máy.

"Cô chuẩn bị đi, 20p nữa sẽ có người đến đón cô."

"Hả?"

Cô nghe đến đây mới nhớ nhìn tới tên người gọi. Lưu Trạch Dương. Cô vội trả lời.

"Được rồi."

"Quần áo không cần đem sang đâu, người đến đón cô sẽ đưa cô đi chọn mới."

"Tôi biết rồi."

"Được rồi. Tôi cúp máy đây."

Không đợi cô đáp lại, anh đã cúp máy rồi.

Cô tắt máy, sắp xếp một chút trong nhà, rồi sắp xếp vật dụng cá nhân vào một túi nhỏ. Vừa làm xong hết mọi việc thì chuông cửa cũng vang lên. Người đến là một người thanh niên trạc tuổi Lưu Trạch Dương, ánh mắt cử chỉ tràn đầy khuôn phép và nghiêm túc.

"Tô tiểu thư, tôi là Chu Khải Trạch, cô có thể gọi tôi là Tiểu Trạch. Tôi là trợ lý của Lưu Tổng. Rất vui được biết cô."

"Chào anh. Rất vui được gặp anh."

"Cô chuẩn bị xong rồi chứ. Chúng ta cần đi đến một vài nơi."

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Nói rồi cô khóa cửa, mang theo hành lý của mình đi cùng Chu Khải Trạch.

Nơi đầu tiên bọn họ dừng chân là một phòng trang điểm.

Ở đây, mái tóc xoăn bồng bềnh của cô được ép thẳng lại. Màu tóc nâu cô yêu thích cũng bị nhuộm đen đi. Cô có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì. Chu Khải Trạch thân là một trợ lý cao cấp, việc nhìn mặt đoán ý là không cần phải nói. Anh vội giải thích với cô:

"Vì để phù hợp với hình tượng mà cô sẽ xây dựng nên như thế này là cần thiết."

Cô nghe vậy cũng chẳng phản bác gì.

Vật lộn với mái tóc hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong. Nhìn đến cô trước mặt, Chu Khải Trạch thập phần hài lòng. Còn cô, nhìn mình trong gương chợt có chút hốt hoảng. Nhuộm lại tóc và ép thẳng khiến cô có thêm chút trẻ trung, thanh thuần không phù hợp với lớp trang điểm quyến rũ trên mặt. Nhưng nếu như tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, bộ dạng này của cô sẽ khiến cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối đó. Cô thật sự không dám đối diện với nó.

Ngay sau đó, chuyên viên trang điểm tiến đến. Cô nhận ra anh ta. Anh ta là Tony - một trong 4 chuyên viên trang điểm nổi danh nhất hiện nay. Có không ít minh tinh chụp tạp chí là do anh ta trang điểm.

Anh ta tẩy trang cho cô rồi lại bắt đầu trang điểm lại từ đầu. Hai người vật lộn một lúc lâu. Đến khi nhìn đến người trong gương, cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên mặt đã không còn lớp trang điểm quyến rũ ban đầu, nhưng thay vào đó là một lớp trang điểm nhẹ nhàng hơn, mang theo hơi hướng thanh thuần hơn, nhưng vẫn có nét quyến rũ như ẩn như hiện.

Chu Khải Trạch tiến đến chỗ cô, đánh giá trên xuống một lượt, gật đầu với Tony rồi ra hiệu cho người phía sau đưa cô đi thay lễ phục. Lễ phục được chọn là một chiếc váy dạ hội màu xanh được phối với họa tiết vàng đồng.

Cô thay đồ xong rồi đi ra. Nhìn đến người con gái xinh đẹp trước mặt, Chu Khải Trạch và mọi người có chút ngẩn người. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết cô rất đẹp, đẹp theo kiểu vô cùng quyến rũ. Mà bây giờ, thay đi một lớp trang điểm khác, một bộ lễ phục khác cô lại đẹp theo kiểu vô cùng thanh thuần. Nhưng dường như nét quyến rũ của cô đã ăn sâu vào máu khiến cho người ta nhìn vào ngoài thanh thuần lại có thêm một phần mị hoặc. Đặc biệt đôi mắt sáng ngời kia, như có hàng ngàn vì sao trong đó, khiến người khác trầm luân.

Mà ngay lúc này, Lưu Trạch Dương cũng đến. Nhìn người con gái trước mặt, anh cũng có một tia kinh diễm lướt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh đã lui đi. Thay vào đó là hài lòng. Anh muốn chính là hiệu quả này. Tối hôm qua sau khi gặp cô, anh biết, cô chính là người sẽ đem đến cho anh rất nhiều kinh hỉ.