Nghe Nói Anh Là Nam Chính

Chương 2



Anh tôi chuyển tôi 5.000 tệ, bảo tôi thích đi chơi đâu thì đi.

Tôi cua khét lẹt, mua một chiếc đồng hồ mới tặng Giang Hú, anh tôi tức phồng mũi.

Vì anh ấy từ chối giúp tôi nên tôi phải tự làm.

Khó khăn bám víu lắm mới tóm được, thế mà nhiều nhất chỉ nắm được tay.

Chị em tốt Dao Đào gửi cho tôi một tin nhắn: Sao cậu lại viết kết cục là

BE

rồi? Xảy ra mâu thuẫn với Giang Hú sao?

Tôi: Tớ muốn chia tay với anh ấy.

Tôi nhốt mình trong phòng hồi nãy giờ thế mà anh ấy không nói lời nào dỗ dành tôi.

Mọi người cũng biết, bạn thân sẽ luôn thuyết phục chúng ta không nên chia tay đúng không.

Một cuộc điện thoại gọi đến, giọng điệu an ủi cực kì chất phác của Dao Đào vang lên: “Cậu giác ngộ tốt rồi đó. Tối nay có tiệc hội hữu nghị, đi không?”

Tôi chần chừ một chút, giận dữ nói: “Đi.”

Tôi lấy ra một chiếc váy bó sát người từ đáy hộp trong tủ quần áo, trang điểm thật tinh tế, lúc mở cửa còn cố ý tạo ra tiếng động lớn.

Không có phản hồi.

Tôi tìm khắp nhà cũng không thấy Giang Hú đâu, thế mà anh ấy đã bỏ đi.

Mũi tôi ê ẩm, tôi bắt taxi đến nơi hẹn.

Dao Đào ngồi giữa một đám người vẫy vẫy tay với tôi, tôi gục đầu đến bên cạnh cậu ấy, không nói một lời rót hẳn ba ly bia.

Dao Đào có chút kinh ngạc, “Sao lại bộ dạng tức giận thế này? Không phải cậu nói, mỗi lần nhìn thấy sắc mặt anh ấy, bao nhiêu lửa giận cũng đều biến mất sao?”

Tôi bi thương nhìn cậu ấy một cái, nghĩ về trải nghiệm bi thảm của chính mình, tỏ ý không muốn nói nữa.

Dao Đào khẽ thở dài, vòng tay qua vai tôi “Đã bảo cậu rồi, ông anh đó không đáng tin đâu, cậu cứ không nghe.”

Vừa nói cậu ta vừa chỉ vào một nhóm trai trẻ đang chơi trò chơi cách đó không xa.

“Thấy không, đều là chị em chọn cả cho cậu đó – toàn mấy em sinh viên năm nhất Viện thể thao không thôi. Sao, có cảm nhận được hơi thở của hormone tuổi dậy thì phả vào mặt mình không?”

Như thể cảm nhận được, một trong những chàng trai mặc áo t -shirt trắng quay đầu lại, mỉm cười với Dao Đào và tôi, hàm răng trắng nhỏ với hai lúm đồng tiền nông lộ ra.

“Chậc chậc, em trai thơm quá đi.”

“… Thôi bỏ đi.” Tôi tuyệt vọng cúi đầu, không thấy hứng thú.

Dao Đào nhìn tôi thật sâu.

Hai mắt cực kì phức tạp, ba phần thương hại, ba phần đồng cảm, còn bốn phần rõ ràng cực kì khinh thường.

Clm.

Gái trinh thà bị giết, chứ nhất quyết không bị làm nhục.

Tôi nắm tay thành quả đấm, hung tợn nói: “Đợi tớ ăn sạch sẽ tên già đó…”

Lời lẽ hùng hồn còn chưa nói xong, cuộc gọi video từ tên già đó đã đến.

Tôi chột dạ chặn camera lại rồi mới nhấn nút trả lời.

“Đi đâu vậy, sao ồn ào thế?”

Còn không biết xấu hổi mà hỏi tôi?

Dưới nụ cười nửa miệng nhưng không cười của Dao Đào, tôi hất cao cổ “Liên quan gì đến anh.”

“Còn tức giận?”

Giang Hú lật camera, nhắm vào các nguyên liệu nấu lẩu trên bàn, ở giữa là ớt cay đang sôi sục trong chảo dầu, ngay góc còn có một chiếc bánh thiên nga đen.

Quán bánh kem cách xa nhà tôi, tới đó ít nhất cũng phải mất một giờ lái xe.

“Không phải nói không có gì mà lẩu không dỗ được sao? Đề cho chắc ăn, anh còn mua bánh kem em thích ăn nhất rồi nè.”

Để tôi một hôn cái không phải còn được hơn sao?

Lúc tôi định nói thêm vài câu, một người bất ngờ bị đẩy vào vòng tay tôi, bàn tay chặn camera cũng bị xê dịch do va chạm.

Cậu em t-boy trắng đẹp trai ban nãy bị Dao Đào xô ngã, vô tình dán mặt vào tôi.

Dao Đào nhướng mày nhếch mép, trông như đang xem trò vui, nhưng lúc nhìn rõ màn hình lại đơ mặt ra.

“Giản Ninh, cậu, sao anh cậu cũng ở đây?”

Tôi tái mét: “Anh tớ?”

Hai mắt Giản Sâm lạnh lùng, xuyên thấu qua cả màn hình tôi “Giản Ninh, gan em rồi có đúng không?”

Thôi xong.

“Anh, anh đi công tác về …”

Còn chưa kịp tìm cách giải thích thì Giang Hú đã cười làm tròn sự việc, “Là em khiến Giản Ninh không vui, em ấy tới đó chỉ vì giận em thôi, anh đừng trách em ấy.”

“…”

Không biết vì sao, nhưng tôi dường như ngửi thấy một mùi trà thoang thoảng đang xuyên qua màn hình.

Tranh thủ lúc Giang Hú với Giản Sâm đang đến, tôi đã say đến 6 7 phần, nhằm giả ngu giả ngốc.

Đúng như dự đoán, lúc Giản Sâm xuất hiện trước mặt tôi, khuôn mặt của anh già đã banh ra, đen như đít nồi.

Dao Đào, kẻ cầm đầu phạm tội không biết đã biến mất từ lúc nào, vậy nên tôi đành nhao nhao nhào vào vòng tay Giang Hú, nhìn anh một cách đáng thương.

Giang Hú cong khóe môi.

Ngay lúc tôi vui mừng khi nghĩ rằng anh ấy sẽ bảo vệ tôi sau lưng anh ấy thì biểu cảm của Giang Hú đã thay đổi——

Ba phần đau lòng, ba phần ghen tuông, 4 phần tạm nhân nhượng vì toàn cục.

Anh nhìn Giản Sâm nói “Tất cả là lỗi của em, em không nên chọc giận em ấy. Chắc em ấy uống nhiều quá rồi nên mới lôi lôi kéo kéo người khác … Anh đừng mắng em ấy nữa.”

Mùi trà* tràn lan, không phải tôi ảo tưởng đâu.

*Ý bảo anh này thảo mai ấy (trà xanh tâm cơ)

Tôi mở to mắt, không tin nổi.

Giản Sâm nhân cơ hội nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi ra khỏi vòng tay giả tạo của Giang Hú, bắt đầu xổ đạo lí với tôi.

Huhu, tôi muốn khóc thật to mới đã.

Bạn trai tôi không những không yêu tôi mà còn lừa dối tôi.

Tôi say đến mức không chịu lên xe, bọc mình trong áo khoác của Giang Hú rồi trèo lên người anh, muốn anh cõng tôi về.

“Biết sai rồi?” Giang Hú hỏi tôi.

Thủ đoạn hay để giết người bằng dao đây.

Tôi đáp lại bằng cách cắn một phát vào cổ anh.

“Này …” Giang Hú nghiêng đầu tránh đi “Sao, em không thích Giang Hú phiên bản trà xanh sao?”

Tôi sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang bắt chước nhân vật chính trong truyện của tôi, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận “Thủ đoạn trà xanh là để anh dùng để chống lại tình địch của mình, không phải dểdchống lại em!”

“Tình địch nào? Người trong video á hả?”

Tôi bực mình, “Thậm chí tên cậu ta em còn không biết nữa là.”

“Em còn rả vẻ đáng tiếc.” Giọng Giang Hú không nghe ra chút tức giận “Bằng không anh cõng em quay lại, tiện thể thêm tin liên lạc của cậu ta ha?

Tôi lặng thinh.

Giang Hú luôn đối xử với tôi rất nhẹ nhàng, giống như một người anh trai của tôi hơn là một người bạn trai.

Tựa như Giản Sâm vậy.

Tôi không thích điều đó.

Tôi vùi đầu vào cổ Giang Hú một hồi, cậy chuyện uống bia mà khóc lóc ôm sòm “Em không muốn trà xanh, em muốn một em chó đất, kể cho em nghe chuyện tình yêu trần gian cơ.”

Giang Hú vừa tức vừa cười “Anh không biết.”