Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 65



Nghê Lam và Lam Diệu Dương lần nữa xem lại video ghi hình ngày 9 tháng 9 là hai ngày sau, thứ sáu.

Hơn mười giờ tối thứ năm, Nghê Lam nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ. Anh nói anh vừa kết thúc công việc, có một số chuyện muốn nói với Nghê Lam, để cô chọn chỗ hẹn.


“Anh chọn chỗ đi.” Trò chuyện một chút không sao, nhưng bảo cô chạy tới chạy lui Nghê Lam không được vui lắm. “Tìm chỗ gần nhà tôi chút. Giờ tôi là nhân vật của công chúng, né tránh truyền thông rất vất vả.”

Âu Dương Duệ: “…” Rõ ràng biết mình đang bị phiền toái còn đem mình làm cho nổi tiếng như vậy, bây giờ oán trách né truyền thông vất vả cái gì.

Âu Dương Duệ nhịn xuống chán ghét, “Vậy thì nhà cô đi, cô kêu Lam Diệu Dương nữa.”

“Tại sao?”

“Việc này có thể dính dáng đến anh ta, kêu anh ta tới đi.”

Nghê Lam lập tức nghiêm túc, lạnh giọng hỏi: “Dính dáng thế nào?”

“Gặp rồi nói.” Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi.

Sau hai mươi phút, Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương người trước người sau đi vào nhà Nghê Lam.

Âu Dương Duệ râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, bộ dáng làm việc quá độ, hình tượng cảnh sát vất vả vì dân. Lam Diệu Dương chỉnh tề đẹp đẽ, tựa như mới từ tạp chí thời trang đi ra, chẳng những giày da sáng loáng, còn xức nước hoa Chanel thoang thoảng như hương gỗ thông, tươi mát thoải mái.


Lúc Lam Diệu Dương vào nhà, Âu Dương Duệ nhìn kiểu ăn mặc kia liền chịu không nổi, đã nửa đêm, anh có cần tới mức vậy không.

Nghê Lam thì hai mắt phát sáng, ai ya, thân hình đẹp thế này, màu xám cao cấp cực kỳ có phong cách, làm nổi bật đôi mắt Lam Diệu Dương càng đẹp hơn.

Lam Diệu Dương thấy biểu cảm của Nghê Lam cũng khẽ cười.

Âu Dương Duệ phất phất tay phá vỡ cảnh liếc mắt đưa tình, “Mau nói chuyện, tranh thủ thời gian, tối hôm qua tôi còn chưa về nhà ngủ.”

Lam Diệu Dương: “…”

Cuộc họp ba người bắt đầu ngay trên bộ salon nhỏ của Nghê Lam. Nghê Lam đưa cho mỗi người một chai nước suối, nước này cũng là hôm qua Lam Diệu Dương cho người đưa tới.

Âu Dương Duệ nói đến tình huống bản thân tra được đến thời điểm này, chủ yếu liên quan đến Tần Viễn.


Anh mở cuộc ghi âm trò chuyện với Tần Viễn, cũng nói ra hết những điểm đáng ngờ.

“Vợ trước của An Hàng tên Vương Tuệ Thanh. Bà ấy nói lúc bà và An Hàng bàn chuyện cưới hỏi thì gia đình bà ấy không tán thành lắm, cảm thấy thái độ của mẹ An Hàng không phải rất tốt, lo lắng cho bà ấy sau khi gả về mẹ chồng nàng dâu ở chung không tốt. Cho nên nhà bà ấy nói muốn tám vạn tiền dặm hỏi, cũng đòi tám vạn đồ cưới, như vậy cộng lại đã là 16 vạn, vợ chồng trẻ bọn họ dùng tiền mua một căn hộ hai phòng ngủ, trang trí đơn giản, vui vẻ an bình sống qua ngày. Nhưng bản thân An Hàng không chi trả nổi, mẹ của hắn ta cũng không đồng ý bỏ tiền ra.”

“Sau đó cha mẹ Tần Viễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, An Hàng liền có tiền?” Lam Diệu Dương hỏi.

Âu Dương Duệ gật đầu, “Vụ nổ khí ga kia xảy ra bất ngờ ở nhà trọ nông thôn huyện lận cận vùng ngoại thành, tám người bị thương, sáu người tử vong. Sự tình lúc đó rất chấn động, truyền thông còn đưa tin nữa. Hôm đó là ngày 14 tháng 1, sinh nhật Tần Viễn, cha mẹ anh ta dẫn ra ngoài chơi, tìm nhà trọ nông thôn kia nghỉ ngơi. Theo hồ sơ ghi chép vụ án trước đây, vì cha mẹ cãi nhau nên Tần Viễn tự mình ra ngoài chơi. Anh ta còn gặp mấy thiếu niên nhà nông ở bên bìa rừng, sau đó thì nghe được tiếng nổ.”

“Nói như vậy có người làm chứng anh ta không có mặt tại hiện trường?” Nghê Lam hỏi.

“Cha mẹ anh ta mua bảo hiểm có khả nghi không? Vụ nổ ga năm đó không tra ra được vấn đề gì sao?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Bất luận là mua bảo hiểm hay vụ nổ đều tra không ra vấn đề gì. Cho nên cuối cùng lấy lý do là sự việc ngoài ý muốn để kết án.” Âu Dương Duệ tiếp tục nói, “Chuyện tình qua không lâu thì đến tết Nguyên Đán, năm đó là ngày 24 tháng 1. Vương Tuệ Thanh nói bọn họ để cha mẹ hai gia đình gặp nhau vào dịp tết, tháng 2 bên phía An Hàng nói không bỏ ra nổi số tiền đó. Đầu tháng 3 An Hàng lại nói lấy được một khoản thưởng lớn, thành tích năm ngoái năm nay được thưởng. Hắn ta lại mượn bạn bè một ít liền đủ rồi. Về sau vào tháng 5, hắn ta thật sự có được tám vạn. Hai người bọn họ liền xem nhà, thu xếp hôn sự, tết năm sau là kết hôn.”

Âu Dương Duệ nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam một chút, nói: “Chúng tôi đã điều tra tài khoản của hắn ta, số tiền kia cũng không phải chuyển khoản, có thể là tiền mặt. Còn về việc đưa tám vạn hay bao nhiêu, bây giờ không thể biết rồi. Vương Tuệ Thanh chỉ nói lúc đó An Hàng rất hào phóng, cũng hay mua quà cho bà ấy.”

Lam Diệu Dương hỏi anh: “Anh hoài nghi Tần Viễn vì để lấy được tiền bảo hiểm đã mua chuộc An Hàng hợp tác lừa gạt?”


Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, “Tôi hoài nghi anh ta mua chuộc An Hàng, nhưng chứng cứ lừa đảo thì không đủ. Nhưng thông qua việc này anh ta quen biết An Hàng là chắc chắn.”

“Chứng cứ lừa gạt không đủ là sao?” Nghê Lam hỏi.

“Giữa tháng 8 năm đó anh ta ra nước ngoài, trước khi xuất ngoại đã quyên góp cho trường tiểu học và trung học mỗi bên 40 vạn. Cũng chính là nói sau khi anh ta lấy được tiền bồi thường bảo hiểm không lâu đã quyên góp ra 80 vạn. Sau đó thì rời đi.”

“Cho nên anh ta không phải vì tiền.” Nghê Lam nhìn Âu Dương Duệ, lại nhìn Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương bắt kịp rồi, “Nếu như Tần Viễn mua chuộc An Hàng không phải vì tiền, vậy đó chính là vì trong quá trình bồi thường bảo hiểm An Hàng đã điều tra ra được gì đó. Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, là chân tướng sự thật.”

Âu Dương Duệ nói, “Hiện tại không thể kiểm chứng được những chuyện này nữa rồi.”

“Nhưng mà, 80 vạn đó nha, một mình anh ta ra nước ngoài lúc đó mới 18 tuổi, chính là lúc cần tiền, vì sao lại quăng đi như vậy?” Nghê Lam có chút quá tải thông tin, “Đổi lại là tôi, mua chuộc cũng đã mua chuộc rồi, phần còn lại không lấy thì phí.”

Lam Diệu Dương nói, “Nếu như anh ta mang số tiền kia đi, có người hoài nghi việc này, lừa gạt bảo hiểm chính là điều mọi người dễ liên tưởng đến nhất. Nếu như anh ta không cần tiền, rũ sạch được hiềm nghi lừa đảo, vậy thì không có gì có thể tra rồi.”

Nghê Lam hiểu ra, “Không có động cơ.”

Âu Dương Duệ nói, “Anh ta cực kỳ tự cao, vừa rồi hai người cũng nghe thấy anh ta nói, lúc anh ta nói mình là thiên tài, giọng nói kia cực kỳ kiêu ngạo. Lúc tôi tra hỏi, anh ta cũng hoàn toàn không nhắc đến chuyện quyên tiền. Anh ta biết tôi đang hoài nghi chuyện gì, chỉ cần nói ra chuyện quyên tiền sẽ rũ bỏ được hiềm nghi, nhưng anh ta không nói.”

Nghê Lam nói, “Tôi hiểu ý đồ của anh ta, anh ta đặc biệt muốn đùa giỡn với anh.” Điểm này cũng giống cô.

Lam Diệu Dương liếc mắt nhìn Nghê Lam, Nghê Lam nhanh chóng ngoan ngoãn lại.

Âu Dương Duệ cũng không để ý, anh nói, “Quả thực là vậy. Tôi cũng cảm thấy anh ta chính là đang chờ lúc tôi tra ra được một ít thông tin râu ria chạy đến chỗ anh ta gào thét, khiến tôi khó chịu.”

Nghê Lam xúi giục anh, “Hay là anh đi thử xem, cũng có thể kích động anh ta nói ra gì đó.”

Lam Diệu Dương húng hắng một tiếng, Nghê Lam cầm lấy bình nước uống một ngụm. Âu Dương Duệ bực mình liếc cô một cái, thật sự cảm thấy anh ngốc sao?

Lam Diệu Dương quay lại chủ đề một cách nghiêm túc, bọn họ nói ra chuyện nội dung camera ghi hình ngày 9 tháng 9 bị thay đổi.

“Nếu như file gốc lấy từ server của Thụy Thuẫn cũng có vấn đề, vậy chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ tính nghiêm trọng của chuyện này rồi.” Lam Diệu Dương nói.

“Nếu thật là Tần Viễn…” Nghê Lam suy nghĩ, “thì có thể lý giải được file trên server kia bị đổi tới đổi lui không lưu lại chút vết tích nào rồi.”

“Đây sẽ là một tai họa.” Âu Dương Duệ rất nghiêm túc, “Hai người có biết ảnh hưởng của Thụy Thuẫn lớn cỡ nào không? Có bao nhiêu doanh nghiệp sử dụng dịch vụ giám sát an ninh của bọn họ?”

“Cả nhà tôi.” Lam Diệu Dương còn nghiêm túc hơn Âu Dương Duệ.

Nghê Lam giật mình, “…Nhà anh có bao nhiêu?”

“Đừng hỏi, trong thời gian ngắn không thể đếm xuể.”

Nghê Lam, “…”


“Còn có mấy người bạn của anh cũng toàn dùng dịch vụ của ông ta.” Lam Diệu Dương lại nói.

Nghê Lam, “Em không hỏi, khẳng định đếm không hết.”

Lam Diệu Dương, “Đúng.”

Hiện tại, Nghê Lam đã hiểu rõ tại sao Âu Dương Duệ nói chuyện này lại liên quan đến Lam Diệu Dương rồi.

Âu Dương Duệ nói, “Bây giờ không phải lúc nói đùa, sáu năm trước Tần Viễn về nước, bốn năm trước bắt đầu từng chút một mua lại Thụy Thuẫn. Ở trong nước Thụy Thuẫn có cơ sở sản xuất thiết bị phần cứng và mạng lưới quan hệ chính phủ cực kỳ sâu xa, Tần Viễn lại nâng cấp hệ thống phần mềm lên, Thụy Thuẫn lấy được một phần hạn ngạch camera an ninh cho một số tỉnh quan trọng, hợp tác không ít với phía chính phủ. Tần Viễn đứng ở phía sau, ngoài mặt thì đầu tư bất động sản, làm game, phát triển phần mềm, dường như không chút liên quan gì đến Thụy Thuẫn, nhưng trên thực tế anh ta đã khống chế server của Thụy Thuẫn, có thể giám sát người anh ta muốn theo dõi bất kỳ lúc nào.”

“Anh chờ chút.” Lông tơ Lam Diệu Dương muốn dựng thẳng lên rồi, “Để tôi tiêu hóa đã. Tình huống bây giờ đã xảy ra gì rồi? Quan Phàn và Nghê Lam va chạm nhau, sau đó anh điều tra ra được hóa ra vụ án PUA trước đó còn có ẩn tình.”

“Thủ phạm tên là Trần Viêm.” Nghê Lam nhắc anh.

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, “Sau đó Trần Viêm vì sợ bị diệt khẩu giống như Quan Phàn nên chuẩn bị khai báo. Trước khi khai báo thì thật sự bị diệt khẩu rồi.”

“Tài khoản mua chuộc Trần Viêm gánh tội thay lúc đó là thông qua tài khoản môi giới trong ngành giải trí.” Âu Dương Duệ bổ sung

“Ừ.” Lam Diệu Dương tiếp tục nói, “Ngành giải trí là con đường bọn họ rửa tiền và mua sát thủ. Phong Phạm bị cuốn vào trong.”

“Trong cục cảnh sát cũng có nội gián.” Nghê Lam lại bổ sung.

“Sau đó bây giờ còn có khả năng dính đến cả tập đoàn dịch vụ an ninh đứng nhất nhì trong cả nước.” Lam Diệu Dương buông lỏng tay.

Âu Dương Duệ và Nghê Lam đều gật đầu.

“Tôn Tịnh chết, mở ra một chiếc hộp Pandora.” Âu Dương Duệ nói.

Nghê Lam tham gia náo nhiệt, “Quan Phàn xảy ra chuyện mở ra chiếc hộp thứ hai?”

“Có điều tôi không rõ.” Lam Diệu Dương nói, “Vậy sao họ không giết quách Quan Phàn đi?”

Ánh mắt Âu Dương Duệ quét tới.

Lam Diệu Dương hùng hổ nói: “Đây là câu hỏi hợp lý.”

“Vì Quan Phàn hôn mê bất tỉnh, tạm thời không tạo thành uy hiếp. Hành động càng nhiều chỉ sợ sơ hở càng nhiều, không bằng án binh bất động, quan sát kỹ trước.” Nghê Lam nói.

“Quan sát cái gì?” Lam Diệu Dương hỏi.

Âu Dương Duệ chỉ chỉ Nghê Lam, “Bây giờ còn chưa ai biết cô ấy từ đâu xuất hiện. Cô ấy biết cái gì, giấu cái gì, muốn làm gì.”

Lam Diệu Dương: “…”

Anh liếc nhìn Nghê Lam, Nghê Lam cũng đang nhìn về phía anh.

Âu Dương Duệ lại nói, “Nhất định có người biết nội tình, biết Nghê Lam. Nhưng người kia không chút động tĩnh nào, có lẽ là để bảo vệ cô ấy, hoặc là ngược lại.”

Nghê Lam và Lam Diệu Dương lại chăm chú nhìn nhau.

Âu Dương Duệ nói, “Chúng ta phải hợp tác chặt chẽ, cô có chuyện gì tốt nhất đừng giấu giếm tôi. Tình báo cô biết rất quan trọng với vụ án.”

“Cái tôi biết đều nói cho anh rồi.” Nghê Lam đáp rất nhanh.

Âu Dương Duệ lạnh lùng nói, “Cô nói dối hay nói thật tôi đều có thể cảm nhận được.”

“Anh linh như vậy sao không đi bày sạp bói toán đi.” Thái độ của Nghê Lam với Âu Dương Duệ cực kỳ khó chịu.

Lam Diệu Dương vội vàng cắt ngang bọn họ, “Hôm nay phía bên khách sạn đã lấy được video gốc trên server của Thụy Thuẫn rồi, của ngày mùng 9 tháng 9 đó. Ngày mai tôi với Nghê Lam sẽ xem xem. Nếu quả thật có vấn đề, chúng ta lại thương lượng xem phải làm sao.”

Tần Viễn và Paul xem hình ảnh của Nghê Lam trong nhà Tần Viễn, bản lĩnh của cô trong ‘Phần thưởng tối cao’, sách lược ứng phó các loại. Tuy những cái này đối với Paul mà nói chỉ là trò trẻ con nhưng cũng có giá trị tham khảo rất lớn.

Tần Viễn còn phân tích động thái lúc hành động của Nghê Lam để Paul xác nhận.

“Cô ta tuyệt đối đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Thân thủ của cô ta rất giống một người.” Paul nói, sau đó bỗng nhiên cười lạnh, lẩm bẩm nói, “Từ nhỏ đã bắt đầu tập võ sao? Hóa ra đã có chuẩn bị từ rất lâu rồi. Thật đáng yêu, tôi lại sót cô rồi, cục cưng bé nhỏ.”

“Muốn giết cô ta sao?” Tần Viễn hỏi.

“Không, cô ta còn có ích.” Paul vuốt ve mặt Nghê Lam trên màn hình. “Nếu như cậu đụng tới cũng đừng trách tôi. Lần này, ai cũng không thoát được.”