Trương Ngọc Phân rốt cuộc gặp được thằng cháu gần nửa năm không gặp vào ngày trước ba mươi Tết, cùng với Lý Trạch Thừa đứng cạnh cậu.
"Bà ơi, con về rồi. Còn có Lý Trạch Thừa cũng đến nữa." Cháu trai bọc kín mít, khăn quàng cổ màu xám trên cổ quấn từng vòng từng vòng, che nửa khuôn mặt, khuôn mặt vốn gầy gò hiện tại mượt mà lên không ít, lộ ra ngoài khăn quàng cổ.
"Chào bà ạ." Kéo khăn quàng cổ trên cổ Quý Sâm xuống chút, Lý Trạch Thừa lên tiếng chào hỏi bà.
"Ừ, vào nhà không?" Trương Ngọc Phân không nhiệt tình lắm, nói là vào nhà, cũng không giống như trước kéo Lý Trạch Thừa vào nhà. Nhưng Quý Sâm không nhìn ra gì không thích hợp.
"Vâng." Hai người một trước một sau vào trong nhà.
Ba người ngồi ở sô pha, sóng ngầm giữa Trương Ngọc Phân và Lý Trạch Thừa mãnh liệt, chỉ có Quý Sâm không phát hiện không khí xấu hổ, kéo bà ngoại, miệng bô bô nói một ít chuyện cuộc sống đại học, nói rất rõ ràng, rất thú vị. Kỳ thật tất cả chỉ là căn cứ theo những gì Lý Trạch Thừa trải qua rồi cậu thêm mắm dặm muối mà thôi.
Lát nữa bà ngoại có thể biết toàn là giả, nhưng không sao, hiện tại quan trọng nhất là dỗ bà.
Trong lòng Trương Ngọc Phân có tâm sự, nghe không yên lòng, cũng không phát hiện trăm ngàn chỗ hở trong đó.
Nói đến phần sau Quý Sâm có chút chột dạ, không nói gì nữa, thành thật cùng bà ngoại xem TV.
Trong lòng Trương Ngọc Phân có chút phiền, cảm giác rõ ràng biết lại còn phải làm bộ như không biết dằn vặt người đến chết, bà vỗ vỗ chân Quý Sâm đứng lên, "Lát nữa muốn ăn gì, bà đi nấu."
". . . Bà. . . Bà ngoại, nhà Lý Trạch Thừa nấu cơm, chúng ta qua ăn thôi." Quý Sâm do dự ở cửa nhà, liếc mắt nhìn Trương Ngọc Phân một cái, lại liếc mắt nhìn Lý Trạch Thừa một cái, như mái tóc lởm chởm của cậu, căng thẳng không chịu được.
Quý Sâm nhếch đuôi lên, Trương Ngọc Phân biết ngay cậu muốn thả rắm gì. Đây rõ ràng là có chuyện muốn nói cho bà, chuyện gì bà cũng có thể đoán được tám chín phần mười rồi.
"Đúng vậy, bà đi cùng chúng con đi, không cần phiền bà nấu cơm, vừa lúc, có chút việc muốn nói cho bà." Lý Trạch Thừa phối hợp Quý Sâm.
Bà không hỏi Quý Sâm vì sao nghỉ mà không mang đồ về, vì sao mới gặp mặt đã vội vã đưa bà đi, chỉ cảm thấy cách nói gọi mình và Quý Sâm là "chúng con" mà bài trừ người thân chân chính của Quý Sâm như bà của Lý Trạch Thừa làm cho người ta kinh ngạc tức giận. Tựa như cây giống tỉ mỉ trồng nhiều năm bị người khác nhổ tận gốc, đối phương còn chẳng cả để lại một câu cảm ơn đã khiêng đi mất dạng.
Trương Ngọc Phân nhấc mí mắt nhìn Lý Trạch Thừa, "Được, đi thôi, bà lấy cái áo khoác."
"Vâng." Được bà ngoại đồng ý, Quý Sâm cười hì hì chờ bà ngoại sửa soạn xong.
Trương Ngọc Phân đeo giày, Quý Sâm đỡ bà đi xuống cầu thang.
Đỡ bà ngoại lên ghế sau, Quý Sâm ngồi lên ghế phó lái, Lý Trạch Thừa đang muốn khởi động xe, lại có bàn tay đặt lên bả vai, "Từ từ."
Quý Sâm cực kỳ tự nhiên phủi sợi tóc trên vai Lý Trạch Thừa, "Được rồi, lái xe đi."
Động tác cậu tùy tay phủi tóc trên vai Lý Trạch Thừa rất tự nhiên làm người kinh ngạc. Bà ngoại là người từng trải, sao mà nhìn không ra kinh đào hãi lãng dưới loại hành động nhìn như đơn giản này chứ.
Đó là tình ý tràn ra không chỉ một lần, là thân mật khăng khít sau sớm chiều ở chung.
Chuyện mờ ám đó đương sự sớm thành thói quen đến độ giống như hô hấp, hồn nhiên chẳng biết gì.
Trương Ngọc Phân hận liếc bóng lưng Quý Sâm một cái, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
Lộ trình không tính là quá dài, lần đầu tiên Trương Ngọc Phân nhìn thấy dáng vẻ Lý Trạch Thừa lái xe, bà còn chưa kịp cảm thán cháu mình chênh lệch với Lý Trạch Thừa, đã nhận ra một tia sai sai.
Trong nhà loáng thoáng quanh quẩn mùi sữa, không phải mùi sữa qua sản xuất, mà là mùi sữa thuần khiết trên người trẻ con, làm cho người ta nhịn không được muốn ngửi nữa.
"Bà ngồi đi, con đi rót nước cho bà." vẻ mặt Quý Sâm có chút kích động, không khống chế được cứ liếc lên tầng.
Thiết kế tầng lầu có thể làm cho người ta nhìn không sót gì, Trương Ngọc Phân thừa dịp Quý Sâm xoay người, nhìn theo ánh mắt cậu.
Trên tầng là hai căn phòng đóng chặt, cũng chẳng có chỗ gì đặc biệt.
Có đầy bụng hồ nghi, nhìn cái gì cũng không thích hợp, bà không kiêng nể gì đánh giá không gian to như vậy, lại không phát hiện chỗ gì kỳ quái, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến độ giống như là cố ý thu dọn đến mấy lần.
Không đúng, ba ngày trước Lý Trạch Thừa một mình tìm đến bà đã ngả bài chuyện thật hai người đang yêu nhau.
Ngày đó Lý Trạch Thừa sáng sớm đến nhà bái phỏng, sau vài câu hàn huyên, hắn đi thẳng vào vấn đề, "Bà ngoại, kỳ thật. . . Con và Quý Sâm. . . đã yêu nhau rất lâu rồi."
Trương Ngọc Phân ba phần hiểu rõ bảy phần khiếp sợ, bà tưởng mình sẽ tức, sẽ nổi giận, nhưng bà chỉ run tay cầm lấy chén nước trên bàn uống một ngụm.
Đúng vậy, làm sao có hai thằng con trai như hình với bóng như vậy chứ, ba ngày hai đầu ngủ cùng nhau, ngay cả lên đại học cũng phải ở cùng chỗ. Mình lâu như vậy tới nay cũng chỉ là làm bộ như không biết trong tiềm thức thôi, lừa mình dối người đến cuối cùng vẫn phải lựa chọn đối mặt với chân tướng.
Huống hồ Quý Sâm thích Lý Trạch Thừa, bà cũng chẳng lạ gì.
"Vậy sao? Đã bao lâu rồi?"
"Từ lớp 11." Lý Trạch Thừa cố ý nói rất lâu là vì muốn chứng minh cậu và Quý Sâm tình cảm sâu đậm.
"Ồ."
"Bà ngoại, là con kéo em ấy vào con đường này, hôm nay cũng là con tự chủ trương đến ngả bài với bà trước, vốn bọn con định vài ngày nữa mới nói cho bà. Nhưng con nói trước cho bà, muốn xin được bà tha thứ trước, bà có thể. . . Đừng trách Quý Sâm được không?" Kỳ thật là Lý Trạch Thừa sợ, hắn sợ ngày bà ngoại nhìn thấy đứa nhỏ chưa chuẩn bị tâm lý, quá mức kích động, thế cho nên không cho Quý Sâm gặp mặt hắn nữa, kết quả này hắn không chịu nổi.
Kế hoạch này từ lúc thương lượng với Quý Sâm nên come out thế nào đã lặng lẽ thành hình trong lòng Lý Trạch Thừa.
Kỳ thật Trương Ngọc Phân chẳng lạ gì Quý Sâm. Cháu mình thì thôi không nói, cậu vì thân thể dị dạng, từ nhỏ chịu bao nhiêu đau khổ bao nhiêu kỳ thị, có thể có người không bởi vì huyết thống ràng buộc, thương cậu, yêu cậu, bảo vệ cậu, đã là trời cao ban ân.
Bà tự biết mình không có khả năng làm bạn ở bên Quý Sâm cả đời, bà chỉ hy vọng sau khi bà mất Quý Sâm không đến mức bên người ngay cả một người tâm sự cũng không có, nhưng bà không trách Quý Sâm, không có nghĩa là bà sẽ không trách Lý Trạch Thừa.
Chàng trai không mời này từ trước đến nay, ngồi trên bàn cơm mà hắn từng ăn rất nhiều bữa, nói cho bà, đứa cháu vốn sống đã gian nan của bà từ nay đi lên con đường càng gian nan hơn, bà thậm chí không biết người cạnh nó có bên cạnh nó mãi mãi được không. Đây không thể nghi ngờ là đang đánh cược.
"Cơ thể nó rất đặc biệt, nhưng nó kỳ thật là con trai, cháu biết chứ?" Trương Ngọc Phân không đáp lại câu hỏi của Lý Trạch Thừa ngay.
Lý Trạch Thừa siết chặt nắm tay, ngón tay cái sờ sờ khớp xương, "Con biết, con. . . có lỗi với em ấy."
Trương Ngọc Phân không nghĩ câu xin lỗi này có giá trị, bà chỉ cảm thấy hoang đường. Nhưng bà gặp nhiều chuyện hoang đường rồi, vào cái đêm mà bà nhìn thấy cơ thể cháu mình khác với người thường ấy, vào lúc con gái mình vứt bỏ đứa con còn chưa dứt sữa của mình ấy.
Bà không phải không tin Lý Trạch Thừa yêu Quý Sâm, nhưng hiện tại tuổi này nói vĩnh viễn không khỏi quá sớm. Ai có thể cam đoan Lý Trạch Thừa không giống những người khác bỏ Quý Sâm mà đi, huống chi người có thể chân chính yêu Quý Sâm ít lại càng ít. Bà không muốn cháu mình bị tổn thương.
Trương Ngọc Phân khẽ gật đầu, "Thằng bé Quý Sâm này, nó không muốn làm chuyện gì cũng không ai có thể ép nó làm, cho nên bà tin nó cũng có tình cảm với cháu."
Thấy ánh sáng hy vọng nhạt, Lý Trạch Thừa ngẩng đầu, "Bà ngoại. . . bà. . ."
Trương Ngọc Phân hít sâu một hơi, lại thở ra. Bà nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Trạch Thừa, tựa hồ lời nói kế tiếp có chút khiến kẻ khác thẹn thùng, "Tiểu Lý, đừng tưởng bà già thế này rồi, bà từng trải hơn hai đứa nhiều. Vào thời của các bà, như các cháu là sẽ bị tống giam như lưu manh. Những năm tám mươi, hai người đàn ông yêu nhau trong thôn bà bị bắt giam như vậy."
Lý Trạch Thừa căng thẳng, nhưng hắn dù sao cũng không phải Lý Trạch Minh, không biết dùng ngôn ngữ thích hợp để biện giải cho mình, chỉ có thể ngồi thẳng người, vội vàng phun ra, "Bà ngoại. . ."
Thấy Lý Trạch Thừa căng thẳng, Trương Ngọc Phân cười khẽ lắc đầu, "Bà nói không phải nói các cháu thật sự có tội, mà là muốn nói cho các cháu, con đường này có bao nhiêu khó đi."
"Cơ thể Quý Sâm cháu cũng biết, con đường nó đi vốn không dễ, hơn nữa đồng. . ." từ này, bà ngoại gần 70 vẫn không nói ra lời được.
"Hơn nữa các cháu như vậy, bà thật sự không biết sau này nó còn phải gặp kỳ thị thế nào."
Lý Trạch Thừa đẩy ghế dựa, không đợi Trương Ngọc Phân phản ứng lại, phịch một tiếng quỳ gối xuống đất, "Bà ngoại, tin con, con sẽ không để cho Quý Sâm chịu tổn thương."
Người trẻ tuổi trước mắt ngây thơ đến độ có chút đáng yêu, như thể quỳ xuống thật sự có thể chứng minh được mình. Nhưng trừ bướng bỉnh ra, lại chẳng chứng minh được gì.
Trương Ngọc Phân không để ý Lý Trạch Thừa quỳ trên đất, bà chậm rãi đứng lên, "Cháu về nhà trước đi, tiểu Lý, bà muốn ngủ."
Lý Trạch Thừa không đứng lên, hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn dưới đất, "Xin bà cho con và Quý Sâm yêu nhau."
Trương Ngọc Phân không lên tiếng, đi bước một trở về phòng ngủ, từ lúc mặt trời sáng choang đến nửa đêm, suốt hơn 12 tiếng, bà không ăn gì, nằm trên giường không biết nghĩ gì, đầu ong ong lên, giống như cách một tầng mây, suy nghĩ lung tung, nghĩ không rõ.
Trong lúc đó ngoài cửa không có tiếng vang gì.
Cuối cùng bà vẫn không đành lòng, bò xuống giường đi ra phòng.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có thể từ ánh sáng hiu hắt ngoài cửa sổ nhận ra bóng người đang quỳ thẳng tắp.
Trương Ngọc Phân cách rất xa, chậm rãi mở miệng với người nọ, "Đi về đi."
Lý Trạch Thừa kinh ngạc, nghĩ ngày mai phải lấy cớ quay lại đây thế nào.
"Chờ Quý Sâm về nhà, bảo nó về tự nói cho bà."
. . . . . .
Nhớ lại đến đây, Trương Ngọc Phân cũng ngồi không yên, bà cứ tưởng tượng đến ánh mắt Quý Sâm nhìn Lý Trạch Thừa là tức, ở nhà Lý Trạch Thừa lại còn coi mình như chủ nhân, ngay cả ở căn nhà mình đã ở 18 năm cũng chưa thấy nó làm chủ đến thế.
"Bà ơi, đến ăn cơm đi, chúng ta ăn cơm rồi nói sau."
Quý Sâm chắp hai tay, thả ra rồi lại chắp vào, cậu thật sự là không biết mở miệng thế nào.
Đứa bé còn ở tầng hai ngủ say, cơ thể mình vừa mới khôi phục, hiện tại không phải thời cơ tốt để come out. Nhưng không có cách nào, bà ngoại sớm muộn gì cũng biết, con còn nhỏ như vậy, cậu không có khả năng yên tâm về nhà đón năm mới.
Tưởng tượng đến mới gặp mặt bảo bảo lại phải chia lìa vào ngày lễ đẹp nhất này, Quý Sâm đau lòng, cho nên cậu bất đắc dĩ ích kỷ một hồi.
"Không ăn vội, có chuyện gì nói trước đi đã." Trương Ngọc Phân vỗ vỗ sofa, ý bảo Quý Sâm ngồi xuống.
Quý Sâm không dám ngồi xuống, siết tay. Hai người giằng co.
Quên đi, chết sớm chết muộn, dù sao cũng là chết!
"Làm sao thế?" Lý Trạch Thừa đi ra khỏi bếp, còn chưa đứng cạnh Quý Sâm đã bị Quý Sâm kéo đến trước mặt Trương Ngọc Phân, nắm chặt tay hắn.
"Bà ngoại, con và Lý Trạch Thừa yêu nhau!" Quý Sâm nhắm mắt lại, ôm quyết tâm được ăn cả ngã về không như chiến trường, vôi nói một tràng.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Quý Sâm chưa chờ được bà ngoại nổi giận hoặc là quở trách, cậu chậm rãi mở to mắt trong trầm mặc, phát hiện bà ngoại vẫn ung dung ngồi ở sô pha, hai mắt lạnh lùng, "Đã biết."
Sau cậu lại cảm thấy câu trả lời này không đủ hữu lực, "Bà ngoại, con vẫn luôn thích con trai, mặc kệ có Lý Trạch Thừa hay không, cho nên bà đừng trách anh ấy, là chính con thích anh ấy."
Trương Ngọc Phân hừ lạnh, "Ha, hai đứa nói giống nhau đấy."
Lý Trạch Thừa vội ho một tiếng, chân thành đón nhận cái liếc mắt của Trương Ngọc Phân, "Bà ngoại, con sẽ đối xử tốt với Sâm Sâm."
"Ngày thì phải tự trải qua, được hay không về sau mới biết được, chuyện thanh niên các con bà không quản được, nhưng mà..."
Hai người căng thẳng trong lòng.
Ánh mắt của bà ngoại rốt cục nhu hòa xuống, "Nhưng mà, tiểu Lý, nhà bà kém nhà con, con và Quý Sâm chênh lệch rất lớn."
"Không phải. . . Con. . ."
"Để cho bà nói hết."
"Huống hồ các con tuổi nhỏ như vậy đã ở cùng nhau, chuyện tương lai ai cũng khó mà nói, Sâm Sâm là đứa bé từng chịu khổ, bà hy vọng. . . Hy vọng có một ngày. . . Nếu các con thật sự phải chia tay. . . Con đừng khiến nó thương tâm."
"Đương nhiên..." Bà ngoại nhìn về phía Quý Sâm.
"Tiểu Lý cũng là đứa nhỏ tốt, nó có thể đối tốt với con như vậy cũng là rất có tâm, con cũng không được làm chuyện khiến nó thương tâm, đã biết chưa?"
Quý Sâm thiếu chút nữa thì vùi cằm vào ngực, "Đã biết, bà ngoại."
Lý Trạch Thừa siết chặt tay Quý Sâm, "Bà ngoại, yên tâm đi, con sẽ đối tốt với Quý Sâm."
Bởi vì cơ thể Quý Sâm đặc biệt, Trương Ngọc Phân suy nghĩ một ngày, chấp nhận cũng không phải khó khăn lắm.
Bà khoát tay, "Rồi, đến đây đi, các con ở trước mặt bà chú ý chút, bà già rồi, các con không xấu hổ, bà xấu hổ đấy."
Quý Sâm đỏ bừng mặt, lắp bắp, "Bà ngoại. . . Kỳ thật. . . Còn có một việc. . . bà. . . bà nhất định phải bình tĩnh."
Lý Trạch Thừa quay đầu đi, thì thầm với Quý Sâm, "Để anh nói đi, em lên lầu ôm con xuống dưới trước."
"Thì thầm cái gì thế? Còn có chuyện gì lớn gạt bà?" Trương Ngọc Phân nói xong, lấy cái thứ cứ chọc vào mông mình ra.
Sau đó chậm rãi giơ lên trước mặt.
Là một cái bình sữa uống được nửa, rõ ràng là loại mềm cho trẻ con chưa đủ tháng, bên trên là một chuỗi chữ nước ngoài bà không đọc hiểu.
Trong nháy mắt gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào máu, Quý Sâm lạnh như băng, miệng ngay cả mở ra cũng khó khăn.
". . . . . . Đây là?" Trương Ngọc Phân nhất thời còn chưa phản ứng lại.
"Ở đây sao lại có bình sữa trẻ con? Tiểu Lý, nhà con có họ hàng tới à? Còn không mau bảo người ta đưa con về đi."
Lý Trạch Thừa tiến lên nhẹ nhàng nhận lương thực của bảo bảo, tay ở sau người nhẹ nhàng lắc vài cái, bảo Quý Sâm nhanh lên lầu, "Không có, chỉ có bọn con."
"Thế là?"
Hai người trầm mặc.
Quý Sâm vốn hai ngày này vẫn lờ đờ, cậu nhớ rõ mình ở sô pha đút sữa cho con, sau đó con ngủ, cậu ôm con lên lầu, sau đó thì sao? Sau đó bình sữa đi đâu rồi?
Mẹ nó! Quý Sâm biết vậy chẳng làm, vốn dùng phương thức ôn hòa một chút nói cho bà ngoại, tỷ như con là việc ngoài ý muốn, cậu và Lý Trạch Thừa sẽ phụ trách, bà ngoại tâm tình tốt sẽ ôm đến cho bà xem, không nghĩ tới mình nhất thời sơ ý, làm cho bà ngoại trực tiếp thấy được bình sữa.
Ở trong lòng cầu nguyện bà ngoại không nghĩ nhiều, Quý Sâm từng bước một lặng lẽ lên cầu thang.
Trương Ngọc Phân càng nghĩ càng thấy sai sai, hồi tưởng Quý Sâm không ngừng lén nhìn phòng ngủ tầng hai, nơi này có mùi trẻ con như có như không, trong nhà lại sạch sẽ, năm đầu cậu đến trường lại kỳ quái chẳng ngày nghỉ nào về.
"Quý Sâm! Con đứng lại đó cho bà!" Trương Ngọc Phân đi đứng không đau, vụt dậy khỏi sô pha, hai ba bước vọt tới trước mặt Quý Sâm, một tay hất cậu ra, nương tay vịn cầu thang, nhanh chân lên lầu hai.
Quý Sâm không phòng bị, bị bà ngoại đẩy một cái ngửa ra sau, Lý Trạch Thừa chạy tới ôm được cậu từ sau lưng.
"Bà ngoại! Bà hãy nghe con nói!" Liếc nhau, hai người một trước một sau chạy theo.
. . . . . .
Đứa bé ngủ đến đỏ bừng, tay ôm chăn, như quả đào mềm nhũn, trong phòng đầy mùi sữa.
Trương Ngọc Phân tức giận còn không quên đè thấp giọng tức giận mắng, bà còn hy vọng một chút, "Quý Sâm, đứa bé này ở đâu ra."
Quý Sâm cắn môi dưới, cảm thấy không khí trong phòng loãng khó thở, "Con. . . con sinh."
Bà ngoại run, "Con giỏi thật đấy, Quý Sâm, con lừa bà phải không? Căn bản không đến trường, ở nhà sinh con, bà dạy con như vậy sao?"
Lý Trạch Thừa tiến lên đỡ lấy Trương Ngọc Phân sắp đứng không vững, "Bà ngoại, bà đừng kích động, chúng con chậm rãi nói cho bà."
"Không phải không đến trường đâu bà, xin phép rồi, học kỳ sau là có thể đi học." Quý Sâm còn không sợ chết chĩa vào họng súng.
Trương Ngọc Phân hít sâu một hơi, nhắm mắt, cảm thấy lông mi hơi ướt, "Các con đây là đang làm bậy."
Quý Sâm nhẹ nhàng lắc lắc giường của con, "Bà ngoại, lúc bọn con phát hiện đã không còn kịp rồi, huống hồ bà xem này, nó đáng yêu lắm."
Trương Ngọc Phân bỗng nhiên vươn tay muốn tát Quý Sâm, Lý Trạch Thừa vừa định ngăn đón, bàn tay đầy nếp nhăn, còn đầy vết đồi mồi đã dừng trước mặt Quý Sâm, "Quý Sâm, trước khi con sinh đứa bé này ra từng nghĩ cơ thể của mình căn bản không thích hợp sao? Vạn nhất con không may xảy ra cái gì thì làm sao? Cho dù thật sự muốn nó, vì sao phải lừa bà ngoại?"
"Bà ngoại. . . con. . ." từ đen nhánh đến hoa râm thưa thớt, tóc của bà ngoại chứng kiến Quý Sâm cùng bà sống nương tựa lẫn nhau 18 năm, có lẽ chẳng qua bao lâu sẽ biến thành tóc bạc trắng cả đầu. Giọng Quý Sâm bị nhét một cục bông, không phát ra một tiếng nào.
"Bà ngoại yêu nhất vĩnh viễn là con, mà không phải con của con. Con không nên dùng nó để áp chế bà tha thứ hành vi khác người của con."
Những lời này làm cho Quý Sâm nước mắt tràn mi, cho dù bác sĩ từng nói, sinh non tạo thành thương tổn lớn với cậu, Quý Sâm vẫn hiểu được không nói cho bà ngoại là ích kỷ cỡ nào, cậu nghẹn ngào, "Bà ngoại, con xin lỗi."
"Con xin lỗi, bà ngoại, là chúng con không hiểu chuyện ." Lý Trạch Thừa áy náy lại đau lòng, rồi lại không dám tiến lên lau nước mắt cho cậu, chỉ có thể theo bản năng siết bả vai Trương Ngọc Phân càng chặt.
Tựa hồ là ý thức được hai chữ áp chế nói quá nặng lời, Trương Ngọc Phân hất tay Lý Trạch Thừa ra, "Được rồi, bà còn chưa đến độ ngất xỉu."
Nhìn đứa bé đang ngủ say nhiều cũng sẽ mềm lòng, Trương Ngọc Phân một trái một phải cho hai người một cái tát vang dội. Bà trước kia cũng từng trải qua việc nhà nông, sức không nhỏ, đánh hai người đến độ quay mặt. Bà quay đầu ra ngoài cửa phòng, "Đừng bảo bà chăm con cho mình! Tự sinh tự nuôi!"
Lén Quý Sâm, Trương Ngọc Phân lau nước mắt sắp tràn ra khóe mắt, vịn cầu thang đi bước một xuống dưới, "Còn không đuổi theo đi, đưa bà về nhà! Không muốn thấy ba người."
Dừng bàn tay xoa khuôn mặt sưng đỏ của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa vội vã đuổi theo.
. . . . . .
Kỳ thật Trương Ngọc Phân là người mạnh miệng mềm lòng, ngày hôm sau là ba mươi Tết, hai người bị bà tát cho mặt còn dày hơn cả tường thành, ôm đứa bé đến đón Tết. Bà vốn không muốn đáp lại, nhưng không chịu nổi hai người không biết xấu hổ lỉnh kỉnh dán câu đối xuân trước cửa nhà, dán xong Quý Sâm còn gõ cửa, miệng gọi bà ngoại bà ngoại, đưa cả hàng xóm láng giềng tới. Trương Ngọc Phân mở cửa cái roẹt, tức giận nói, "Con không phải có chìa khóa à? Làm sao? Quên cả nhà mình rồi?"
Quý Sâm cợt nhả, "Sợ bà giận, phải được bà cho phép ấy mà."
Hung hăng liếc mắt hai người một cái, Trương Ngọc Phân cho người vào, "Vào đi, đừng đứng ở cửa nữa, hôm nay bà chưa làm gì cả, chuẩn bị ăn không khí đi."
Lý Trạch Thừa đưa nôi trẻ con cho Quý Sâm, bao lớn bao nhỏ để vào bàn trong nhà, "Không sao, chúng con mua rồi, để con chuẩn bị."
Quý Sâm thật cẩn thận nhận lấy con mình, tiến đến trước mặt bà ngoại, lấy lòng dỗ bà, "Bà ngoại ơi, bà nhìn con ngủ ngon chưa này."
Trương Ngọc Phân kỳ thật rất muốn nhìn chắt mình, nhưng bà không xuống nước được, quay đầu đi vào bếp, "Không nhìn, tự đi mà trông con."
Quý Sâm thở dài một hơi, đặt con nằm xuống, vào bếp hỗ trợ.
Sau đó Quý Sâm lại bị đuổi ra, lý do là hai người ngại cậu vướng tay vướng chân. Quý Sâm rất là khinh thường, Lý Trạch Thừa không phải là tốn mấy tháng mới học được nấu cơm hay sao? Anh cũng sinh một đứa đi, tôi đố anh học được.
Lý Trạch Thừa đóng cửa phòng bếp, rửa đồ ăn, vừa đứng cạnh Trương Ngọc Phân nói cho bà chuyện từ khi phát hiện mang thai đến khi sinh nở.
Trương Ngọc Phân không nói một lời, thoạt nhìn chẳng sao cả cũng không muốn nghe, yên lặng cùng Lý Trạch Thừa phối hợp nấu cơm.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo, tiếng Lý Trạch Thừa nói chuyện có chút mơ hồ, Trương Ngọc Phân vội đóng tất cả cửa sổ phòng bếp, tiếng xào rau cũng có chút lớn, bà vặn lửa nhỏ chút.
Trừ lúc ở trước mặt Quý Sâm, Lý Trạch Thừa bình thường không nói nhiều, chỉ là việc kể chuyện này cũng đã tiêu hết tất cả khả năng xã giao của hắn, huống chi đối mặt đại đa số người hắn đều khá e lệ. Cho nên Lý Trạch Thừa cũng không chèn thêm tình yêu với Quý Sâm trong tự thuật, có vẻ bình thản mà nhẹ nhàng, không hề trữ tình hoặc là sướt mướt.
Nhưng trong căn bếp khói dầu lâu năm không tu sửa, khói dầu gay mũi quá, hai mắt Trương Ngọc Phân bị hun có chút chua xót. Bà nghe Lý Trạch Thừa nhẹ giọng nói, cầm tạp dề lên, dùng sức xoa xoa hai mắt.
. . . . . .
Đứa bé ở trong phòng ngủ, TV cũng chẳng có gì hay, hai người trong bếp từ chiều đến chạng vạng vẫn không chịu đi ra, Quý Sâm chán đến chết duỗi người vào phòng bếp gào to, "Xong chưa thế! Đói quá rồi!"
Đợi năm phút đồng hồ cũng chưa thấy có người trả lời, Quý Sâm lại gọi, "Con vào đấy!"
Vừa dứt lời, cửa phòng bếp bị người đẩy ra, bà ngoại đỏ cả mắt, còn không quên trừng cậu, "Tham ăn, nấu canh gà cho con, vào mà uống."
Quý Sâm hoan hô một tiếng nhảy lên, "Bà ngoại bà tốt nhất!"