[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 28: 28





Rõ ràng không phải kỳ mưa móc nhưng bọn họ lại ở khách điếm thêm ba ngày nữa, còn tiếp tục như vậy thì có lẽ thật sự sẽ không bao giờ đến thôn Thảo Miếu nữa.

Buổi sáng Trương Tiểu Phàm giãy giụa lên đường, lúc nằm lên xe ngựa cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là hai điểm trước ngực, vừa cọ đến liền đau, nhưng y cự nự, không chịu nói với Bách Lý Hoằng Nghị, sợ hành trình lại kéo dài.
Hai người du ngoạn một đường, ăn hết các món ăn vặt trên đường đi, Trương Tiểu Phàm còn không quên ghi chép lại thực đơn vào quyển sổ nhỏ để chuẩn bị sau khi về Bách Lý phủ sẽ làm cho Bách Lý Hoằng Nghị ăn.
Trở về thôn Thảo Miếu sau một năm, nơi này đã thay đổi, thoạt nhìn không còn nghèo khổ khó khăn nữa, căn nhà mà Trương Tiểu Phàm ở trước kia cũng đã xây thành khách điếm —— Giờ này năm ngoái y không thể kiếm được tiền để lo mai táng cho cha nương, không thể làm gì khác hơn là bán nhà lấy tiền, gom góp tiền mua một đôi quan tài khá tốt, mỗi ngày đi bộ mấy cây số đến tiệm cơm ở trấn trên để làm việc kiếm tiền trả nợ, sau đó Bách Lý Diên đến đón y, y mới cởi miếng vải bố dầu mỡ kia ra.
Bây giờ có thể nói là y áo gấm về làng, nhìn về phía mộ bia đơn sơ của cha nương, không khỏi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Lần trước đốt tiền giấy cho cha nương, không biết hai người đã nhận được chưa?" Trương Tiểu Phàm vừa đốt tiền giấy vừa nói: "Lần này mang cho cha nương nhiều hơn một chút, con luôn cảm thấy lần trước đốt cho hai người ở kinh thành, có lẽ nửa đường sẽ bị người trộm đi một ít, cái này sẽ cho cha nương ăn thêm nhiều một chút ở bên kia."
"Xin lỗi a, lâu như vậy mới trở về thăm cha nương, là hài nhi bất hiếu, lúc cha nương nói con đọc sách cho giỏi, con cũng không nghe lời......"
Trương Tiểu Phàm lải nhải nói với cha nương về chuyện mình học ở trường tư thục, nói mọi người ở Bách Lý phủ đều đối với y rất tốt, nói bọn họ đừng lo lắng.
Bách Lý Hoằng Nghị khéo léo dành thời gian cho Trương Tiểu Phàm thì thầm với cha nương, đứng cùng tùy tùng gia bộc ở nơi xa để bàn bạc chuyện đổi mới mộ bia.
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại liếc nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, hơi ngượng ngùng nói: "Hôm nay trở về, còn muốn cho cha nương gặp người trong lòng của con - Bách Lý Hoằng Nghị tốt cỡ nào.

Chàng ấy rất tốt, con thật hối hận vì chưa đọc sách thật giỏi, nếu không lúc này đã có thể nói với cha nương rốt cuộc chàng ấy tốt cỡ nào.

Cha, nương, hai người sẽ đồng ý đi? Lúc trước đính hôn ước cho con chính là hai người, bây giờ cũng không thể đổi ý......"
Bách Lý Hoằng Nghị trở về, hai người vội vàng đến trước mộ bia thấp bé, lấy trà thay rượu, dập đầu mấy cái vang dội.
Đến tận đây tam bái cũng thành nhất bái.
Trước khi đi, Bách Lý Hoằng Nghị trịnh trọng dập đầu thêm một cái vang dội, là cảm tạ cũng là hứa hẹn.
Bởi vì chuyện tu sửa mộ bia mà hai người ở lại thôn Thảo Miếu lâu hơn một chút, hai người rất có cảm giác nghi thức khi ở lại khách điếm xây trên mảnh đất mà Trương Tiểu Phàm ở trước kia.

Khách điếm không tính là lớn, nhưng rất ấm áp, Trương Tiểu Phàm thuộc như lòng bàn tay mỗi một khối gạch dưới chân đặt vật gì.
Có lẽ là bên kia thật sự quá bận, mấy ngày gần đây Bách Lý Hoằng Nghị rất ít ở với y, Trương Tiểu Phàm vừa nói muốn cùng nhau giúp một tay, hắn liền nói úp úp mở mở đều là sổ sách này kia, sợ y đi theo sẽ nhàm chán, còn không bằng ở lại bên này chơi chơi nhiều chút, hoặc là nói chuyện phiếm với nhà hàng xóm trước kia để giải buồn cũng được.

Bách Lý Hoằng Nghị còn mua mấy quyển thoại bản thú vị để trong phòng sách nhỏ cho y.
Thoạt nhìn có vẻ miễn cưỡng khi y đi theo, Trương Tiểu Phàm cũng không bắt buộc, ngược lại trong lòng còn nghĩ phải làm sao để giúp hắn một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mình cũng chỉ biết làm cơm.
Trước kia lão bản nương của khách điếm mở một tiệm ăn nhỏ ở cuối hẻm, lúc cha nương còn sống cũng thường dẫn y đến tiệm đó ăn, cũng xem như là người quen.

Bây giờ y mượn phòng bếp làm chút điểm tâm cũng tiện, Trương Tiểu Phàm muốn trả tiền nguyên liệu nấu ăn, lại bị lão bản nương xua xua tay đẩy về.
Dù sao khách điếm cũng không thể so với Bách Lý phủ, hàng năm đều dự trữ đường hoa quế, bây giờ cũng không phải kỳ hoa quế, một chốc một lát cũng khó mua.

Trương Tiểu Phàm cân nhắc một chút, cuối cùng chọn làm bánh hoa đào đã ăn ở đầu đường Hoài Dương lúc trước.
Bánh hoa đào không khó làm, nhưng rất khảo nghiệm sự kiên nhẫn.


Sau khi gói kỹ bánh vào giấy dầu, cần phải cán bánh ra nhiều lần, cuốn lên, nới lỏng.

Lúc làm hình hoa đào cũng cần cẩn thận, không thể nóng vội.
Mỗi ngày Trương Tiểu Phàm đều chán muốn chết, thứ không thiếu nhất chính là thời gian và kiên nhẫn.
Nhưng làm xong bánh hoa đào rồi, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn chưa về, Trương Tiểu Phàm cũng không đói bụng, liền cứ đợi như vậy.

Thật ra y cũng không thích nói chuyện phiếm với hàng xóm lắm, rất nhiều tiểu hài tử của hàng xóm đều cười y ngốc lúc đi học, y nói trong lòng là mình lòng dạ hẹp hòi, nhớ kỹ tính toán chi li.

Còn như đi dạo phố ở thôn Thảo Miếu, lúc vừa về còn thấy mới lạ, đi dạo hai ngày cũng dạo xong rồi.
Y hỏi lão bản nương thời gian, cách thời gian Bách Lý Hoằng Nghị thường trở về còn hơn nửa canh giờ.
Phải làm gì đây? Cái gì có thể giết thời gian thì y đều dùng hết rồi.

Sau đó chỉ có thể làm tiếp một lồng bánh hoa đào, cho chủ quán nếm thử, cảm tạ người ta chịu cho y mượn phòng bếp một chút.

Bận việc một hồi, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn chưa trở về, nhưng lại gặp được một người ngoài ý muốn —— Cố Phán.

Thật ra Trương Tiểu Phàm vốn không nhận ra người kia là ai, nhưng mặt mũi này thật sự nhìn quen mắt, còn Cố Phán lại có ấn tượng rất sâu với Trương Tiểu Phàm —— Dù sao, khách nhân đến thanh lâu lại không làm gì, chỉ uống rượu nói mình yêu thầm thất bại thật sự rất ít, hơn nữa Trương Tiểu Phàm lớn lên có một khuôn mặt ngoan ngoãn, rất khó để người ta không nhớ kỹ.
Hai người đều không ngờ lại gặp phải ở đây, sau khi Trương Tiểu Phàm rốt cuộc cũng ghép đúng tên và mặt, lúc lỗ mãng hấp tấp muốn "nhận thân", Cố Phán đã xông tới che miệng y lại.
"Hai con quen nhau à?" Lão bản nương từ phòng bếp đi vào, nhìn thấy tư thế này của hai người, vỗ đầu một cái: "Ồ, đúng rồi! Tiểu Phàm cũng ở kinh thành đi, vậy thật đúng là vừa khéo."
Cố Phán nói với người nhà là hắn ta làm tiên sinh phòng thu chi tại một tiệm ngọc ở kinh thành, lúc Trương Tiểu Phàm tới mua đồ thì nghe giọng nói như là người cùng quê nên lắm miệng hỏi một câu, nhưng cũng chỉ xem như có quen sơ.

Chặng đường xa xôi, Cố Phán không thường về nhà, lần này đụng phải, thật đúng là duyên phận.
Lão bản nương để người trẻ tuổi bọn họ trò chuyện nhiều hơn một chút, bà không tham gia.

Lão bản nương đi rồi, Trương Tiểu Phàm trợn tròn mắt, giơ ngón tay thề: "Ta sẽ không nói với nương của ngươi đâu." Cố Phán biết y sẽ không nói, nhưng cũng biết y tò mò, dứt khoát mở miệng trước: "Muốn hỏi ta vì sao nói dối à?"
"Hả? Ừm ừm." Trương Tiểu Phàm thành thật gật đầu.
Cố Phán cười cười, thoạt nhìn thật không giả dối như ở Túy Hoa Lâu, thờ ơ nói: "Không sống được nữa thì thôi."
"Dường như lúc trước hai chúng ta chưa từng gặp qua như thế này, nhưng phỏng chừng ngươi đã nghe về ta rồi.

À đúng rồi, ta không phải tên Cố Phán, mà là Cố Mông, có ấn tượng không?"
"Ừm." Tên này Trương Tiểu Phàm vẫn có chút ấn tượng, học sinh giỏi đứng đầu học đường hàng năm, tiên sinh luôn treo bên miệng khen.
"Sau khi đến kinh thành, ta mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, chút thành tích này của ta chả là cái cóc khô gì.

Đừng nói là ba vị trí đầu, ngay cả tiến sĩ cũng không có.


Nhưng ta không dám trở về, cha ta gạt ta không đi chữa bệnh, để tiền lại cho ta vào kinh đi thi, lúc ta biết được thì trong nhà đã nghèo đến mức ngay cả tiền hạ táng cho ông ấy cũng không có, chút tiền công làm tiên sinh phòng thu chi vẫn chưa đủ mua một bộ quan tài, thân thích gì đó mượn hết rồi, không ai chịu cho mượn nữa.

Lúc đó ta liền nghĩ, cái gì có tiền nhanh thì ta liền làm cái đó, may là cha nương cho ta một túi da tốt, cầm kỳ thư họa cũng còn có thể gạt người......"
"Đúng rồi, Tạ công tử kia là người không tồi.

Nếu ca ca gì kia mà ngươi nói vẫn luôn không theo đuổi được, thì cũng đừng theo đuổi nữa, Tạ công tử chính là người mà cô nương tiểu quan ở Túy Hoa Lâu cầu mà cầu không được đó."
Trương Tiểu Phàm ngơ ngác nghe hắn ta kể những việc trải qua mấy năm nay, cảm thấy mình chịu chút khổ này đều không bằng cái rắm gì, thậm chí y không dám biểu hiện sự hạnh phúc quá mức trước mặt hắn ta, sợ đối phương cảm thấy mình đang khoe ra.
Nhưng dường như Cố Phán hoàn toàn không thèm để ý gì, để y ngừng trước: "Aiz aiz aiz dừng, đừng thương xót ta, đường do chính ta chọn.

Bây giờ ta sống rất tốt, khách nhân đến phần nhiều là vì thích giọng hát hay này của ta, muốn trẻ tuổi xinh đẹp thì có rất nhiều lựa chọn khác.

Không mệt mỏi như vậy, tiền kiếm được vẫn đủ cho nương của ta mua đất, ta rất thỏa mãn."
Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng thu tay về, sờ sờ mũi, hơi xấu hổ nói sang chuyện khác: "Ta làm chút bánh hoa đào, muốn nếm thử không?"
Cố Phán vê một miếng bỏ vào trong miệng, "Tay nghề không tồi nha."
Sau khi ăn thêm hai miếng, hắn ta cảm thấy hơi khô, xoay người nói lão bản nương lấy rượu hoa đào ra tiếp khách.

Hôm nay khách điếm không làm ăn gì, lão bản nương xào vài món ăn chúc mừng con trai về nhà, rồi tiếp đón Trương Tiểu Phàm cùng nhau ăn.
Thịnh tình không thể chối từ, Trương Tiểu Phàm đành phải ngồi xuống, lại không mở miệng từ chối được nên bị rót vài chén rượu hoa đào.
Cố Phán tuổi cũng lớn dần, vẫn không thấy có nhân duyên tốt gì.

Lão bản nương cố ý tác hợp bọn họ, nói bóng nói gió hỏi Bách Lý Hoằng Nghị và y là quan hệ gì, một Khôn trạch ngoan ngoãn như vậy, bà không muốn mất cơ hội lần này.
Men say dâng lên, Trương Tiểu Phàm bắt đầu mơ hồ, đầu lưỡi lớn nói không rõ lời.
Cố Phán không phải không thấy bộ dáng mẫu thân của mình sốt ruột tìm tức phụ cho mình, nhưng mà Trương Tiểu Phàm này đã có người trong lòng, hắn ta không thể làm người thứ ba.

Ăn ngấu nghiến một lát, Cố Phán liền nói mình no rồi, đỡ Trương Tiểu Phàm lên lầu.
Hắn ta vừa mới lên lầu liền gặp phải Bách Lý Hoằng Nghị đang tìm người, người nọ mắt sáng như đuốc, nhìn chặt tay nắm nhau của mình và Trương Tiểu Phàm.
Cố Phán tự xưng là dáng dấp không chỗ nào chê, nếu không cũng không ăn nổi chén cơm này, nhưng ở trước mặt người này, hắn ta lại đột nhiên như lùn đi một đoạn.

Người đến thật sự quá xinh đẹp thánh khiết, nhưng lại không chút nữ khí.

Thân hình rất cao đứng trước cửa, cao ngất thanh quý, giống như một tòa tượng Phật lớn được mời vào một ngôi miếu đổ nát, không hợp nhau, hoặc là nói khách điếm nhỏ này thật vinh hạnh khi có mặt hắn —— Không nói khoác, hắn hoàn hoàn toàn toàn gánh nổi từ này.

"Tiểu Phàm." Bách Lý Hoằng Nghị đến gần chút, thấy người đã say đến bất tỉnh nhân sự, khẽ nhíu mày, nhưng lại không oán trách gì.

Chỉ hơi hơi gật đầu nói lời cảm tạ với Cố Phán, tư thế ôm Trương Tiểu Phàm hoàn toàn là đang tuyên thệ chủ quyền.
Cố Phán bất giác nhớ đến, có lẽ người này chính là thủ phạm khiến kiểu người ngoan ngoãn như Trương Tiểu Phàm chạy tới loại nơi như thanh lâu mua say.

Vừa có lòng riêng muốn tìm về chút khí thế trước mặt hắn, vừa xả giận cho Trương Tiểu Phàm, Cố Phán cười ôn hòa, trong bông có kim nói: "Trách ta, trò chuyện với Tiểu Phàm quá vui, không lưu ý để y uống nhiều như vậy.

Tiểu Phàm," Cố Phán cáo biệt với Trương Tiểu Phàm say khướt, "Ta về đây! Cảm ơn bánh hoa đào của ngươi.

Ngày mai gặp."
Trương Tiểu Phàm say hồng khuôn mặt, mở to đôi mắt trống rỗng, có người chào hỏi y nên y liền ngây ngô đáp: "Tạm, tạm biệt, ngày mai gặp."
Quả nhiên, Bách Lý Hoằng Nghị đen mặt muốn chết, ngay cả lễ nghi cũng không rảnh lo, ôm Trương Tiểu Phàm còn đang lẩm bẩm trở về phòng.
Trở lại trong phòng, Bách Lý Hoằng Nghị xoa xoa mặt cho y, thay y phục thoải mái cho Trương Tiểu Phàm, để y có thể ngủ thoải mái chút.

Sau đó, hắn ngồi trước giường nhìn Trương Tiểu Phàm phát ngốc.
Lúc đến thôn Thảo Miếu, hắn phát hiện đầu đường cũng có một tiệm Ngọc Quỳnh Ký.

Sản phẩm của Ngọc Quỳnh Ký vẫn luôn không tồi, lại còn có thể để khách hàng tự định chế, tiệm sẽ cung cấp vật liệu và trợ giúp.

Bách Lý Hoằng Nghị chợt nghĩ đến hắn còn chưa cho Trương Tiểu Phàm một tín vật nào.

Nhất là sau khi gặp cha nương của Trương Tiểu Phàm, ý tưởng muốn cho Trương Tiểu Phàm một chỗ dựa càng mãnh liệt.

Hoàn toàn không suy xét thực hiện khó khăn cao cỡ nào, Bách Lý Hoằng Nghị gạt Trương Tiểu Phàm, mỗi ngày đều chạy đến Ngọc Quỳnh Ký cầm đao khắc.
Khắc ngọc này nào đơn giản với người ngoài ngành như vậy, kỹ năng vẽ của Bách Lý Hoằng Nghị rất tốt, nhưng chạm trổ lại không giống, lãng phí từng khối đá tốt.

Cũng may năng lực học tập mạnh mẽ, nhờ sư phụ của Ngọc Quỳnh Ký hướng dẫn, thoạt nhìn vẫn giống mô giống dạng.
Quá trình chế tạo đồ ngọc rườm rà, hơn nữa không gấp được.

Bách Lý Hoằng Nghị ở bên ngoài trì hoãn một ngày lại một ngày, không khỏi lo lắng Trương Tiểu Phàm ở bên này sẽ nhàm chán, hy vọng y có thể chơi vui vẻ chút.

Mà khi Cố Phán ôm Trương Tiểu Phàm say rượu xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại khó chịu.
Có lẽ hôm nay cuối cùng ngọc bội của hắn cũng thành hình ra phôi, sư phụ Ngọc Quỳnh Ký hỗ trợ đánh bóng mài giũa, nói hắn ngày mai đến lấy.

Bách Lý Hoằng Nghị cất một trái tim nhảy nhót muốn ở bên Trương Tiểu Phàm, lại bỗng nhiên bị người giội một thùng nước lạnh.
Xem ra Trương Tiểu Phàm chơi với Cố Mông rất vui.

Trong trí nhớ, lần duy nhất Trương Tiểu Phàm uống say là đi cùng với Tạ Doãn, nhưng lần đó khiến Bách Lý Hoằng Nghị bệnh hoạn cảm thấy trấn an chính là: Trương Tiểu Phàm vì mình mới thương tâm đi mua say.

Vậy hôm nay thì sao? Lại là vì cái gì? Chơi với Cố Mông có vui không?

Hắn đang gặp bế tắc về tình cảm, mâu thuẫn đến mức không thể thoát ra, thậm chí không thể bày tỏ suy nghĩ của mình, rồi lại cố chấp muốn hiểu trạng thái tâm lý giờ phút này của hắn, cứ ngồi yên như vậy đến sáng sớm khi Trương Tiểu Phàm tỉnh lại.
Trương Tiểu Phàm vừa tỉnh liền thấy Bách Lý Hoằng Nghị ngồi tại chỗ, thoạt nhìn giống như là một đêm không ngủ, y phục trên người vẫn là y phục ngày hôm qua ra cửa, y gọi một tiếng: "Hoằng Nghị?"
"Ừ." Bách Lý Hoằng Nghị nhàn nhạt lên tiếng.
Sau khi say rượu, đau đầu khiến phản ứng của Trương Tiểu Phàm hơi chậm lụt, y đứng dậy uống một hớp nước, quay đầu nhìn lại Bách Lý Hoằng Nghị vẫn ngồi trên ghế thái sư không nhúc nhích, thoạt nhìn có gì đó bất thường.

Vì thế y xích lại gần, hỏi: "Hoằng Nghị? Chàng sao vậy a? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bách Lý Hoằng Nghị im lặng không nói.

Hắn suy nghĩ cả đêm, vẫn chưa nghĩ ra mình đây là làm sao vậy.
Trương Tiểu Phàm không nghĩ ra, không biết phải làm sao để dỗ hắn vui vẻ.

Sau khi đầu óc xoay chuyển cực nhanh, liền nghiêng đầu cười cười: "Không nói, vậy chúng ta đi ăn bánh hoa đào được không? Hôm qua em......"
Như là đụng vào công tắc không được mở gì đó, gương mặt của Bách Lý Hoằng Nghị trở nên lạnh lùng rõ rệt, hắn đứng phắt dậy liền đi ra ngoài cửa.
Trương Tiểu Phàm vội vàng túm tay áo của hắn: "Sao vậy a? Không thích ăn bánh hoa đào sao? Chúng ta đây đổi......"
"Không cần, ta đi ra ngoài một chuyến." Nửa câu sau "Tự em ăn với Cố Phán đi" bị hắn trực tiếp nuốt xuống, hắn mím mím môi, cảm thấy trong phòng này quá buồn bực, hoặc là Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh hắn khiến hắn luôn khó có thể suy nghĩ, đẩy cửa ra một phát, đạp ánh nắng sáng sớm liền đi ra ngoài.
Lúc này trên đường ít người, có thể nhìn thấy vài bóng người lẻ tẻ trước sạp bán đồ ăn sáng, Bách Lý Hoằng Nghị mê mang đi đến đầu đường, không tự chủ lại đi đến cửa Ngọc Quỳnh Ký.
Cửa hàng đóng cửa, hiển nhiên còn chưa đến giờ mở cửa.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không biết mình đang làm gì, lúc định xoay người rời đi thì tiểu nhị trong tiệm mở cửa từ bên trong, xem ra là vừa thức dậy không lâu.

Tiểu nhị kia nhận ra tiểu công tử ngày đêm ngâm mình trong tiệm này, gọi một tiếng: "Công tử! Đến lấy ngọc bội sớm vậy à?"
Bách Lý Hoằng Nghị hiếm thấy hơi trì trệ, đi đến đây chỉ là vô tình thôi, thừa nhận sáng tinh mơ đến tiệm lấy ngọc bội cũng quá ngốc, liền lắc đầu: "Đi ngang qua."
Tiểu nhị kia lại thật nhiệt tình: "Đại sư phụ dặn nếu ngài đến, phải giao ngọc bội cho ngài, ngài vào trước đợi một lát đi."
Tiểu nhị tay chân lanh lẹ gỡ một miếng ngọc bội trên quầy hàng xuống, dùng túi gấm gói lại, rồi kêu Bách Lý Hoằng Nghị ký tên xác nhận.

Một loạt các thủ tục, chưa đến nửa khắc, hắn liền đi trên đường trở về.
Ngọc oánh nhuận sáng trong, phía trên khắc một đôi thỏ ngọc, thỏ ngọc cọ cổ nhau, trang trí bằng đậu đỏ lung linh và hoa quế tinh xảo.

Bách Lý Hoằng Nghị vuốt miếng ngọc này, nghĩ đến hắn vì sao phải khắc miếng ngọc này.
Là vì thích Trương Tiểu Phàm, muốn cho trái tim bất an khi đó một phần an ủi và chỗ dựa vào.

Nhưng hôm nay hắn lại đang làm gì? Hắn mặt lạnh với Trương Tiểu Phàm, trút hết cơn giận của mình lên người Trương Tiểu Phàm.
Đối với sự khác thường đêm qua của mình, hắn vẫn hỗn độn không có đáp án, nhưng có một điều hắn biết rõ ràng: Tất cả cảm xúc dao động đều bắt nguồn từ Trương Tiểu Phàm.

Hoặc là nói, là hắn rất để ý Trương Tiểu Phàm.

Nếu để ý, vì sao lại phải làm chuyện đi ngược lại đây?
Hắn bỏ ngọc bội vào trong túi gấm lại, bước nhanh chạy đến khách điếm.
Đẩy cửa ra nhìn thấy lại là bánh hoa đào rơi đầy đất..