Quý Sâm khi mang thai rất biết dằn vặt người, cái gì cũng muốn ăn một ngụm, cái gì cũng chỉ ăn một ngụm, còn không cho lãng phí, ép Lý Trạch Thừa phải ăn hết, nếu không phải Lý Trạch Thừa có thói quen chạy bộ, phỏng chừng cơ bụng đã bay biến hết.
Lúc mang thai tám tháng, bụng Quý Sâm đã rất lớn, ngày nào cũng như con chim cánh cụt vẫy cánh, không thấy đôi chân phù thũng của mình, ngay cả đồ gì rơi xuống đất cũng không nhặt được, chỉ có thể gào cổ lên gọi, Lý Trạch Thừa! ! !
Buổi tối Lý Trạch Thừa về nhà mát xa hai cẳng chân phù thũng đến độ như hai cái chày của Quý Sâm. Quý Sâm cảm thấy rất xấu, thẹn đỏ mặt thu chân về, lại bị Lý Trạch Thừa kéo đến trước ngực, vừa mát xa cẳng chân mượt mà vô cùng, vừa hôn đầu ngón chân đã sưng lên thành cái bánh mì nhỏ.
Hôn đến khi quần lót cậu ướt đẫm, làm vải dệt nửa trong suốt dán vào mông. Lý Trạch Thừa cởi ra, ấn người lên sô pha, liếm hôn một lượt, rồi ôm Quý Sâm lên giường, để cho cậu ôm bụng tự mình động.
Vốn bụng lớn không di chuyển dễ, còn phải lắc thắt lưng, Quý Sâm không tình nguyện, nhưng để Lý Trạch Thừa làm, cậu lại đau đến độ kêu gào, đành phải cắm âm hành vào chỗ thích hợp nhất, ép bộ ngực bằng phẳng ở trên người Lý Trạch Thừa trước sau kích thích, dục vọng mãnh liệt, nhưng Quý Sâm còn phải làm cho nó tràn ra, mệt đến độ đầu đầy đổ mồ hôi.
Trên giường, giữa thắt lưng Lý Trạch Thừa toàn là dâm thủy bị cậu ma xát ra, còn kèm theo mồ hôi từ trán rơi xuống. Lý Trạch Thừa nhiệt tình như lửa, nhưng vẫn không thúc giục cậu, mặc cậu cầu xin làm nũng đùa giỡn, vẫn không chủ động làm.
Làm được một lát, Quý Sâm nghỉ một chút, cái bụng tròn kề trên da thịt Lý Trạch Thừa đầy dâm thủy nóng ấm, cong lưng hôn hắn. Liên tiếp hôn sâu tựa như nạp điện cho đồ chơi tình thú, Quý Sâm thành món đồ chơi của riêng Lý Trạch Thừa, cao trào vài lần rốt cuộc bắn tinh được vài lần, cậu rút dương vật còn nửa cứng của hắn ra, sau đó ngã xuống giường một mảnh hỗn độn thở dốc rên rỉ.
Cửa nhà(*) bị người gõ vang, đứa nhỏ trong bụng cũng tỉnh, không an phận vươn chân đá tới đá lui, máy thai rõ ràng lại kịch liệt, hình cong bụng hoàn mỹ bị phá hư, bị chọc ra một khối lồi.
(Ý là cái cửa bên dưới =)) )
Quý Sâm thật ra không đau, chỉ là cảm thấy thẹn, ngược lại lại bị máy thai thần kỳ hấp dẫn, đánh liều thử chọc bụng, cùng bảo bảo chơi đến cười khanh khách.
Không để ý cả người dính nhớp, Lý Trạch Thừa từ sau lưng ôm lấy hai cha con đang chơi đùa, yêu thương không ngừng hôn tấm lưng đầy mô hôi của Quý Sâm.
. . . . . .
Cho dù không bị khiêu khích, quần lót Quý Sâm vẫn ướt đẫm, có đôi khi một ngày phải thay bốn năm cái. Cũng là lúc ở nhà lục tung tìm quần lót sạch, Quý Sâm lật được mấy cái quần lót nhìn quen mắt, mà mấy cái này vốn là kiểu hồi lớp 11 cậu mặc, sau đó chẳng hiểu sao biến mất ở ban công ký túc xá.
Trong lúc vô tình biết được bí mật của Lý Trạch Thừa, Quý Sâm giống như về tới mùa hè nồng cháy và tội ác đan xen, mùa mưa hormone và kích thích triền miên, những tháng ngày ân oán yêu đương đó lại chảy qua trong đôi mắt.
Tình nồng không biết hạ ngắn, hận dục vọng không dài bằng ngày.
Thiên đường địa ngục với Lý Trạch Thừa, cũng chỉ là suy nghĩ của Quý Sâm. Cậu cười cười, thả mấy cái quần lót về chỗ cũ.
Khi đó là tháng 1, trường học đã nghỉ từ lâu, bọn họ lừa bà ngoại trộm về nhà Lý Trạch Thừa. Quý Sâm tìm cớ, nói mình ở gần trường học làm thêm, phải đến năm mới mới về được, bà ngoại oán giận vài câu rồi cũng đồng ý.
Ở trường học mấy tháng, hai người vẫn đến chỗ ông bác sĩ miệng rộng lúc trước, khám thai ở bệnh viện tư nhân cao cấp trong thành phố A, lần nào đi Quý Sâm cũng bọc như xác ướp, đeo khẩu trang lại kính râm, lại còn dáng người cao gầy, thon dài, khiến cho lái xe taxi còn tưởng cậu là minh tinh nữ nào mang thái, thiếu chút nữa muốn chụp ảnh chung.
Thật vất vả về đến nhà, Lý Trạch Thừa lái xe đưa cậu đi, giảm bớt rất nhiều ánh mắt không cần thiết.
Nhìn thấy bóng dáng Lý Trạch Thừa đi ra cửa siêu thị, Quý Sâm hâm mộ đến độ hận không thể bay ra từ cửa sổ. Lần cuối cùng cậu quang minh chính đại ra khỏi nhà là lúc nào nhỉ? Năm tháng trước hay là bốn tháng trước?
Ít nhất mười tháng trước, cậu còn đổ mồ hôi như mưa ở sân bóng rổ, tiêu sái cực kỳ. Ai có thể nghĩ đến, hiện tại ra cửa cũng là hy vọng xa vời. Không có thai thì còn có thể ra ngoài diễu võ giương oai, Quý Sâm giờ chỉ có thể nhân lúc bóng đêm đi dạo quanh vườn hoa coi như là lớn trong khu chung cư, mà to đến mấy đi nhiều cũng thành cái tổ chim, liếc mắt một cái cũng cảm thấy phiền. Trời mới biết cậu muốn ra ngoài chạy bao nhiêu.
Mau lăn ra khỏi bụng ba con đi, Quý Sâm vỗ vỗ cái bụng bóng loáng nhẵn nhụi như quả dưa hấu.
Tùy tay lại sờ đầu mình, cả đầu như là gai đâm, mái tóc đen làm cậu kiêu ngạo trước kia bị cắt hết, hiện tại ngắn đến độ tay còn không vuốt được.
Nghĩ tới chuyện này Quý Sâm vẫn tức.
Lúc lần đầu tiên tóc dài tới bả vai, bụng Quý Sâm đã hơi to, cộng với tứ chi thon dài thấy thế nào cũng không thích hợp, cho nên bảo cậu ra quán cắt tóc thì là khó như lên trời. Khi đó cậu tức đến độ như phừng lửa, như tự ngược hung hăng kéo mái tóc đen dài, da thịt trên mặt cũng bị kéo đến biến hình, lạch bạch theo sát Lý Trạch Thừa oán giận, "Tóc dài quá, ẻo lả, khó coi chết đi được!"
Đẩy ngón tay quấn lấy lọn tóc dài, xoa xoa da đầu đang đau nhức cho cậu, Lý Trạch Thừa khuyên, "Đừng kéo nữa bảo bối, đau lắm, giờ anh đi mua đồ, ở nhà cắt tóc cho em."
"Vậy anh nhanh lên."
Chạy vội ra cửa, chưa đến một tiếng, Lý Trạch Thừa mua kéo và tông đơ về.
Quý Sâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế cho Lý Trạch Thừa cắt tóc giúp mình.
Thời gian mang thai vốn mẫn cảm, ngón tay sờ tới sờ lui và hơi thở ấm áp của Lý Trạch Thừa gần ngay trước mắt, làm cho tâm tư của Quý Sâm bay tới hạ thân, căn bản không chú ý tới sắc mặt đối phương càng ngày càng khó coi.
Cắt tóc xong, Quý Sâm sờ cái đầu nhẹ bẫng đi, vừa lòng đến độ mắt cũng cười đến nheo lại, "Không tồi, đầu đinh cơ đấy."
Lý Trạch Thừa yên lặng nhặt tóc rơi trên đất, không nói một lời.
"Em đi xem một chút." Lý Trạch Thừa nghe vậy, người cứng đờ.
Ba giây sau, trong phòng vang lên tiếng gầm giận dữ, "Em muốn giết anh Lý Trạch Thừa! Anh cắt em như rụng tóc thế này!"
Kỳ thật từ đầu Lý Trạch Thừa muốn cắt đến qua tai là thôi, ai nghĩ đến cắt quá tay, càng cắt tóc càng không bằng nhau, vì bằng nhau lại cắt nữa, cứ như thế tuần hoàn. . . . . .
Quý Sâm vừa mắng vừa khóc, nhìn quả đầu chỗ đen chỗ trắng, tức giận đến độ hai mắt biến thành màu đen.
Không có cách nào, cuối cùng Lý Trạch Thừa chỉ có thể cắt trụi hết đi cho cậu, từ xa nhìn như là hòa thượng.
Miễn cưỡng cứu lại mái tóc của Quý Sâm, đối phương tỏ vẻ cũng không muốn để ý đến hắn nữa, ườn trên sô pha dùng mông hướng ra bên ngoài, Lý Trạch Thừa cầm dao cạo vào WC.
"Anh cùng em."
Quý Sâm không hiểu ra sao ngẩng đầu khỏi sô pha, nhìn cái đầu trọc trong phòng mà sững sờ.
Lau nước mắt đọng lại ở khóe mắt Quý Sâm, Lý Trạch Thừa kéo tay cậu đặt lên cái đầu trụi lủi của mình.
Không có kiểu tóc ngăn cản, ngũ quan thâm thúy của Lý Trạch Thừa càng thêm rõ ràng, giống một pho tượng cẩm thạch điêu khắc đến độ ngay cả chi tiết cũng hoàn mỹ không sứt mẻ, như là tăng nhân quy y xuất gia, cấm dục mà thanh lãnh.
Lúc này đến phiên Quý Sâm áy náy, từ cổ đến trán, tất cả chỗ tóc rụng bị cậu sờ hết, "Anh làm gì thế hả, có ngốc không cơ chứ, như vậy đi học bạn học của anh bị dọa chết đấy."
Sờ cái đầu cũng trọc lốc của cậu, Lý Trạch Thừa nhíu mày, "Rất xấu sao?"
"Vậy là được rồi, những người khác thấy thế nào cũng chẳng sao."
"Miệng lưỡi trơn tru quá ha, em còn chưa tính toán với anh đâu đấy, lần sau đừng đánh giá cao bản thân mình, lần sau cứ cạo cho em đi."
Quý Sâm lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Không cho anh cạo."
"Được rồi."
Sau đó mỗi một lần tóc dài ra, Quý Sâm bảo Lý Trạch Thừa trực tiếp cạo cho mình, gội đầu cũng tiện chút.
Thu hồi ký ức, thời gian vừa lúc đến 7 giờ, người ra ngoài mua đồ ăn cũng sắp trở lại, Quý Sâm kề sát cửa sổ bỗng dưng bật cười. Cái tên ngốc kia, còn tưởng rằng mình không cho hắn cạo tóc là bởi vì ngại hắn cạo đầu quá xấu, kỳ thật là vì đường cong góc mặt rõ ràng nhìn một cái không sót gì quá mức quyến rũ, còn chưa có tình địch xuất hiện, Quý Sâm đã ăn đủ một bình dấm chua.
Lý Trạch Thừa nhẹ chân nhẹ tay về nhà, bình thường lúc này Quý Sâm đã mơ mơ màng màng ngủ ngã lên sô pha, nhưng hôm nay cậu tựa hồ rất có tinh thần, kề vào cửa sổ không biết đang nhìn gì, ôm bụng rung đùi đắc ý, miệng còn hát tình ca.
Ánh nắng chạng vạng rực rỡ, như cầu lửa chạy xuống đỉnh núi, lan tràn tới phía cuối chân trời. Ánh nắng hắt vào song cửa sổ, chiếu lên người đang ngồi. Quý Sâm đưa lưng về phía hắn giống như ngọc phật được mạ một lớp vàng, một một âm tiết ca dao đều là ngữ điệu đắm say, hình ảnh lãng mạn đến cực kì.
Người nọ ngược sáng xoay người lại, "Anh về rồi à?"
. . . . . .
Đứa bé được sinh ra một tuần trước Tết âm lịch, sớm hơn ngày sinh dự tính năm ngày. Bắt đầu từ cơn đau bụng rất nhỏ, Quý Sâm còn chẳng nghĩ nhiều, bởi vì ba tuần trước ngày sinh thằng bé thường hay dọa người. Lần đầu hai người sợ, vội vàng đến bệnh viện, kết quả mông còn chưa ngồi nóng bụng đã không đau nữa, chờ bác sĩ đến kiểm tra mới xác định là mở cửa tử cung giả, hai người lòng còn sợ hãi lại dẹp đường hồi phủ.
Sau vài lần liên tục, Quý Sâm không để ý thằng bé hư hỏng trong bụng nữa, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, bụng đau đến độ gào khóc còn không quên nhét chân gà nướng một tháng chỉ được ăn hai lần.
Nhưng lúc này đây tựa hồ không giống, đau bụng sinh tựa hồ dài thêm một ít, chu kỳ cũng càng ngày càng ngắn. Quý Sâm một tay cầm chân gà, một tay túm cánh tay Lý Trạch Thừa, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, đau đến run cả người, "Anh. . . Anh ơi, hình như không ổn rồi."
Nếu không phải có kinh nghiệm vài lần trước, Lý Trạch Thừa phỏng chừng máu cũng chảy ngược. Hắn ôm Quý Sâm đang đau đến mức mơ màng, lấy đồ đã chuẩn bị từ trước, lái xe vội đến bệnh viện.
Quý Sâm nằm trên giường bệnh chờ đợi, đau bụng sinh thường ghé thăm. Mấy giờ qua, đau bụng sinh càng ngày càng kịch liệt cũng càng ngày càng thường xuyên, cậu cắn môi dưới run run, một câu cũng nói không nên lời, miệng phun ra rên rỉ đau khổ vạn phần. Ga giường dưới thân cũng bị cậu giãy dụa vo thành một cục, Lý Trạch Thừa không hề nghĩ ngợi nhét cánh tay mình vào miệng Quý Sâm, "Cắn anh, bảo bối."
Bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa, xác nhận Quý Sâm đã ở trong trạng thái sinh sản, nhân viên an bài thỏa đáng rồi đưa người vào phòng sinh.
Lý Trạch Thừa muốn vào theo, lại bị hộ lý ngăn cản, "Anh không đăng ký vào phòng sinh cùng, xin chờ ở phòng nghỉ."
Hắn còn còn đang tiêu hóa những lời này có ý gì, đã bị người đẩy ra, chờ hắn phản ứng lại là gì, người đã bị đẩy vào trong phòng.
Kế hoạch bởi vì mình nhất thời sơ sẩy xuất hiện sai sót, Lý Trạch Thừa hối hận cũng không còn kịp rồi.
Hắn sờ hai hàng răng chỉnh tề trên cánh tay, bên trên còn lưu lại cảm giác khi Quý Sâm dùng răng nanh cắn.
Nhất định là cậu cắn vào lòng hắn, nếu không sao lòng hắn lại đau đến vậy.
Lý Trạch Thừa phá lệ đờ đẫn, căng thẳng quét qua khắp người hắn, tấm biển đỏ trên đỉnh phòng sinh kia tựa hồ đựng máu tươi tanh ngọt, tản ra ác ý ăn thịt người. Hắn đi đi lại lại, miệng không ngừng thì thào, "Em ấy sẽ sợ, không có mình em ấy sẽ sợ. . . Sâm Sâm sẽ sợ."
Kỳ thật Quý Sâm căn bản không có tâm tư để sợ hãi, trong đầu cậu trừ con mẹ nó đau quá chờ lúc đi ra ông đây phải hung hăng đánh thằng nhóc này mấy cái còn có Lý Trạch Thừa thằng chó kia bố cũng muốn giết anh ta đút cho heo thì chẳng nghĩ được gì.
Bởi vì rạch một vết trên bụng rất xấu, Quý Sâm lựa chọn sinh thường.
Sợ đau thì tên Quý Sâm đây viết ngược lại! Không phải là đau mấy tiếng thôi sao? Anh đây chịu được! Đây là lời Quý Sâm nói.
Quý Sâm vẫn là xem nhẹ đau đớn khi sinh nở.
Vốn cơ thể đã khác hẳn với người thường, cho dù đau đến độ thần trí không rõ, Quý Sâm cũng không nguyện nhìn bác sĩ hộ lý bên cạnh, sợ nhìn thấy ánh mắt người khác hiếu kỳ. Cậu nhắm mắt lại, răng nanh cũng sắp bị cắn nát.
Nhưng cũng may thân thể tuổi trẻ khỏe mạnh, sau hai giờ Quý Sâm điên cuồng mắng thằng con và Lý Trạch Thừa trong lòng, vào lúc trời mờ sáng, cậu mắng ra một bé trai nhiều nếp nhăn, rồi lập tức ngoẹo đầu ngủ.
Trước khi mất đi tất cả ý thức, Quý Sâm trộm liếc mắt nhìn một giây, đồng thời còn không quên oán thầm, mình đây sinh con khỉ hay gì? Cái thằng nhóc này không khỏi xấu quá.
Lúc đến giữa trưa, Quý Sâm mới ngủ đủ, chậm rãi tỉnh lại. Cậu vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ con mình đang khóc lóc không ngừng, lại không nghĩ rằng quả thật nhìn thấy có người khóc không ngừng được, nhưng không phải con mình.
Người nọ khóc đến kính mắt cũng mờ đi, nhưng thật ra không có chật vật, chỉ là nước mắt theo hai gò má chảy xuống cằm, lại rơi xuống tay mình, khóc đến độ không thở nổi cũng không phát ra tiếng gì. Hắn hít sâu mấy hơi, lại rơi lệ tiếp.
Lý Trạch Thừa nào đã khóc như vậy bao giờ, Quý Sâm cảm thấy hắn bị quỷ quấn thân, tỉnh cả người. Cậu đoán mò, mở miệng nói mà họng khô khốc, "Anh nghe thấy em chửi?"
Trên kính toàn là hơi nước, hắn nhìn Quý Sâm cũng là mông lung, thẳng đến khi đối phương lên tiếng hắn mới phản ứng lại. Lý Trạch Thừa không đoán được Quý Sâm nhanh như vậy đã ngủ đủ, cũng không biết cậu nhìn mình khóc đã bao lâu, càng không có phản ứng lại Quý Sâm đang chỉ cái gì.
Dù là Lý Trạch Thừa da mặt dù dày hiện tại cũng không chịu được, hắn tháo kính ra, lặng lẽ xoay người đi, "Không."
Đau là mình, quay đầu lại phải an ủi người chẳng bị gì, Quý Sâm mệt tâm, rồi lại cảm thấy rất hạnh phúc, "Được rồi, đừng khóc nữa, không phải em không sao đấy thôi? Cho em xem bảo bảo."
Lý Trạch Thừa gật đầu, nâng cao giường bệnh lên cho Quý Sâm nửa nằm, từ một bên giường nhỏ bế con ra, đặt trong khuỷu tay đã mở sẵn của Quý Sâm.
Đứa bé vẫn đỏ như khỉ, nhắm mắt lại ngủ say sưa, cả người toàn là mùi sữa không át được, Quý Sâm nhịn không được dùng mũi chạm vào vầng trán mềm mại của nó, "Hiện tại có phải còn chưa nhìn ra giống ai không, em thấy mặt nó nhăn như bà cố nội vậy đó."
Lý Trạch Thừa lại lau nước mắt trên mặt, liếc mắt một cái cũng không nguyện ý xem đứa bé.
Quý Sâm giận, "Sao anh không để ý đến em! Ông đây liều chết sống lại vì cái gì!"
Lý Trạch Thừa hết đường chối cãi, giật giật môi, mới không tình nguyện mở miệng, còn không thể không biết xấu hổ nhìn Quý Sâm, "Anh đang giận nó."