Tháng 1 là một tín hiệu của kỳ nghỉ, cũng là một cảnh báo của kỳ thi cuối kỳ.
Dù sao thì ai cũng muốn về nhà đón Tết, nhận một bao lì xì lớn!
Tuy lớp 3 vẫn học Thể dục như thường lệ, nhưng tiếng chuông tan học dường như không tồn tại, trong lòng mỗi giáo viên đều có một cái chuông.
Bài kiểm tra trên bàn hết tờ này đến tờ khác, hòa làm một với các bài tập mà Lục Thẩm Nhất giao, mỗi ngày Lăng Vân đều chìm đắm trong biển đề.
Thời gian tự học càng ngày càng không đủ.
Trong phòng ngủ, một tiểu đội bảo toàn điểm số được hình thành do Lăng Vân đứng đầu, mỗi ngày bốn người họ đều học đến tận khuya dưới ánh đèn trong nhà vệ sinh.
Phòng ký túc xá của Lăng Vân là lớn nhất, do có cấu trúc khác biệt nên ánh sáng từ nhà vệ sinh không lọt ra ngoài hành lang.
Đội ngũ dần dần lớn mạnh, tám người chen chúc trong nhà vệ sinh, thỉnh thoảng Lăng Vân còn giảng bài cho mọi người.
Phần lớn các giáo viên kiểm tra phòng ngủ chỉ chiếu đèn pin qua cửa sổ nhỏ trên cửa, không bước vào kiểm tra kỹ nên rất khó phát hiện trên giường không có người nằm, vì vậy tiểu đội bảo toàn điểm số tiến triển rất thuận lợi.
Lại là một buổi tối bình thường, mọi người ngồi trên đủ loại đồ vật, cúi đầu làm bài tập.
“Cốc cốc cốc…” Hành lang truyền đến từng hồi gõ cửa dồn dập.
Tám người trong nhà vệ sinh lập tức dừng bút, tiếng gõ cửa ngày càng lớn.
“Bạn học, kiểm tra phòng, mở cửa.” Giọng của quản lý ký túc xá vang lên.
Tám người không có ý định mở cửa, tiếp tục quan sát.
Hai phút sau, bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu sau, trong sự yên tĩnh, tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó cửa phòng bị mở ra.
Quản lý ký túc xá đi vào trước, trên tay cầm một chùm chìa khóa, theo sau là giáo viên trực ban.
Giáo viên trực ban chiếu đèn lên bốn cái giường, chăn trên giường đều trải ra, nhưng không thấy bóng dáng ai, cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng lại trên viên gạch ngoài cửa nhà vệ sinh, mặt trên có ánh sáng.
“Mở cửa!” Giọng của giáo viên trực ban đầy giận dữ.
Bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng động gì.
Mọi người nín thở.
“Các bạn học, bây giờ lãnh đạo trường cũng ở đây, tự nhiên thiếu nhiều người như vậy, dì không biết giải thích thế nào!” Quản lý ký túc xá gần như cầu xin để các học sinh mở cửa.
Lăng Vân nhìn các bạn học xung quanh, trong mắt có chút không đành lòng, thấy họ gật đầu, cô mới đi đến cửa.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bốn người bước ra ngoài, Lăng Vân và ba bạn cùng phòng, ai cũng cầm bút và giấy trong tay.
Giáo viên trực ban nhìn kỹ từng người một, nói một câu “Nước đến chân mới nhảy à, sao ngày thường không học?”
Cô ấy đi qua giữa bốn người, bước vào nhà vệ sinh.
Trước đó giáo viên trực ban đã phát hiện thiếu người ở phòng ký túc đối diện, ở đây có bốn người, vậy bốn người còn lại đâu?
Lăng Vân cúi đầu, lén nhìn tình huống bên trong nhà vệ sinh.
Bốn bạn còn lại trốn sau cánh cửa cũng lần lượt bị giáo viên trực ban gọi tới trước giường.
Tám người xếp thành hai hàng, sau một lúc bị giáo dục, giáo viên trực ban bảo họ trở về phòng đi ngủ.
Đêm đó, Lăng Vân hầu như không ngủ được, trong mắt giáo viên cô luôn là một học sinh chăm chỉ học tập, tuân thủ nội quy của trường!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong giờ học kèm buổi trưa, Lăng Vân mang theo hai quầng thâm to trên mắt, tay chống cằm, cô phờ phạc ngồi chờ Lục Thẩm Nhất đến.
“Đêm qua cậu đi ăn trộm à?” Lục Thẩm Nhất vừa bước vào lớp đã bị dáng vẻ chán chường của cô làm cho kinh ngạc.
Lăng Vân ngẩng đầu lên, cười khổ nói, “Là suýt chút nữa bị coi là ăn trộm.”
“...”
Cho tới trưa, tám người vẫn không nhận được lời mời uống trà từ Chu Đình Thâm, trong lòng ngày càng sợ hãi, Chu Đình Thâm đang chuẩn bị chiêu lớn gì sao?
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
“Biết đâu lát nữa trong giờ tự học mình sẽ bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi trường, thì phải làm sao đây?” Lăng Vân nằm sấp trên bàn, lo lắng cực độ.
“Bài tập mình giao mỗi ngày cậu đều làm trong nhà vệ sinh à?”
“Hả???”
Lăng Vân bị sự chú ý của Lục Thẩm Nhất làm sụp đổ, đây là trọng điểm của vấn đề sao?
Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân vò đầu bứt tai, hơi dở khóc dở cười.
“Yên tâm đi, giáo viên chủ nhiệm sẽ không làm gì cậu đâu.” Lục Thẩm Nhất nói, bắt đầu sửa bài kiểm tra cho Lăng Vân.
Lúc này cô chỉ cảm thấy Lục Thẩm Nhất đang an ủi mình, nói, “Nói thật đi! Tim mình vẫn chịu được mà.”
Lục Thẩm Nhất cười nói: “Cậu nói xem, cùng lắm cũng chỉ là vào nhà vệ sinh làm bài tập, đồng thời còn giúp đỡ các bạn khác, đó là lỗi lớn lắm sao?”
“Nhưng lúc đó là giờ tắt đèn mà!”
“Cậu đang học mà, đâu có làm gì khác, đến lúc đó xin lỗi cho đàng hoàng là được rồi.”
Sau khi nghe vậy, Lăng Vân bắt đầu cảm thấy hình như chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm, tâm trạng dần dần sáng sủa trở lại.
“Bài tập cậu giao, mình làm trong lớp, cậu yên tâm! Sạch sẽ mà.” Lăng Vân biết Lục Thẩm Nhất hơi thích sạch sẽ, sợ anh để ý nên giải thích.
“Bộp.” Cây bút bị Lục Thẩm Nhất ném lên bàn, âm thanh lanh lảnh vang dội.
“Tớ hỏi chuyện đó à?”
“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt Lăng Vân đầy nghi hoặc.
“Sao Lục Thẩm Nhất nói trở mặt là trở mặt ngay thế nhỉ?” Lăng Vân thầm than thở trong lòng.
Trong phòng học, hai người ngồi cạnh nhau, Lăng Vân cẩn thận quan sát Lục Thẩm Nhất, dường như có thể đọc được suy nghĩ của anh.
“Không kịp làm thì có thể nói với mình, mình sẽ điều chỉnh, cậu xem hôm nay cậu đã xoa bóp sau gáy bao nhiêu lần rồi!” Cuối cùng anh cũng mở miệng, trong mắt dần hiện rõ sự đau lòng.
Nhà vệ sinh chỉ có chút xíu, ánh đèn thì sáng thế thôi, Lăng Vân ngồi trên chậu nhựa rửa mặt, không dám dùng sức, chỉ có thể luôn gù lưng cúi đầu làm bài, mấy ngày nay cảm giác đau mỏi ở cột sống ngày càng nặng.
Lăng Vân không ngờ, Lục Thẩm Nhất để ý tới những điều này, trong lòng khá vui vẻ.
“Không có chuyện không kịp đâu, mình đều có thể hoàn thành.” Đối với Lăng Vân, kết quả thi cuối kỳ lớp 10 rất quan trọng, bởi nó ảnh hưởng đến việc cô có thể vào lớp đặc biệt năm lớp 11 và có thể học cùng lớp với Lục Thẩm Nhất hay không.
“Tùy cậu.” Lục Thẩm Nhất nói, đưa Lăng Vân đến bảng đen, bắt đầu giảng bài.
Lục Thẩm Nhất viết những phương pháp giải bài trên bảng, con số đối diện với tầm mắt của cô.
Lần đầu tiên thấy chữ viết phấn của anh, cô vẫn rất ngưỡng mộ, quả nhiên chữ như người.
Giờ tự học buổi trưa, quả nhiên Chu Đình Thâm vẫn đến tìm các cô, chỉ có điều thầy ấy gọi bốn người trong phòng của Lăng Vân trước, sau đó mới gọi bốn người còn lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong văn phòng, giáo viên trực ban hôm qua cũng có mặt, nghe cách Chu Đình Thâm xưng hô, chắc là người trong phòng giáo vụ.
Bây giờ Lăng Vân càng sợ hơn, không biết có bị xử phạt, sau đó đuổi học không?
“Thầy Chu, em xin lỗi ạ, bọn em không nên vi phạm nội quy của trường, học bài trong giờ tắt đèn.” Không đợi hai thầy cô lên tiếng, Lăng Vân đã rất chân thành xin lỗi.
Ba bạn còn lại cũng xin lỗi theo.
Chu Đình Thâm nhìn giáo viên trực ban, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
“Thế các em nói xem nên phạt thế nào?” Chu Đình Thâm uống một ngụm nước, rồi đặt cốc lên mặt bàn.
Chu Hiểu nhìn thoáng qua Lăng Vân: “Nếu phạt thì phạt chúng em, phần lớn thời gian Lăng Vân chỉ dạy chúng em làm bài thôi ạ.”
“Đúng ạ, phạt chúng em đi.” Vương Giai Dao và Đinh Hủy cũng phụ họa theo.
“Không được, phạt mình em thôi, em không làm tròn trách nhiệm trưởng phòng.”
Bốn người tranh cãi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của các thầy cô khác trong văn phòng.
“Thôi được rồi, cũng đoàn kết ghê nhỉ, ai cũng bị phạt hết, không cần gấp đâu.” Chu Đình Thâm vỗ nhẹ bàn.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Chiều nay các em lau sạch bảng. Buổi tối đi ngủ thật ngon cho tôi, đừng để tôi thấy quầng thâm trên mắt các em nữa, về đi!” Chu Đình Thâm phất tay.
Bốn người đứng tại chỗ, không dám tin những gì mình nghe được.
“Chỉ lau bảng thôi ạ?” Lăng Vân vô tình hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
“Sao, chê hình phạt không đủ nặng à, để tôi thêm.” Chu Đình Thâm kéo dài giọng.
Chu Hiểu vội kéo ba người nhanh chóng ra khỏi văn phòng: “Không ạ không ạ, không cần đâu thầy ơi.”
Trong văn phòng, Chu Đình Thâm và giáo viên trực ban nhìn nhau cười.
Trên hành lang, bốn người nhìn nhau cũng cười theo.
Nghe noi bốn người còn lại phải viết một bản kiểm điểm 100 từ, chủ yếu là vì qua phòng người khác sau giờ tắt đèn, tính chất có phần nghiêm trọng hơn.
Nói là bốn người lau bảng, nhưng Lăng Vân không lần nào giành được giẻ lau.
Chạng vạng tối, những đám mây trên trời lác đác, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu sáng toàn bộ mặt đất, mặt trăng dần hiện rõ, dù có thiếu góc nhưng vẫn hài hòa.
Trong giờ học kèm buổi tối, khi Lăng Vân đến, Lục Thẩm Nhất đang cúi đầu làm bài.
Lăng Vân lén vòng qua bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngồi xuống, theo thói quen làm bài kiểm tra trên bàn.
“Đến rồi à.” Khi Lăng Vân viết đáp án, Lục Thẩm Nhất vừa làm xong bài tập.
Lăng Vân mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
“Dán vào.” Lục Thẩm Nhất lấy một hộp cao dán trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt Lăng Vân.
“Hộp cao dán này, nhìn hơi quen, chẳng phải là loại lần trước Lăng Thành đưa cho mình sao.” Lăng Vân cầm hộp lên, đột nhiên nghĩ tới.
Lăng Vân lắc lắc hộp: “Cảm ơn cậu.”
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần biến mất, màu đỏ dần bị màu đen bao trùm, mặt trăng ngày càng sáng, ánh trăng rằm tròn một cách kỳ lạ.
Lăng Vân làm bài kiểm tra trong tay, tối nay Lục Thẩm Nhất giao cho cô hai bài kiểm tra, cô đều hoàn thành một cách hiệu quả.
“Ngày mai phải nói với Lục Thẩm Nhất tăng lượng bài tập lên chút mới được.” Lăng Vân thầm nghĩ trong lòng.