Hắng giọng xong, tôi nói: “Em bị mù à? Đâm vào tim anh mất rồi.”
Giang Hú chẳng nói chẳng rằng, tôi lén lút nghiên đầu quan sát anh, không thấy anh thay đổi chút biểu cảm nào, nhưng lại phát hiện mồ hôi trên trán anh chảy ròng ròng.
Gần đây tôi ăn ngon uống khỏe, cân nặng cũng tăng lên trông thấy.
Tôi xấu hổ, giúp anh lau mồ hôi.
Tâm tình Giang Hú tốt hơn: “Tiếp tục.”
“Kiếp trước em hẳn là đồ uống có ga nhỉ, vì hễ thấy em là anh vui đến mức muốn sôi trào.”
Khóe mắt nhìn thấy lông mày Giang Hú hơi cong, lòng tôi như được khích lệ, giọng nói cũng tăng lên mấy dB.
“Giang Hú, em nghi ngờ bản thể của anh là một quyển sách, bằng không tại sao cứ hễ càng nhìn an hem lại càng muốn ngủ.”
Giang Hú dừng bước “Lại bắt đầu rồi đúng không?”
Anh nhăn mặt, xem thì có vẻ không vui, nhưng hia cái tai đỏ lựng của anh đã phản bội anh rồi.
Tôi cười điên cuồng nói nhỏ vào tai anh: “Giang Hú, em sẽ không bao giờ viết canh suông* nữa, haha!”
*ý là không viết trong sáng nữa ấy, phải có thịt thịt chớ đúng hong.
Hậu quả của việc Thái Lãng* là tôi bị Giang Hú thả xuống đất, tôi chóng mặt đứng không vững thế là bị hụt chân.
*Theo mình tra baidu là kiểu cà lơ phất phơ, ba lăng nhăng, linh tinh lang tang á. Kiểu theo mô tả nữ chính là vừa có chút dung t*c vừa có chút ngây thơ á.
Giang Hú bắt taxi đưa tôi về nhà ảnh.
Cởi giày xong, tôi đi thẳng đến phòng ngủ chính rộng rãi của Giang Hú, nhưng anh lại nắm lấy cánh tay tôi, ném về phòng tôi.
Yêu nhau được một tháng, mặc dù không xơ được miếng đậu hũ nào của Giang Hú, nhưng tôi đã chiếm được một phòng trong nhà Giang Hú, để được một số quần áo với đồ dùng hàng ngày của mình, đồng thời cũng thay rất nhiều đồ trong nhà Giang Hú theo phong cách couple.
Giang Hú rút bông tẩy trang đưa cho tôi: “Tự mình tẩy trang đi, anh đi lấy ít cồn cho em, vết xước ở chân em phải được khử trùng.”
Hóa ra đưa tôi về nhà anh ấy là chỉ vì nhà anh ấy gần hơn.
Giang Hú cúi đầu, cục bông nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị thương trên bắp chân của tôi, “Vì sao?”
“Em muốn biết lúc anh cãi lộn với em sẽ … a! Đau!”
Hai mắt Giang Hú đen kịt nhìn chằm chằm tôi, cái tay đột nhiên thêm lực, tôi đành biết điều ngậm miệng lại.
“Này cũng là chuyện tình yêu trần gian sao? Học đâu ra?”
Dưới đôi mắt sắc bén của Giang Hú, tôi đã biến thành một con chim cút.
Trước khi đi ngủ, để xác nhận Giang Hú có thực sự tức giận hay không, tôi kéo anh ấy bắt anh ấy kể chuyện.
Giang Hú không nói nên lời, bất lực hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi chui vào chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt, “Chuyện của anh ấy.”
Giang Hú bật cười “Vậy em muốn nghe chuyện Giang Hú phiên bản ghen ăn tức ở, Giang Hú phiện bản bản tổng tìa bá đạo, Giang Hú, hya là Giang hú bệnh kiều?”
“…” Tôi nghiến răng nghiến lợi “Chỉ có trẻ con mới chọn, em nghe hết.”
Giang Hú cúi người, cúi đầu chậm rãi đến gần tôi, giọng nói nhẹ nhàng như nước, “Nghe cho rõ.””
Tôi phân tâm, bị anh mê hoặc, gật đầu như giã tỏi.
Môi mỏng Giang Hú khẽ mở “Dám sau lưng anh tìm người đàn ông khác, anh chặt đứt chân em.”
“…”
Sáng sớm, Dao Đào đã gửi lời hỏi thăm thân mật: Còn sống không?
Tôi gửi lại cậu ta cái mặt cười.
Dao Đào lại gửi một phong bì đỏ: Hai tram đủ chưa?
Tôi nhận tiền, kể cho cậu ấy nghe những chuyện xảy ra sau khi cậu ây rời đi.
Dao Đào nghe xong liền thích thú, “Cậu đúng là cái đồ không biết cầu tiến, mới đó mà đã bỏ cuộc rồi? Nhưng mà, đã tán tỉnh đến mức đó rồi àm Giang Hú vẫn dửng dung sao? Không lẽ anh ấy nghĩ cậu vẫn còn nhỏ đó, không thể ra tay hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha.”.. ”
Tôi ngắt lời cậu ấy “Nhỏ chỗ nào?”
Tôi chỉ kém Giang Hú năm tuổi.
Dao Đào ẩn ý “Chỗ nào cũng nhỏ.”
“…” Tôi chửi rủa, cúp điện thoại.
Đến giờ nghỉ trưa, tôi đến phòng trà để pha một tách trà thơm, một vài đồng nghiệp đang tán gẫu với nhau về những vấn đề tình cảm, tôi vểnh tai lên lắng nghe.
Họ đang nói về Lâm Giai, một thực tập sinh cùng thời với tôi.
Đến trưa Lâm Giai mới tới, lúc tới hai mắt đã đổ hoe, còn có chút sưng lên, hóa ra là thất tình.
Tôi hơi khó hiểu “Bạn trai của Lâm Giai luôn tốt với cô ấy, dịu dàng ân cần, sao giờ lại chia tay?”
Hổ Như, một đàn chị cùng nhóm, thở dài: “Tốt thì tốt, nhưng em không thấy hai người họ luôn có cái gì đó xa cách sao? Thực ra bạn trai của em ấy chưa bao giờ buông tha bỏ được người yêu cũ. Bây giờ người yêu cũ quay lại tìm cậu ta, cậu ta liền chia tay với Lâm Giai. ”
Một đồng nghiệp khác phẫn nộ nói: “Loại đàn ông đó thì có gì tốt? Chẳng lẽ cứ đẹp trai là được sao? Đẹp trai có ăn được không? Tôi từng bảo rồi,bạn trai Lâm Giai không quan tâm đến em ấy, êm ấy thật ngốc. ”
“Cậu ta lớn hơn Lâm Giai vài tuổi, lại còn hay chăm sóc mọi người. Lâm Giai còn trẻ thiếu sự đời nên chắc chắn dễ bị mê hoặc rồi.”
“Theo tôi thấy ấy à, tốt hơn là nên tìm một người bằng tuổi ấy. Tôi thấy em trai Hà Vũ Hiên, lập trình viên nhỏ tuổi tầng dưới cũng không tệ đâu. Cứ như mặt trời chói lóa ấy, hay là chúng ta làm mối cho Lâm Giai đi?”
“Thôi di chị Từ, chị đừng tưởng tụi này không biết, Hà Vũ Hiên là con trai em họ chị.”
“Em họ tôi thì làm sao? Biết nguồn biết gốc, tôi còn làm tổn thương tiểu Lâm nữa sao, đúng không? Thẳng bé thực sự rất được đấy…”
…
Nghe đồng nghiệp nói nhau mà lòng tôi như bị nhét một cục bông, bấn loạn.
Nghe sao nổi nữa, mọi chuyện cứ như bản sao câu chuyện giữa tôi với Giang Hú vậy.
Hổ Như nhận thấy tôi không ổn, khẽ hỏi tôi: “Em với vị trong nhà ấy, còn tốt không?”
Tôi buồn bã nói: “Không sao cả.”
Hồ Như vỗ vỗ mu bàn tay tôi, “Mọi người cũng không thể quơ đũa cả nắm được, chúng ta chỉ là tán gẫu xíu thôi, đừng bận lòng.”
Huhuhu, tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
Đến giờ tan làm, Giang Hú đến đón tôi, vừa vào ghế phụ, anh ấy đã đưa cho tôi một túi giấy.
“Gì đây?”
“Hồ lô ngào đường” Giang Hú ra hiệu cho tôi thắt dây an toàn “Không phải lúc sáng em nói muốn ăn sao?”
Chu đáo quá.
Tôi mở túi, cắn một miếng, nghẹn ngào hỏi: “Giang Hú, anh đã từng có người yêu cũ chưa?”
Giang Hú hiển nhiên là sửng sốt một chút, “Có.”
Kẹo hồ lô trong miệng phút chốc không còn ngọt nữa, tôi lạnh lùng mắng: “Hứ, tra nam!”
Giang Hú: “…”
Chuyện này không thể nhin được.
Cho dù không chiếm được trái tim Giang Hú, ít nhất tôi cũng phải xơ múi được anh ấy chứ đúng không?
Nhan sắc trước mặt, ngày nào cũng chỉ được ngắm chứ không được sờ, đây mà là cuộc sống của một con người nên có sao?