Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 66



Sau khi Âu Dương Duệ rời đi, Lam Diệu Dương vẫn ngồi lại chỗ Nghê Lam thêm một lúc.

Hai người đều im lặng, chỉ lặng yên ngồi bên nhau.

Trước khi Âu Dương Duệ đi, anh nói muốn sớm tìm ra nội gián trong cục. Nếu như sự tình thật sự liên quan nhiều như vậy, chỉ sợ không đơn giản là vụ án một hai mạng người. Anh nói Lam Diệu Dương chú ý Thụy Thuẫn và Tần Viễn, còn thúc giục thêm vụ bị trộm ví tiền, tên trộm kia có lẽ là điểm đột phá. Còn phía Nghê Lam…

Âu Dương Duệ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nói, “Biết cái gì thì nhanh chóng thành thật khai báo là được.”

Nghê Lam không đáp lại anh.

Sau khi Âu Dương Duệ đi, Lam Diệu Dương và Nghê Lam tựa vào nhau, mỗi người một suy nghĩ.

“Nếu như ngày mai xem băng ghi hình, video gốc cũng có vấn đề, có phải anh cũng không nên tìm quản lý của Thụy Thuẫn tra hỏi không?”



“Ừm.” Nghê Lam nói thẳng, “Chỉ bằng anh nói vì anh nhớ được trong video có người mang giày không hợp với áo vest, em mà là người của Thụy Thuẫn cũng không thèm trả lời anh.”

“Lần trước Vu Thừa không tra ra được dấu tích của hacker nhưng có thể tra ra được dấu tích của em. Điều này cho thấy lần này cũng không tra ra được, đúng không?”

“Nếu quả thật chính là Tần Viễn thì sẽ không lưu lại dấu vết kia đâu. Anh ta nhất định có quyền hạn lớn nhất trong server.”

Lam Diệu Dương nói, “Vậy anh nên lấy danh nghĩa trùng tu lại mà đóng cửa khách sạn sao?”

Nghê Lam giật mình nhìn anh.

Lam Diệu Dương rất thành thật, “Anh phải có trách nhiệm với khách trong khách sạn. Nếu như Lam Sắc Hào bị người ta theo dõi với ý đồ xấu, anh phải xử lý.”

“Nhưng mà không chỉ một khách sạn này nha. Cả sản nghiệp nhà anh không phải đều dùng Thụy Thuẫn sao?”

Lam Diệu Dương: “…”

Dáng vẻ buồn rầu lại tức giận kia khiến Nghê Lam không nhịn được xoa xoa đầu anh. Aiz, sao lại đáng yêu như vậy, rõ ràng là đàn ông đã sắp 30 rồi, sao lại có thể đáng yêu như vậy.

Lam Diệu Dương đẩy tay cô ra.

Ai u, lại còn tức giận nữa. Nghê Lam lại càng muốn vò mấy cái.

Nhưng Lam Diệu Dương liếc cô một cái, Nghê Lam ngoan ngoãn lại.



“Quan trọng nhất không phải là ngừng kinh doanh khách sạn, mà là nhổ cỏ tận gốc, xóa đi toàn bộ khối u ác tính này.” Nghê Lam chững chạc nghiêm túc, “Hơn nữa nói thật, em thấy camera giám sát công cộng không quan trọng với anh ta. Anh ta cũng không phải chó săn, không dựa vào việc khai thác chuyện người khác để kiếm tiền. Anh xem vụ án mạng hiện giờ xảy ra kỳ thật không liên quan gì đến camera. Người bình thường sẽ không làm gì ở mấy chỗ công cộng.”

“Trừ phi là tội phạm.”

“Đúng, tội phạm.” Nghê Lam nói, “Bây giờ khách sạn anh xảy ra mấy chuyện đó, kỳ thật là do em. Bất kể là camera tiệc tối hay camera quay lén phòng 2001 đều liên quan tới em.”

“Lúc đó em tới tìm đồ, tải xuống thẻ nhớ điện thoại, bị bọn họ phát hiện.”

“Tải xuống ở Phong Phạm.” Nghê Lam bổ sung, “Cho nên trọng điểm là ở đây, lúc đó Quan Phàn cũng tra ra việc này. Sơn Lâm trong dark web mới là mấu chốt.”

“La Văn Tĩnh.”

Nghê Lam lắc đầu, “Em đã tra điện thoại của chị ta, cũng không tìm thấy điểm nào khả nghi. Em rất nghi ngờ rốt cuộc có phải chị ta không. Nhưng nếu em đi hỏi trước buổi tiệc ngày 9 tháng 9 em ở Phong Phạm đi đâu làm gì, đoán chừng sẽ khiến đối phương chú ý.”

“Vậy vẫn là đừng đánh rắn động cỏ, suy nghĩ tìm cách khác một chút. Đừng để bọn họ quá cảnh giác, anh lo cho an toàn của em.”



“Anh vẫn là lo cho anh đi.” Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương, “Anh phát hiện ra thẻ nhớ, lại phát hiện ra camera bị người ta động tay động chân, đây cũng không phải chuyện người bình thường làm được.. Wa, nói vậy, anh là chuột chũi rồi.”

Lam Diệu Dương: “…Con gì cơ?”

“Một loài động vật nhỏ, biết đào hang, giỏi tìm đồ, khứu giác cực kỳ thính, là kiểu khứu giác siêu mạnh có thể phân biệt được các mùi khác nhau trong không gian lập thể khác nhau.” Nghê Lam cầm điện thoại bắt đầu tìm hình cho Lam Diệu Dương xem, “Hơn nữa nó cực kỳ đáng yêu.”

Lam Diệu Dương vừa nhìn thấy chuột chũi ra sao lập tức từ chối, “Xấu quá, anh không phải nó.”

“Xấu chỗ nào, rõ ràng rất đáng yêu.” Nghê Lam nói xong liền thuận tay lưu hình lại.

Lam Diệu Dương nói, “Đừng lưu lại, lần sau còn đụng phải trò chơi xem hình trong điện thoại, em định học thế nào để ra dáng chuột chũi cho người ta đoán được vậy?”

Nghê Lam: “…”

Lam Diệu Dương lấy điện thoại của cô xóa hình chuột chũi cho cô, nhìn thấy tấm hình mới nhất chính là tấm anh đánh quyền anh kia, trong lòng yên tĩnh, bỏ di động xuống, hỏi cô: “Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi?”

“Nói đến chỗ anh giống chuột chũi, dễ trở thành mục tiêu. Hơn nữa anh còn nói khách sạn hỏi Thụy Thuẫn lấy video giám sát ngày 9 tháng 9 một lần nữa, việc này nếu để Tần Viễn biết, sẽ xem anh là nhân vật nguy hiểm, cho nên anh cũng phải lo lắng.”

Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, “Sao anh ta biết được?”

“Anh ta có thể yêu cầu người liên lạc bên phía Thụy Thuẫn báo cáo lên cho anh ta toàn bộ yêu cầu của Lam Sắc Hào.”

“Nhưng anh ta không phải quản lý của Thụy Thuẫn, người của Thụy Thuẫn chưa hẳn anh ta đã biết, dựa vào cái gì mà báo cáo cho anh ta?”

“Có thể tra nhật ký server”, Nghê Lam nói, “Mỗi ngày lên xem một lần.”

Lam Diệu Dương luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng Nghê Lam nói vậy nghe cũng hợp lý, “Mà bây giờ dù sao anh ta cũng biết rồi, biết thì biết chứ sao.”

“Cho nên tự anh phải cẩn thận nhiều hơn.” Nghê Lam dặn đi dặn lại anh.

“Ừm.” Lam Diệu Dương thấy vẻ mặt quan tâm của cô, trong lòng vui vẻ, đưa tay lên vò đầu cô.

Nghê Lam kéo tay anh ra.

Lực kéo hơi mạnh, Lam Diệu Dương ‘xùy’ một tiếng kêu đau, rút tay về.

Nghê Lam trừng anh. Xong đời rồi! Sao dáng vẻ bị đánh đau của anh cũng đáng yêu như vậy chứ, rất muốn đánh lại mấy lần nữa.

“Khuya rồi, anh mau về đi.” Nghê Lam phẩy tay đuổi người, nhanh chóng dời tầm mắt đi, nếu không sẽ không nhịn được mà hạ độc thủ.

Lam Diệu Dương hơi thất vọng nhưng vẫn nghe theo đứng dậy tạm biệt. Nghê Lam tiễn anh đến tận ngoài cửa, Lam Diệu Dương nhìn cửa nhà cô, nói với cô hay là công ty thuê một căn nhà giúp cô, điều kiện an ninh tốt, phòng cũng lớn hơn một chút, ở cũng dễ chịu, an toàn. Đơn vị quản lý ở chỗ này không tốt, lơ ra một lúc chó săn mà phát hiện ra địa chỉ này, đoán chừng bọn họ cũng không ngăn được chó săn.

Đang nói chuyện thì thang máy tới rồi, Nghê Lam liền đi thang máy cùng Lam Diệu Dương xuống lầu, nói với anh cô không cần, tiền thuê nhà cô đã trả rồi, hơn nữa nhà anh thuê chắc chắn cũng giống cái xe anh phái tới, lại càng dễ bị chó săn phát hiện.

“Không đâu. Lần trước thật sự là ngoài ý muốn.” Lam Diệu Dương không phục lắm, “Chiếc đó là xe của công ty, lúc nào cũng điều đi đón người, cho nên chó săn mới nhận ra, lần sau không để nó đi nữa.”

Giọng nói kia cực kỳ ghét bỏ, giống như quên đi lần đó anh chọn cả nửa ngày mới chọn trúng chiếc xe đó để giao trọng trách, đặt hoa tươi và bánh kem.

Nghê Lam cười ha ha ha.

Hai người đã xuống dưới lầu, Trần Châu thấy Lam Diệu Dương đi xuống nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương không nhìn anh, nói với Nghê Lam, “Ơ, em lại xuống rồi, anh tiễn em trở lên.”

“Cũng được.” Nghê Lam lại cười.

Lam Diệu Dương và Nghê Lam quay lại thang máy, Trần Châu im lặng đóng cửa xe lại.


Lam Diệu Dương vào thang máy, gần như không nói gì với Nghê Lam, tim đập hơi nhanh, ra sức nghĩ chủ đề, nhớ tới tấm hình chụp đánh quyền anh kia, hỏi cô: “Có phải em chưa chính thức nghe anh hát đúng không?”

Nghê Lam chịu không nổi rồi, cười đến gập cả lưng.

“Muốn hát thì hát cho vang dội…..” Lam Diệu Dương vừa mở miệng hát câu đầu tiên cũng tự mình cười rồi.

Nghê Lam che lỗ tai cười suốt, hai người cười cùng nhau, thang máy đã đến nơi rồi.

Thật nhanh nha, sao lại nhanh như vậy chứ.

Nghê Lam đi ra thang máy, vẫn còn vui vẻ bịt lỗ tai.

Lam Diệu Dương tiến lên một bước, kéo tay Nghê Lam xuống, nhẹ nhàng hôn lên tai cô một cái, “..”

Nghê Lam có chút sững sờ nhìn anh, khuôn mặt ửng đỏ.

Lam Diệu Dương trở lại thang máy, ánh mắt không rời mặt cô chút nào.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt dính như keo của họ.

Lam Diệu Dương lại không kiềm được biểu cảm, nét mặt tràn đầy tươi cười, đưa tay che nửa mặt, aaaaaaaaa, trong lòng đang gào hát, ‘Ít nhất anh vẫn đủ dũng cảm để tán thưởng bản thân.’

Bên ngoài thang máy, Nghê Lam đã len lén cười trước cửa thang, nét cười càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được nhảy lên nắm tay ‘Yes’ một tiếng, chỉ tay về nha, xoay tròn trên đường.

“Aaaaaaa.” Cô bổ nhào lên ghế salon, lăn qua lộn lại, lại nhào lên trên giường, lăn qua lộn lại.

Cuối cùng lại bay ra ghế salon.

Nghê Lam cầm điện thoại mở album ảnh lên, nhìn thấy tấm đầu tiên Lam Diệu Dương đánh quyền anh, ai nha, nhìn lâu như vậy không thấy giả bộ chút nào, rất đẹp trai, rất đẹp trai nha.

Nghê Lam thoát khỏi album ảnh chuyển sang WeChat, muốn tìm nick Lam Diệu Dương, muốn nói với anh rất nhiều, nhưng nói gì bây giờ? Hỏi anh về tới nhà chưa sao? Chắc chắn là chưa tới rồi. Kêu anh chú ý an toàn trên đường? Cái này cũng đã nói rồi.

Lúc này Nghê Lam mới phát hiện Thiệu Gia Kỳ có nhắn mấy tin cho cô trên WeChat.

Mấy ngày nay Thiệu Gia Kỳ thường tán dóc với cô, gần đây tiết mục phát sóng gần như ngày nào cũng thét trên WeChat khen cô, sau đó còn vui vẻ vì cô trả sạch nợ lại còn ký được hợp đồng với Blue, dặn dò cô rất nhiều, làm sao để làm nghệ sĩ tốt, giới thiệu tài nguyên của Blue và mấy vị đại diện gì đó. Sau đó lại nói cho Nghê Lam bình luận trên mạng bây giờ đang theo hướng nào, bảo Nghê Lam chú ý nhiều chút.

Bây giờ Thiệu Gia Kỳ gửi cho cô năm sáu tin, nói với Nghê Lam cô mới theo nghệ sĩ đóng phim xong, giờ mới rảnh nhắn tin cho cô. Hai ngày nay ký giả gọi điện thoại cho cô điên cuồng, không phải để hỏi cô chuyện nghệ sĩ của Phong Phạm mà hỏi cô rốt cuộc quan hệ của Nghê Lam và Lam Diệu Dương ra sao. Cô dặn dò Nghê Lam chú ý tránh phiền phức, vừa mới ký hợp đồng đừng gây ra chuyện xấu, ban đầu nên theo thực lực chút, đừng để bị nói là cô nhờ leo lên giường cuối cùng cũng thành công, bla bla.

Tâm tình Nghê Lam cao hứng, cũng không để ý Thiệu Gia Kỳ đang nói gì, trực tiếp tuyên bố với cô, ‘Anh ấy hôn tai em’, sau đó là một loạt icon cười to.

Một lát sau Thiệu Gia Kỳ trả lời cô, ‘Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.’

Qua một hồi lâu, đoán chừng đã tỉnh ra, mới gửi tin nhắn thoại gầm thét qua: “Mịa nó, anh ta hôn tai thì có gì ngon chớ? Khoe khoang cái giề!”

Sau khi gửi tin nhắn thoại xong lại nhắn dặn đi dặn lại, ‘Tuyệt đối đừng nói với người khác, không ai tin đâu, còn cho là em giả vờ ngây thơ. Chó săn sẽ viết bài châm biếm em chết.’

Nghê Lam: “…”

Cô đấm ghế salon, cô là được hôn lên tai nha, chính là được hôn.

Ngày hôm sau, Lam Diệu Dương có một cuộc họp ở Lam Sắc Hào, xử lý sắp xếp lại công việc quản lý sau khi đã sai thải Hạ Tề. Anh dự tính nhân tiện xem video giám sát một chút, dù sao anh biết thời gian và camera ở khu vực nào, tốn không tới hai phút đồng hồ. Nhưng Nghê Lam cũng muốn xem, lúc này cô còn muốn xem hệ thống phần mềm an ninh của Lam Sắc Hào.

Lam Diệu Dương để Nghê Lam đi thẳng đến khách sạn tìm anh.

Lúc hai người gặp mặt đều nhớ tới chuyện tối hôm qua, có chút muốn cười lại phải nhịn. Lại đang ở nơi công cộng, cũng không tiện nói gì, nhưng dù cho Nghê Lam không nói gì, Lam Diệu Dương vẫn cảm thấy mình thân thiết hơn với cô rất nhiều.

Hai người đang ở trong phòng CCTV xem camera giám sát ngày 9 tháng 9, Nghê Lam không nhìn ra được điểm khác biệt nào so với lúc xem trong văn phòng Lam Diệu Dương. Cô nhìn thoáng qua biểu cảm của Lam Diệu Dương, xác nhận file gốc này cũng đã bị sửa.

Vì hai người đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không có phản ứng gì lớn.

Lam Diệu Dương nói giám đốc an ninh cấp quyền hạn cho Nghê Lam, Nghê Lam đăng nhập vào hệ thống của bọn họ, sau đó thăm dò vào server của Thụy Thuẫn.

Nghê Lam không nhìn ra được gì, Lam Diệu Dương ngồi ở một bên buồn bực, càng nghĩ anh càng hoài nghi, anh nhìn thấy người có đôi giày rất xấu kia, có khả năng chính là tên trộm ví tiền của anh. Cho nên lúc ở cửa hàng nhìn thấy người kia, anh luôn có cảm giác đã thấy qua hình ảnh này ở đâu rồi. Chỉ là bây giờ không cách nào chứng thực được, thật làm cho người ta nổi quạu.

Rốt cuộc là nội dung quan trọng gì mà phải bỏ công phiền phức xóa tới đổi lui như vậy.

Lúc này một người đàn ông đi tới, gọi anh: “Lam tổng.”

Lam Diệu Dương vừa nhìn thì thấy là Giám đốc pháp vụ, liền đứng dậy đi ra một bên với ông.

Giám đốc pháp vụ đưa một bản báo cáo cho Lam Diệu Dương, “Đây là những gì Hạ Tề đã thừa nhận, tổng cộng tám chuyện.”

Lam Diệu Dương nhìn lướt qua, kinh ngạc nói, “Sáng ngày 10 tháng 9 ông ta lấy băng ghi hình tiệc tối xuống đưa cho Lý Mộc?”

Giám đốc pháp vụ nói, “Đúng vậy, sau khi Lý Mộc chụp được hình anh đêm trước liền liên lạc với Hạ Tề, muốn mua băng ghi hình tiệc tối, bao gồm cả những đoạn mà cô Nghê đi lên lầu. Hạ Tề đồng ý, sáng ngày 10 liền đưa video cho anh ta.”

Trong lòng Lam Diệu Dương lóe lên tia sáng, video giám sát bản gốc có khả năng còn tìm lại được.