Lam Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh Nghê Lam, chau mày, chuyển sang camera khác xem.
Nghê Lam hỏi anh: “Hình người nào bị xóa?”
“Không biết, không quen.” Lam Diệu Dương nói, “Là đàn ông, vóc dáng không cao, bởi vì đôi giày da rất xấu không có hợp với bộ vest cho nên anh có ấn tượng sâu sắc, khẳng định không nhớ nhầm.”
Nghê Lam: “…”
Giày của đàn ông không phải cũng gần giống nhau hết sao, kiểu dáng áo vest cũng vậy. Lại còn có chuyện rất xấu, đôi giày không hợp với bộ vest một chút nào?
Nghê Lam không dám phát biểu ý kiến, trong mắt vị tổng giám đốc bảnh bao này, cô khẳng định là đồ nhà quê.
“Chính là sau khi em xuống lầu ngày 9 tháng 9, không phải là anh kêu bảo vệ kiểm tra em sao. Đêm đó anh đã xem camera giám sát rồi. Những chỗ khác anh không biết, nhưng đoạn này anh nhớ cực kỳ rõ ràng, lúc đó cùng lúc chiếu trên bốn màn hình, anh liếc mắt đã nhìn thấy đôi giày xấu kia.”
Nghê Lam: “… Người xóa video kia nếu như biết chuyện mình làm bị bại lộ chỉ vì một đôi giày cũng không biết sẽ có cảm xúc gì.”
“Đoán chừng chắc cũng giống như cảm xúc của Từ Tương, Cao Hồng Bác biết mình bị chặn thế nào khi hôm sau nhìn thấy video em bị anh ném ra ngoài.”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương kịp phát hiện ra mình lanh mồm lanh miệng, việc gì phải nói ra suy nghĩ trong lòng chứ.
“Đúng rồi.” Lam Diệu Dương nhanh chóng điềm nhiên chuyển chủ đề như không có gì, “Cao Hồng Bác giải thích hôm đó thẻ phòng anh ta lấy được là thông qua một vị phó tổng khách sạn tên Hạ Tề. Anh kêu nhân sự sa thải ông ta rồi, cũng truy cứu trách nhiệm pháp lý liên quan của ông ta. Ông ta giải thích chuyện mình tuồn thông tin cho cánh ký giả, còn tiết lộ hành tung của một số khách thuê. Chuyện camera này không biết có liên quan gì đến ông ta không. Anh phải nói với phòng pháp vụ một chút, để bọn họ điều tra.”
Lam Diệu Dương nói là làm, đi đến phía bên bàn làm việc gọi điện thoại.
Vừa gọi điện thoại vừa len lén liếc mắt nhìn Nghê Lam, thấy vẻ mặt cô bình thường, không có vẻ tức giận, anh lặng lẽ thở phào. Nhưng một giây sau Nghê Lam đảo mắt tới, Lam Diệu Dương lập tức quay mặt đi, nghiêm túc nói chuyện điện thoại.
Vốn chỉ là giả vờ, nhưng nói chuyện điện thoại công việc nói mãi nói mãi cũng trở nên nghiêm túc. Chuyện dính líu đến Hạ Tề quả thật rất nhiều, chẳng những phải chỉnh đốn lại công việc, còn phải giải quyết một số hậu quả do quyết định của ông ta gây ra khi còn tại chức. Lam Diệu Dương chăm chú thảo luận với bên kia.
Nghê Lam nghe Lam Diệu Dương nói điện thoại, cũng không phải cố ý nghe lén, nhưng nghe lén rất là vui vẻ.
Hôm nay là lần đầu tiên Nghê Lam quan sát rõ trạng thái làm việc của Lam Diệu Dương như vậy, từ cuộc họp lúc nãy đến điện thoại bàn công việc bây giờ, Lam Diệu Dương xử lý mọi chuyện theo thái độ ôn hòa, nhưng thứ tự rõ ràng, trí nhớ của anh cũng rất tốt, thời gian nào, việc gì, liên quan đến ai, anh đều có thể nói ra. Cuộc họp lúc nãy có người nhớ không rõ một chi tiết hiện trường nhỏ, vẫn là Lam Diệu Dương nhắc nhở.
Nghê Lam thích nghe Lam Diệu Dương dặn dò công việc người khác, thật sự rất ‘man’!
Cuộc điện thoại này của Lam Diệu Dương nói rất lâu, cuối cùng anh dặn dò phòng an ninh của khách sạn lên server của Thụy Thuẫn để lấy xuống băng ghi hình ngày 9 tháng 9.
Nghê Lam thấy anh cúp điện thoại, nói: “Có lẽ là cùng một bọn với người đặt camera theo dõi ở phòng 2001.”
Lam Diệu Dương quay lại ngồi bên cạnh cô, đương nhiên là có khả năng này, “Xem trước một chút tình huống file gốc ngày 9 tháng 9 lưu trên server của Thụy Thuẫn đã.”
Anh hiện tại có chút trực giác không ổn lắm.
Nghê Lam cũng có cảm giác không tốt. Cô còn nhớ rõ kết quả lần trước cô thử xâm nhập vào hệ thống an ninh của Lam Sắc Hào, lịch sử ghi chép đăng nhập từ xa của cô trên server vẫn còn, mà tên hacker lắp camera kim kia lại dọn dẹp dấu vết gây án một cách vô cùng sạch sẽ. Bây giờ, hình ảnh giám sát ngày 9 tháng 9 bị người ta đụng vào, file gốc trên server của Thụy Thuẫn chẳng lẽ còn có thể hoàn hảo sao?
“Theo quy trình, phía bảo vệ bên này sẽ lưu lại lịch sử ghi chép tháng 9 vào ngày 1 tháng 10. Đối phương có hai mươi ngày để động tay động chân.” Lam Diệu Dương cũng lo lắng giống Nghê Lam. “Giống như bọn họ cũng xóa bỏ hình ảnh xâm nhập phòng 2001 lắp camera kim vậy.”
“Khác chứ. Lúc bọn họ lắp lén camera đã dùng hình ảnh thu trước đó ghi đè lên nội dung thực tế, lúc đó bọn họ khống chế hệ thống rồi. Mà ngày 9 tháng 9 đã bị ghi hình lại, bọn họ xâm nhập vào server muốn xóa đoạn này đi thay khác.” Nghê Lam chau mày, “Sao lại không trực tiếp xóa toàn bộ file đi, như vậy càng đơn giản hơn.”
Lam Diệu Dương nói. “Vì như vậy thì chúng ta sẽ phát hiện.”
Nghê Lam nhếch miệng, cũng phải, nếu như không phải Lam Diệu Dương quá mức nhạy cảm đối với trang phục, có khả năng sẽ không có ai phát hiện. “Nhưng mà thao tác thay thế hình ảnh như vậy rất rườm rà. Đầu tiên phải tìm một đoạn video thay thế, sau đó thu lại một đoạn trống cùng một chỗ, sau phủ đoạn trống này lên video kia không được lệch một giây. Quá trình này, ít nhất hacker phải xâm nhập vào server ba lần, như vậy không phải quá mạo hiểm sao?”
Lam Diệu Dương cũng suy tư, “Hơn nữa thao tác như thế cần không ít thời gian. Ngay từ giai đoạn đầu tìm ra đoạn cần phải xóa cũng rất phiền phức đi?”
“Lúc đó Vu Thừa không tìm được một chút dấu vết nào đúng không?” Nghê Lam xác nhận với Lam Diệu Dương.
“Đúng.”
“Vậy hacker này quả thực ra vào server của Thụy Thuẫn như chỗ không người rồi.”
Trực giác không ổn kia của Lam Diệu Dương càng lúc càng mạnh.
Nghê Lam an ủi anh, “Chúng ta xem tình hình video gốc trước đi, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề này.”
Lúc này Tần Viễn đi đón người ở sân bay ra, anh đang tính khởi động xe thì nhận được điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại nói cho anh biết, phòng CCTV bên Lam Sắc Hào nhận được lệnh, muốn tải xuống lần nữa video ghi hình ngày 9 tháng 9 trên server của Thụy Thuẫn. Bên kia vừa mới gọi điện thoại cho trung tâm dịch vụ khách hàng của Thụy Thuẫn rồi, Thụy Thuẫn đã xác nhận, chuẩn bị gửi file sang.
Tần Viễn rất kinh ngạc, “Lam Diệu Dương yêu cầu sao?”
“Là giám đốc an ninh yêu cầu kỹ thuật viên phòng CCTV. Không nói là phải đưa cho ai, chỉ yêu cầu tải xuống file của ngày này.”
“Được rồi.” Tần Viễn cười cười, “Cậu theo sát đó, có tình hình gì thì báo cho tôi.”
Tần Viễn cúp điện thoại, trên ghế lái phụ của anh, một người đàn ông cao to mắt xanh tóc vàng đang ngồi, tướng mạo khoảng 40 tuổi, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông này dùng tiếng Anh hỏi Tần Viễn: “Là chuyện liên quan đến Nghê Lam sao?”
“Có liên quan.” Tần Viễn đáp, lái xe đi.
“Lại sao nữa rồi?”
“Anh tra ra cô ta là ai chưa?” Tần Viễn không trả lời mà hỏi lại.
“Cái điều tra được toàn là những thứ rõ ràng bên ngoài, cũng không nhiều hơn cậu.”
“Tôi tưởng con đường tin tức của anh lợi hại hơn tôi, Paul. Hơn nữa còn là anh nói anh nhận ra cô ta.”
Paul lạnh lùng thốt ra, “Không phải tôi nhận ra cô ta, tôi là nhận ra gương mặt này của cô ta.”
Tần Viễn đánh tay lái, bẻ cua. Anh đã chuẩn bị một căn nhà trọ cho bạn mình, bây giờ muốn chở anh ta qua.
Paul tiếp tục nói, “Có một người phụ nữ có gương mặt như vậy, giống đến tám chín phần, cô ta cũng họ Nghê. Mười năm trước, thủ hạ của tôi ở Ấn Độ đã giết cô ta rồi.”