Ngày Tuyết Rơi

Chương 5: Nỗi ám ảnh của bảo mẫu



Bắt đầu tiết học của những đứa trẻ lên 3, đầu óc tôi như lên mây vì tôi không thể toàn tâm tập trung vào cái tiết học ba xàm ba lá này được. Thật sự nhàm chán đến vô vị!

Một lớp học như thế sẽ được bố trí một tấm kính cường lực thật to, nằm đối diện với cửa ra vào. Tạo điều kiện cho lũ trẻ được ngắm nhìn đường phố tập nập bên dưới chân mình. Nhưng tôi không sử dụng nó với mục đích đó, tôi tranh thủ thời cơ đăm chiêu qua tấm kính đó để ngồi... đếm chim=)))

A...

Những chú chim thả mình lượn lờ trên mảng lụa xanh biếc kia... Cmn... Eri muốn làm mây, Eri muốn làm gió, làm những thứ vô tri. Đầu óc tôi trong một khắc bỗng nhẹ như tơ, tôi đang thả cho tâm trí mình bay xa như quả bóng bơm khí nitơ.

Ngồi nghệch mặt cả buổi, suy tư về bias, nghĩ đủ 7749 câu chuyện hạnh phúc của mình và bias 2D sau này. Cứ thế, tôi bâng quơ không biết cô giáo đang nói gì.

"Cô điểm danh nhé""Bạn nào có tên thì giơ tay lên và nói có để cô còn biết"

Lời nói của cô bảo mẫu làm tôi chợt bừng tỉnh trong cơn mê sảng của thuốc phiện trong óc =))

Sau một tràng gọi tên với những cái tên lạ lẫm, cuối cùng cũng tới lượt mình:

"Kazuhiko Eri"_Cô hơi nhíu mày để nhìn cho rõ vào danh sách.

"Có ạ!"_Tôi hừng hực giơ tay thật cao để cô thấy rõ.

(À ha... Thì ra là con bé hồi nãy ấy hả?)_Cô nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt chán chường, vì vừa mới 1 tiếng trước, chính tôi là người gây ra đại họa mà.

"Itoshi Rin"_Cô tiếp tục đọc tên của bạn kế tiếp

"Có ạ!"_Một thằng nhóc đầu xanh rêu ngồi dãy đầu

Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu tôi, ơ? Itoshi à? Nghe cứ quen quen thế nào ấy nhỉ? Vừa vặn óc suy nghĩ, tay thì đưa lên cằm.

(A! Nhà Itoshi đối diện nhà mình phải không ta?)(Hình như là vậy rồi, ngày nào cô Itoshi nhà bên đó cũng rủ mẹ đi chợ mà)

------------

Kể từ cái hôm tôi ầm ĩ ứ chịu vào trường thì đến này đã được 1 tuần. Tôi liên tục bị chính người mẫu hậu thân yêu của mình lừa gạt. Nào là: "Con ráng học hết hôm này đi mai mẹ cho nghỉ"

Thế mà tôi lại tin răm rắp!!!

Hầy, đúng là lừa đảo thời 4.0 mà... mọi thủ đoạn thật tinh vi.

Tôi tức điên lên, bắt đầu biến dạng=)) Từ một cô bé "nhút nhát" biến hình thành "hổ báo trường mẫu giáo". Cụ thể thì thầy cô nào cũng tăng xông không 1 thì 2 lần sau mỗi tiết dạy tôi. Tôi biết thể nào bọn họ đều có chung suy nghĩ rằng nghi vấn tôi có phải là một đứa con nít không?

Vẫn không dừng lại ở đó, con nhóc 16 tuổi đội lốt 3 tuổi này còn phải khiến bất cứ thầy cô nào hễ mà nhìn thấy cái bản mặt của nó cũng phải thốt lên rằng:"Tôi lo lắng cho tương lai của mình mỗi khi nhìn thấy cái mặt của con nhóc đó".

Biết sao giờ? Eri của hiện tại đang chỉ là một con sửu nhi mới 3 tuổi đầu thì chúng dân mong muốn gì ở tao?

Nghịch ngợm là thế, nhưng những người từng trải qua cảm giác kinh hoàng khi nhận lớp tôi cũng phải cảm thán vì tôi có tác phong vô cùng tốt và đặc biệt là rất sạch sẽ. Điều này là đương nhiên rồi, mặc dù tôi có trẻ trâu đó, nhưng suy cho cùng cũng đã 16. 16 tuổi rồi, ai lại đi dấm đài hay ụ đìn cơ chứ?

Cũng coi như là cái tính bù cho cái nết đi.

---------

T3_18/6/2024

Huhu, tác giả bị lụy bé hạt tiêuuuuuuuNhìn ẻm bị chia 1/2 mà tao khóc sướt mướt🥲🥲🥲