Ngày Chim Yến Trở Về

Chương 34



Một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, mọi người đã bắt đầu thảo luận xem thi xong sẽ đi đâu ăn, ăn xong sẽ xem phim gì, thậm chí còn lên kế hoạch chi tiết từng phút từng giây cho kỳ nghỉ đông.

Dường như, người lo lắng nhất luôn là Lăng Vân.

Buổi trưa, Lục Thẩm Nhất sửa bài kiểm tra cho Lăng Vân, về cơ bản đều đúng hết.

“Những ngày cuối cùng này, chỉ cần xem lại những bài sai, củng cố thêm, không cần luyện đề nữa.” Lục Thẩm Nhất lật bài kiểm tra, định giảng cho Lăng Vân bài sai đó.

Lăng Vân vội vàng phản đối: “Không được, không được, mình muốn làm bài kiểm tra, cậu giao thêm vài bài kiểm tra cho mình đi.”

Trong phòng học rơi vào một khoảng lặng, Lục Thẩm Nhất nhất thời không biết nên nói gì.

“Tại sao lại muốn làm bài kiểm tra như vậy?”

“Giáo viên chủ nhiệm nói bài thi cuối kỳ là đề thi thống nhất, mình sợ khác biệt quá lớn so với các cậu, mình làm thêm một bài, biết đâu khi thi sẽ có thêm một cách giải.” Lăng Vân nói hợp lý hợp tình.

Lục Thẩm Nhất đứng dậy, với tay lấy cuốn sổ ghi lại các bài sai trước mặt Lăng Vân, tùy tiện lật một trang, sau đó che phần lời giải dưới bài toán, nói: Vậy cậu nói cho mình biết bài này giải thế nào?”

Lăng Vân đọc lại đề bài, đề bài đã lâu không gặp, sau khi suy nghĩ một lúc, Lăng Vân lắp bắp nói, nhưng vẫn mắc kẹt ở bước cuối cùng.

Lục Thẩm Nhất không nói gì trong suốt quá trình, cho đến khi Lăng Vân nhìn thấy bước cuối cùng mà mình đã đánh dấu kỹ càng trong quá trình giải bài, lúc đó cô cũng mắc kẹt ở đây.

“Lăng Vân, việc phân lớp là do nhà trường đánh giá kiến thức của mọi người, nhưng đối với mình, cậu đã rất giỏi rồi.” Lục Thẩm Nhất nói rồi đưa cho cô một tờ giấy trắng.

“Sau khi ôn xong một kiến thức, thì đánh dấu X lên đó là đã hoàn thành, mỗi tối mình sẽ kiểm tra.” Lục Thẩm Nhất viết tên Lăng Vân lên tờ giấy, chữ viết mạnh mẽ và có lực.

Lăng Vân nhận lấy tờ giấy trắng, nghe được một đánh giá cao từ anh như vậy, cô cảm thấy rất không chân thật.

“Lục Thẩm Nhất, cậu có thể nói lại một lần nữa không?” Lăng Vân vẫn có chút mơ hồ.

“Câu nào?”

“Lăng Vân, cậu - rất - giỏi!” Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân mở miệng, bèn lặp lại từng chữ một.

“Lần này nghe rõ chưa?”

Buổi học kèm buổi trưa kết thúc sau cái gật đầu của cô.

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ, Chu Đình Thâm đã thông báo rõ ràng với mọi người về thời gian lấy phiếu điểm, chính là tuần thứ hai trong kỳ nghỉ đông.

“Nếu 8 giờ sáng thứ Hai đến trường, thì 6 giờ sáng mình phải dậy để đón xe buýt rồi.” Lăng Vân phát sầu trong lòng, thời gian quý báu để ngủ nướng như vậy, thiếu một ngày cũng thấy buồn.

May thay đây là chỉ học kỳ đầu của lớp mười, cô không phải mang hết đồ đạc trong ký túc xá về, cặp của Lăng Vân đầy sách vở, còn vài quyển nữa, cô dự định ngày nhận phiếu điểm sẽ mang về nốt.

Cổng trường chẳng mấy chốc đã chật kín người, Lăng Vân luôn cảm thấy có người đẩy mình từ phía sau, nhưng lại không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể đi theo dòng người ra khỏi cổng trường.

Cho đến khi đến ngã tư chờ đèn đỏ, Lăng Vân mới dừng lại, quay đầu nhìn phía sau, nhưng cô chẳng quen ai.

Dù còn nửa tháng nữa mới đến Tết, nhưng chợ ở Sa Giang đã vô cùng nhộn nhịp, các cửa hàng nhỏ bên đường cũng bày đầy kẹo và đậu phộng.

Lăng Vân ngồi cạnh Vương Vi, khi xe điện ba bánh đi qua nhà thờ tổ, Lăng Vân kinh ngạc kêu lên.

“Mẹ ơi, năm nay có múa lân sao?” Lăng Vân phấn khích chỉ vào giàn đèn lân đang dựng ngoài nhà thờ tổ.

Vương Vi cười: “Năm nay thôn mình làm du lịch, ngày Tết sẽ có biểu diễn múa lân, nghe nói đến lúc đó đài truyền hình cũng sẽ tới quay.”

“Vậy thì hôm đó nhất định phải đi xem.” Lăng Vân rất hào hứng, những thứ đặc biệt của thôn đã lâu rồi cô không được thấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi Lăng Vân về đến nhà, Lăng Thành đã nghỉ được gần một tuần, cậu quen tay lật cặp sách của Lăng Vân, quả nhiên, bên trong có thứ cậu thích ăn.

Kỳ nghỉ đông bắt đầu rồi.

Nhiệt độ ở vùng núi thấp hơn nhiều, buổi tối, Lăng Vân bọc hai lớp chăn vẫn cảm thấy lạnh, cơ thể không tự giác co lại thành một khối.

“Chị, chị dậy đi.” Sáng sớm, Lăng Vân bị Lăng Thành gọi dậy.

Lăng Vân nhìn cậu em một cách giận dữ, tiện tay lấy chiếc gối bên cạnh ném vào Lăng Thành: “Có bệnh à!”

“Chị, coi như em xin chị, chị mau dậy đi, cô giáo của em đến thăm nhà, sắp đến nhà mình rồi.” Lăng Thành nhặt chiếc gối dưới đất, tiếp tục năn nỉ.

“Mẹ không có nhà à?” Ngoài tiếng chuông trường học, không có gì có thể khiến Lăng Vân dậy được.

“Lăng Thành, có nhà không?” Tiếng cô giáo vọng lên từ dưới tầng.

Lần này, Lăng Thành chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước Lăng Vân: “Chị, cứu em, sau này cái gì em cũng nghe lời chị.”

Sau một hồi giằng co, Lăng Vân ngồi dậy.

Dưới tầng lại vang lên tiếng cô giáo.

“Chào cô Lưu, em là chị của Lăng Thành ạ.” Lăng Thành đi theo sau Lăng Vân.

“Ừ, ừ.” Cô Lưu là giáo viên chủ nhiệm đã mời phụ huynh lần trước.

Cô ấy lấy phiếu điểm đưa cho Lăng Vân: “Lần thi này Lăng Thành tiến bộ rất rõ rệt, có thể thấy em ấy đã chăm chỉ hơn nhiều.”

Thành tích lần này của cậu tiến vào top 20 của lớp.

Khi Lăng Vân nghĩ rằng cuộc nói chuyện sắp kết thúc, cô Lưu lại lấy một tờ giấy trong túi ra.

Mặt sau là màu trắng, nhưng mặt trước có dấu ấn rõ ràng.

“Lần này tôi quyết định trao cho Lăng Thành giấy khen học sinh tiến bộ. Hy vọng sau này em sẽ đạt được thành tích cao hơn.” Cô Lưu đi đến trước mặt Lăng Thành, tự tay trao cho cậu.

Lăng Thành ngại ngùng nói cảm ơn cô Lưu.

Chuyến thăm nhà mà Lăng Thành lo lắng kết thúc trong tiếng khen ngợi.

Ngày trở lại trường lấy phiếu điểm, Lăng Vân dậy rất sớm, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Hơn 7 giờ, xe buýt rất yên tĩnh, nhưng Lăng Vân không hề buồn ngủ, trạm dừng tiếp theo là Nhị Trung.

“Vân Vân, cậu đứng thứ hai toàn trường đó.” Lăng Vân vừa xuống xe đã gặp ngay Dương Lan Tinh đang chờ xe.

Lăng Vân xua tay: “Làm sao có thể!?”

“Thật đấy, đi, mình đi xem với cậu.” Dương Lan Tinh hoàn toàn không còn tâm trạng đợi xe, kéo Lăng Vân đi về phía trường học.

Dọc đường đi, Lăng Vân gặp mấy bạn cùng lớp, ngôn ngữ và cử chỉ của họ khiến cô càng thêm không chắc chắn về thứ hạng của mình.

Trong phòng học, vài bạn học vây quanh bục giảng, dường như đang nói chuyện phiếm với thầy Chu Đình Thâm.

Dương Lan Tinh đẩy Lăng Vân tới gần bục giảng: “Nhường đường, nhường đường chút.”

Chu Đình Thâm nhìn thấy Lăng Vân, ý cười trong mắt thầy ấy càng lan rộng: “Lăng Vân, em thật sự rất giỏi, lần này em đứng thứ hai toàn trường.”

Lăng Vân có cảm giác như đang mơ, sau đó Chu Đình Thâm nói gì, cô đã hoàn toàn không nghe lọt.

“Ngữ văn 120, Toán 135... Đứng nhất lớp, xếp thứ hai toàn khối.” Lăng Vân liên tục nhìn vào các con số trên phiếu điểm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lăng Vân cầm phiếu điểm, chạy ra khỏi lớp.

Cô không muốn người khác nhìn thấy mình khóc.

Dương Lan Tinh đuổi theo sau Lăng Vân.

Lăng Vân chạy đến góc hành lang, vừa lau nước mắt, vừa giải tỏa cảm xúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sao lại khóc?” Vừa lên đến tầng hai, Lục Thẩm Nhất đã mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở, tiến lại gần mới phát hiện đó là Lăng Vân.

Lăng Vân quay lưng, lau nước mắt.

“Lục Thẩm Nhất, cảm ơn cậu.” Lăng Vân nói rồi đưa phiếu điểm trong tay cho anh.

Lục Thẩm Nhất mở phiếu điểm ra, hàng đầu tiên chính là thành tích của cô.

“Là cảm thấy không vượt qua được mình, cảm thấy mất mặt nên mới khóc à?”

“Chắc chắn không phải!” Nước mắt trong mắt Lăng Vân đột nhiên ngừng chảy, có cảm giác muốn cười.

Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân một tờ khăn giấy: “Được rồi, đừng khóc nữa, đi nào, mời cậu ăn cơm.”

Lăng Vân vừa bước được hai bước mới nhận ra mình chỉ cầm mỗi phiếu điểm, những thứ khác đều chưa cầm.

“Làm sao bây giờ, mình ngại quá không dám quay lại lấy, vừa nãy cũng quá mất mặt rồi.” Lăng Vân đứng tại chỗ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Vân Vân, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.” Dương Lan Tinh thở hổn hển, đi đến trước mặt hai người.

Lăng Vân đột nhiên cảm thấy cứu tinh của mình đã đến, cô kéo Dương Lan Tinh: “Lan Tinh, cậu quay lại lớp với mình một chút đi.”

Lục Thẩm Nhất đứng ở đầu cầu thang, mười mấy phút sau, Lăng Vân đeo một chiếc cặp sách căng phồng, xuất hiện trước mặt anh.

“Sau này công ty chuyển nhà gặp cậu, chắc phải trả thêm tiền thì họ mới chịu làm.” Mấy món đồ đơn giản trong tay Lục Thẩm Nhất tạo nên sự tương phản rõ rệt với Lăng Vân.

Cặp sách bị Lục Thẩm Nhất kéo lên, đeo lên vai anh.

“Vậy thì mình sẽ mời cậu làm công ty chuyển nhà của mình.” Lăng Vân nói trong lòng, khóe miệng nở nụ cười.

Lục Thẩm Nhất đi được vài bước, thấy Lăng Vân đứng yên không động đậy: “Ngơ ngác cái gì, theo mình.”

Sau một phen lộn xộn, khi hai người ngồi xuống quán ăn, đã gần 11 giờ.

Quán ăn này là do Lăng Vân chọn, một quán mì Trùng Khánh nhỏ.

“Hai vị xem, muốn gọi món gì?” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp.

Hai người không hẹn mà cùng gọi món mì rau cải thịt băm.

Quán ăn buôn bán rất tốt, tô mì của Lăng Vân và Lục Thẩm Nhất được xếp ở cuối hàng.

Lăng Vân chán nản nhìn xung quanh, ánh mắt bị thu hút bởi phiếu điểm trên bàn của Lục Thẩm Nhất.

“Mình muốn xem.” Lăng Vân không đợi Lục Thẩm Nhất gật đầu, đã cầm phiếu điểm lên.

Môn văn bị trừ vài điểm, còn lại đều là điểm tối đa.

Lăng Vân liếc Lục Thẩm Nhất một cái, lặng lẽ đặt phiếu điểm về chỗ cũ.

“Nếu khoảng cách điểm giữa hạng nhất toàn trường và hạng hai toàn trường có thể gần như thứ hạng thì tốt biết mấy!” Lăng Vân nghĩ thầm trong lòng.

“Thế nào, cậu có lòng tin vượt qua mình không?” Lục Thẩm Nhất vô cùng thoải mái nói.

Lăng Vân lườm anh một cái: “Rất có lòng tin, cậu phải cẩn thận đấy!”

“Mì rau cải thịt băm của hai vị đây, chúc ngon miệng.” Nhân viên phục vụ cẩn thận đặt hai tô mì trước mặt họ.

Lăng Vân nhận lấy, cho hành và giấm bên cạnh vào: “Cảm ơn ạ.”

Còn Lục Thẩm Nhất thì thêm một nắm rau thơm vào.

“Không thêm rau thơm à?” Lục Thẩm Nhất chuyển rổ rau thơm tới trước mặt Lăng Vân.

“Cậu lấy đi, mình không ăn rau thơm.” Lăng Vân vô cùng ghét bỏ, đẩy rổ rau thơm về lại cho Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất cười cười, khuấy tô mì trong tay.

“Lần trước ăn mì, sao không thấy cậu thêm hành và giấm?” Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân đang vô cùng thỏa mãn uống một ngụm nước dùng.

“Hả???”