Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 47: Sai lầm



Ngay lúc Dư Hiền đang mang gương mặt của Bạch Kha giả ngu giả ngơ trước quảng trường Hằng Thiên Điện, thuận tiện yên lặng chửi thầm trong lòng, thì Bạch Kha thật đã được Hoắc Quân Tiêu mang theo đến trước cổng Tam Thanh Trì.

Mặc dù nói Tam Thanh Trì có cấm chế cực kỳ lợi hại, về cơ bản không cần lo lắng có ai xâm nhập, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người canh giữ. Tuy nhiên, đối với Hoắc Quân Tiêu mà nói việc giải quyết những người canh gác này chỉ là chuyện động ngón tay.

Chỉ trong nháy mắt, các đệ tử Hằng Thiên Môn canh giữ bên ngoài Tam Thanh Trì đã bị Hoắc Quân Tiêu đánh bất tỉnh nhân sự. Rồi sau đó, Hoắc Quân Tiêu lại điểm vài cái lên trán, ngực và lưng của những người không có ý thức này, rồi mạnh mẽ vỗ một cái. Mấy người này liền cứng đờ đứng dậy, với dáng vẻ cứng nhắc đi đến chỗ mà họ đã canh gác, ôm kiếm đứng yên không còn động tĩnh.

Theo kế hoạch mà họ đã thương nghị trước, tại đại hội thi luyện của Hằng Thiên Môn, Dư Hiền giả dạng thành bộ dáng Bạch Kha, dẫn theo Lâm Kiệt tham gia, gây chút động tĩnh để thu hút sự chú ý của Hằng Thiên Môn, tiện thể giải quyết mấy tà vật dơ bẩn mà Hằng Thiên Môn nuôi dưỡng. Còn ở bên này, Hoắc Quân Tiêu sẽ bảo vệ Bạch Kha dùng sức mạnh của "Băng Phách" trong Tam Thanh Trì để lấy Thất Tinh Đan.

Bạch Tử Húc lưu lại ở trong bí cảnh là an toàn nhất, nhưng để phòng ngừa bất trắc, họ vẫn để ba người dì mập ở lại bảo vệ ông, tránh việc gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Cấm chế này, bây giờ hẳn là ta không có quyền hạn đi vào." Bạch Kha nhìn lên bức hoành Tam Thanh Trì, có chút lo lắng nói.

Hoắc Quân Tiêu gật đầu đáp "Ừ" một tiếng, hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này.

Thật ra, khi họ lập kế hoạch này đã tính đến điều này. Rốt cuộc thì cấm chế kiên cố nhất của Tam Thanh Trì này không phải do chưởng môn hay trưởng lão của Hằng Thiên thiết lập, bất luận về thủ pháp lẫn độ khó giải trừ, hiển nhiên đây là bút tích của sư đệ Ổ Nam kia..

Lúc trước, Ổ Nam trong lúc điên loạn đã đi qua hiện trường hỗn độn sau cuộc nổi loạn ở Nam Hoa. Lúc đó, "Băng Phách" đã bị Bạch Linh Trần trấn trụ, tạm thời không thể làm loạn. Có lẽ trong lúc thần trí hỗn loạn không rõ tình hình, Ổ Nam vẫn cảm nhận được tà khí và mối đe dọa từ "Băng Phách", nên đã vạch ra một vùng đất để giam cầm "Băng Phách" lại, tránh cho nó gây hại thêm cho nhân gian.

Chỉ là Hằng Thiên Môn vô tình nhặt được thứ đồ chơi này, đem thứ này vào trong chính lãnh địa môn phái của mình giam cầm, từ đó lợi dụng để chính mình sử dụng.

Tóm lại mặc kệ thế nào đi nữa, cấm chế của Tam Thanh Trì này đối với Hoắc Quân Tiêu cũng không phải là thứ có thể tùy tiện mà giải trừ.

Nhưng trước đó, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đã đến thử qua, đối với cách giải trừ cấm chế, trong lòng họ ít nhiều cũng đã có chuẩn bị, chỉ là việc này vẫn còn khá mạo hiểm, vì vậy cần Dư Hiền ở bên kia hành sự tùy theo hoàn cảnh khi cần.

Ngay cả Bạch Kha vốn bình tĩnh, khi Hoắc Quân Tiêu giơ tay phá cấm chế cũng không nhịn được mà có hai phần khẩn trương..

Chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu vung hai chưởng, nhắm mắt ngưng thần, ngón tay lướt nhanh không ngừng, quanh thân là các phù văn xoay chuyển, theo động tác của Hoắc Quân Tiêu, các phù văn quấn quanh cánh tay hắn, rồi tràn vào da thịt. Sau đó, hắn đột ngột mở mắt, tay trái nắm chặt cổ tay phải, hai ngón tay giữa ở bên phải khép lại, lấy ngón làm bút, vẽ lên không trung trước cổng Tam Thanh Trì vốn trông trống rỗng.

Mỗi khi hắn vẽ một nét, hàng ngàn lưỡi gió điên cuồng thổi tới, chà xát Bạch Kha đau rát da mặt, làm hắc bào của Hoắc Quân Tiêu bay phần phật. Những lưỡi khí cường đại để lại ấn ký trong không trung, tạo thành một chuỗi phù văn liên kết không dứt, cương nhu hòa hợp, rồng bay phượng múa.

Khi vẽ xong nét cuối cùng, chợt nghe thấy Hoắc Quân Tiêu khẽ hô một tiếng "Mở!", sau đó liền thấy không khí dưới tấm biển Tam Thanh Trì chấn động, như một hồ nước xuân bị ném một viên đá nhỏ, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Hoắc Quân Tiêu thu thế, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Bạch Kha bên cạnh, xuyên qua lớp gợn sóng đó, đi vào.

Trái tim đang ở trên cao của Bạch Kha cũng nhẹ nhàng rơi xuống khi cả hai đã vượt qua lớp cấm chế.

"Sao tay lại ra mồ hôi?" Hoắc Quân Tiêu bóp nhẹ lòng bàn tay Bạch Kha.

Bạch Kha: "..." Vớ vẩn, chuyện căng thẳng như thế này tay đổ chút mồ hôi chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!

Không bóp thì thôi, vừa bóp một cái đã thấy toàn xương. Hoắc Quân Tiêu cau mày, nâng tay Bạch Kha lên nhìn, nói: "Gầy thành cái bộ dáng này rồi, đợi lấy được Thất Tinh Đan ra, nhất định phải bồi bổ tốt cho người!"

Bạch Kha: "Sao ngày thường không thấy ngươi có nhiều ý kiến cần phát biểu như vậy?" Có thể tôn trọng không khí căng thẳng trước trận được không?

Hoắc Quân Tiêu cười nhạt: "Lo người sợ, tạo chút không khí thoải mái."

Bạch Kha giật giật khóe miệng: "Dù sao ta không sợ đau, cùng lắm là sợ chết. Nhưng có ngươi ở đây, ta cảm thấy hơn phân nửa là ta không chết được, cho nên... ta có gì phải sợ?"

Hoắc Quân Tiêu nhìn y thật sâu một cái, ngón tay nắm tay y chặt hơn, rồi nặng nề lên tiếng: "Ừ... Ta sẽ không để cho người chết."

Nói xong liền kéo Bạch Kha tiến về phía trước.

Cũng giống như lần trước khi Bạch Kha đến, sau khi vượt qua cổng Tam Thanh Trì, khung cảnh bên trong hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài. Họ đi được vài bước liền bước vào một con đường núi. Hai bên là vách đá dựng đứng, kẹp một con đường nhỏ ở giữa.

Con đường này càng đi càng hẹp, rất nhanh chỉ đủ cho một người đi qua. Hoắc Quân Tiêu đi vòng qua phía trước Bạch Kha, toàn thân hơi nghiêng đi về phía trước, một tay vẫn nắm chặt Bạch Kha đi theo sau.

Lần trước, Bạch Kha có một vật giống như viên minh châu mà Hằng Thiên Môn cấp cho. Lần này, khi Dư Hiền đến chỗ chưởng môn Hằng Thiên Môn lấy mộc bài vào Vọng Thiên Môn, cũng tiện tay sờ soạng lấy về một viên.

Càng đi sâu vào con đường nhỏ, bên trong Tam Thanh Trì cũng ngày càng tối, cuối cùng trở nên tối đen duỗi ta không thấy năm ngón. Hoắc Quân Tiêu lấy viên ngọc ra, chiếu sáng khoảng không gian dưới chân, nắm tay Bạch Kha từng bước một mà tiến về phía trước.

Sau một lúc lâu, Bạch Kha nhíu mày, lắc lắc tay Hoắc Quân Tiêu.

"Sao vậy?" Quân Tiêu theo phản xạ siết chặt tay, quay đầu nhìn y, tưởng rằng phía sau có chuyện gì xảy ra.

"Ta thấy có gì đó không thích hợp." Bạch Kha do dự nói.

Quân Tiêu nghi hoặc: "Không thích hợp?"

Bạch Kha gật gật đầu: "Ta nhớ lần trước dường như ta không đi lâu như vậy."

Hoắc Quân Tiêu nghe xong lời y, lại ngẩng đầu nhìn vào mảnh đen đặc phía trước, dùng viên minh châu trong tay lắc một chút, nhưng vẫn như cũ không thấy gì khác biệt, liền nhíu mày lắc đầu, nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao cũng không thể quay đầu lại, cứ tiến phía trước đi, có ta ở đây."

Bạch Kha "Ừ" một tiếng, lại lần nữa nâng gót chân lên đi theo sau Hoắc Quân Tiêu.

Khi hai người cẩn thận đi trong bóng tối, các môn phái trước quảng trường Hằng Thiên Môn đã qua một hồi thăm hỏi khách sáo, dẫn theo đệ tử vào trong Hằng Thiên Điện. Các trưởng lão và chưởng môn đều đã sôi nổi ngồi xuống, chờ đợi chưởng môn Hằng Thiên Môn mang ra viên đan dược làm mánh lới quảng cáo với thị chúng cho mọi người xem.

Các đệ tử mới của Hằng Thiên Môn sau khi vào đại điện đều đứng phía sau trưởng lão của mình, không còn đứng thành hàng ngũ như khi ở quảng trường. Lâm Kiệt đã nhảy đến bên cạnh Mạnh Tích cùng Bạch Kha mà Dư Hiền đang giả làm.

Dư Hiền vẫn luôn kéo căng dây thần kinh theo dõi tình hình, âm thầm tính toán tiến độ của Bạch Kha và Hoắc Quân Tiêu, cảm thấy bọn họ không sai biệt lắm đã đến lúc phá cấm chế, liền hết sức cảnh giác, tùy thời ra tay khi Hoắc Quân Tiêu vô tình kinh động bên này.

Kết quả là, mãi đến khi Chưởng môn của Hằng Thiên Môn lấy ra một chiếc hộp gỗ tử kim, cho các môn phái nhìn qua một viên đan dược bên trong, rồi lại đem phương đan do Dược Quỷ đích thân viết tay ra cho mọi người xem, vẫn không thấy có động tĩnh gì đặc biệt xảy ra.

Dư Hiền bèn lén lút nháy mắt với Lâm Kiệt một cái, ý là: " Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha bên kia tám phần mười đã thuận lợi tiến vào Tam Thanh Trì."

Điều này làm Lâm Kiệt không khỏi căng thẳng.

Mạnh Tích không nhịn được, từ trong kẽ răng thấp giọng nói: "A Kiệt, ngươi run run cái gì vậy?"

Lâm Kiệt "Khụ" một tiếng rồi đáp: "Lần đầu tham gia đại hội thí luyện, ta khẩn trương thôi."

Mạnh Tích: "... Chẳng lẽ còn có người tham gia lần thứ hai sao?"

Lâm Kiệt: "..."

So với mấy người không nghiêm túc này, bầu không khí trong điện trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Ban đầu, các môn phái đều tỏ ra không mấy tin tưởng lời của Hằng Thiên Môn về đan dược này, cho rằng mười phần Hằng Thiên Môn đang mượn cớ để làm gì đó.

Nhưng khi Chưởng môn Hằng Thiên Môn lấy ra phương đan của Dược Quỷ, phản ứng của mọi người liền thay đổi hẳn. Trong số các chưởng môn, chưởng lão của các môn phái có mặt ở đây, tự nhiên có người từng gặp qua Dược Quỷ, và đối với phong cách viết tay quái dị của hắn cũng có ấn tượng sâu sắc. Phương đan trong tay Chưởng môn Hằng Thiên Môn, mặc dù không nhìn kỹ nội dung mặt bên trên, chỉ nhìn phong cách chữ viết và linh lực ẩn ẩn lưu động bên trong, họ cũng biết, đây là phương đan thật.

Chưởng môn Hằng Thiên cất phương đan và hộp gỗ tử kim đi, chắp tay mỉm cười với các chưởng môn môn phái khác, nói: "Bổn phái may mắn có được phương đan này, trải qua trăm năm luyện được loại đan dược này, theo lời của Dược Quỷ, viên đan này khi dùng vào, có thể khiến tu vi tăng gấp bội, linh lực tăng mạnh. Nhưng mà—"

Hắn ta ngừng một chút, quét mắt qua các chưởng môn, trưởng lão chúng phái, nói: "Chắc hẳn chư vị trong lòng cũng có cùng nghi ngờ với ta, chỉ dựa vào một viên đan dược liền có thể khiến tu vi tăng gấp bội... Điều này, có chút khiến người ta khó tin. Huống hồ, cho dù thực sự có kỳ hiệu như vậy, cũng không có nghĩa là không có tác dụng phụ. Vì vậy bổn phái mới chậm chạp không dám dễ dàng thử nghiệm. Tuy rằng Hằng Thiên Môn chúng ta trong phương diện luyện đan cũng có chút thành tựu, nhưng trong số các phái tại đây cũng có người tinh thông phương diện này, ví dụ như Hoằng Nhất trưởng lão của Thanh Vân Môn, Thiên Hòa trưởng lão của Thái Sơ Phái, Tạ chưởng môn của Thiếu Dương Phái..."

Các vị khách được điểm tên liền chắp tay đáp lễ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chưởng môn của Thiếu Dương Phái, là một nam tử anh tuấn nhìn như ngoài ba mươi lên tiếng: "Chưởng môn quá khen rồi, xem ra hôm nay chưởng môn mời chúng ta tụ hội ở đây là muốn chúng ta cùng nhau giám định xem viên đan dược luyện thành này có đúng như lời Dược Quỷ nói, rốt cuộc thần kỳ như vậy hay không?"

"Chính là ý này." Chưởng môn Hằng Thiên cười gật đầu, lại nói: "Tuy nhiên, việc giám định đan dược không cần vội. Đợi sau khi đại hội thí luyện kết thúc rồi từ từ giám định cũng không muộn. Huống hồ, viên đan dược này, bổn phái không chỉ luyện được một viên. Bổn phái nguyện lấy viên đan này làm phần thưởng, môn phái nào có đệ tử đứng thứ nhất trong đại hội thí luyện, bổn phái sẽ tặng môn phái đó một viên, thế nào?"

Các chưởng môn trưởng lão các môn phái nhìn nhau một cái, đồng loạt vỗ tay: "Rất hay!"

Dư Hiền trong đám đông lặng lẽ giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: "Mấy lão bất tử này, nói chuyện chua đến mức làm người ta đau cả răng."

Trong khi đó, bên trong Tam Thanh Trì, hai người đã đi được ước chừng mười lăm phút, cuối cùng tầm nhìn trước mắt cũng trở nên sáng sủa, nhưng thứ họ thấy lại không phải là ánh huỳnh quang của "Băng Phách" như dự đoán, mà là một mảnh rừng rậm.