Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 48: Rừng rậm



"Quả nhiên không đúng!" Bạch Kha thấp giọng nói một câu.

Sơn đạo chật hẹp mà hai người vừa đi qua ban nãy đen kịt đến mức chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ viên ngọc trong tay Hoắc Quân Tiêu để nhìn. Nhưng bây giờ, khi họ đứng ở cuối con đường đó, trước mắt lại hiện ra cả một khu rừng rậm rạp.

Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Phía sau là bóng tối vô tận, còn phía trước là khu rừng rậm rạp đầy ánh nắng xuyên qua những tán lá, tạo nên những bóng râm đang nhảy múa, hai người họ dường như trở thành ranh giới phân chia giữa hai thế giới này.

Hoắc Quân Tiêu trước đó chưa từng đến Tam Thanh Trì, tất nhiên không biết nơi này rốt cuộc có cảnh sắc có dạng gì, vì vậy thu lại viên ngọc trong tay, nhìn về phía Bạch Kha.

Bạch Kha nói: "Lần trước, sơn đạo không có dài như thế này, ta nhớ ta chỉ đi mất vài phút, đương nhiên, con người trong bóng tối hoàn toàn không quá nhạy cảm với thời gian, tạm không nói đến điều đó, nhưng khi ra khỏi sơn đạo, trước mắt ta chính là tảng băng phách khổng lồ đó. Ngoài khối băng đó ra, gần như không nhìn thấy gì cả. Ta chỉ có thể lờ mờ thấy một chút bóng của vách núi, mờ nhạt đến nỗi khó mà phân biệt được. Nhưng tuyệt đối không có một khu rừng rậm như thế này."

"Ừm." Hoắc Quân Tiêu vừa nghe Bạch Kha nói vừa nhíu mày nhìn vào khu rừng rậm đối diện, sau đó gật đầu: "Xem ra Hằng Thiên Môn không chỉ bố trí trận Cửu Sát Trận và Huyết Thú mà còn động tay động chân bên trong Tam Thanh Trì này, biến con đường vốn dẫn đến băng phách kia chuyển hướng sang nơi khác."

"Chuyển hướng sang nơi khác? Vậy phải làm sao?" Trong giọng nói Bạch Kha có chút lo lắng.

Hoắc Quân Tiêu nắm chặt tay y, bóp nhẹ: "Trước tiên qua khu rừng này đã. Tam Thanh Trì vốn là một mật cảnh hoàn chỉnh, Hằng Thiên Môn chỉ là xen vào giữa mà thôi. Bất quá là bẻ cong một con đường thẳng thành hai khúc quanh, đừng lo."

Bình thường Bạch Kha so với những người cùng tuổi thì bình tĩnh ổn trọng hơn nhiều, nhưng trước mặt Hoắc Quân Tiêu, y cuối cùng vẫn dựa dẫm nhiều hơn một chút. Vì vậy nghe lời Hoắc Quân Tiêu nói, y gật đầu, ngoan ngoãn để Hoắc Quân Tiêu nắm tay dẫn vào rừng.

Để trấn an Bạch Kha, Hoắc Quân Tiêu chỉ nói ra một phần, giấu đi phần còn lại — Hằng Thiên Môn đã nói rằng nếu tại đây bố trí Cửu Sát Trận và Huyết Thú xung quanh Tam Thanh Trì, mà họ bên ngoài lại không có dấu hiệu dị thường nào, vậy thì rõ ràng là chúng được bố trí bên trong này, như vậy xem ra, rốt cuộc chúng đã bố trí ở đâu thì không cần phải nói cũng biết.

Bước ra khỏi bóng tối, họ liền được tắm mình dưới ánh nắng ấm áp ôn hòa, càng tiến gần đến rìa khu rừng, ánh sáng càng dần mang sắc xanh đậm của cây cối rậm rạp trong rừng.

Khi hai người chân chính đứng trước khu rừng, lờ mờ nhìn thấy con đường nhỏ ẩn hiện đan xen giữa những cành cây chạc lá chằng chịt, Hoắc Quân Tiêu dừng cước bộ lại một chút.

Hắn nhìn sâu vào trong khu rừng thoáng qua một lúc, sau đó quay sang nói với Bạch Kha: "Khu rừng này sợ rằng có lẽ không đơn giản, bất kể xảy ra chuyện gì, đừng buông tay."

Bạch Kha gật đầu, theo sau Hoắc Quân Tiêu, nhấc chân bước vào rừng.

Ở nơi rõ ràng không có ý tốt như thế này, đi theo con đường đã định sẵn thì chính là người ngu. Vì vậy, vừa bước vào rừng, Bạch Kha đã thấy Hoắc Quân Tiêu nâng tay còn lại lên, ngón tay khẽ động vài cái, từ đầu ngón tay xoa ra một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam. Ngọn lửa đó rời khỏi ngón tay Hoắc Quân Tiêu, tựa như mọc thêm đôi cánh, bay lơ lửng về phía sâu bên phải của khu rừng, bay một đoạn xa, đến khi Bạch Kha gần như không còn nhìn thấy ngọn lửa nhỏ ấy nữa thì nó đột nhiên biến mất.

"Bên này." Hoắc Quân Tiêu kéo Bạch Kha, vòng khỏi con đường trông có vẻ an toàn, rồi đi theo hướng mà đốm lửa đã bay.

Khu vực này có những nhánh cây rậm rạp hơn những chỗ khác một ít, khi len lỏi qua đó, đôi khi họ phải cúi thấp người để tránh bị cành cây chọc vào. Dù sao, những cây trong khu rừng này nhìn có vẻ bình thường, nhưng rốt cuộc chúng thuộc giống loài nào thì chẳng ai biết.

Hoắc Quân Tiêu luôn bảo vệ Bạch Kha, nhắc nhở y về những rễ cây cổ thụ cằn cỗi dưới chân và những dây leo hỗn độn.

Có điều dù đã cẩn thận như vậy, Bạch Kha vẫn không kịp phản ứng, vấp phải một tảng đá nhô lên dưới lớp lá rụng nửa mục. Tay y bị kéo căng, túm lấy Hoắc Quân Tiêu một phen, tay kia vô thức nắm lấy một cành cây phía trước để giữ thăng bằng.

Cả cành cây bị lực đạo của y làm cong xuống một chút, khi buông tay thì cả cây cũng run lên.

Ngay khi vừa ổn định lại thân thể, Bạch Kha liền cảm nhận tay mình bị kéo mạnh, sau đó cả người y bị một lực lớn kéo sang một bên, nửa người đâm vào ngực Hoắc Quân Tiêu.

"Sao vậy—" Bạch Kha bị làm cho giật mình, vừa định hỏi Hoắc Quân Tiêu có chuyện gì xảy ra, thì thấy chỗ y vừa đứng "bộp" một tiếng, từ trên cây rơi xuống một bóng đen.

Thứ đó rõ ràng là từ trên cành cây đang đung đưa rơi xuống, rơi xuống đất xong thì không còn động tĩnh gì nữa.

Bạch Kha cau mày nghiêng người muốn nhìn rõ thứ đó là gì. Đáng tiếc, vật rơi trên đất này linh lực cũng không mạnh, nên trong mắt Bạch Kha chỉ là một hình dạng, trông có vẻ là một sinh vật có lông, phía sau kéo theo một cái đuôi dài, nhưng tư thế của nó thì cực kỳ vặn vẹo, khiến Bạch Kha phải nhìn mãi mới xác định được đầu nó ở đâu—

Cái đầu của thứ này dường như đã bị chặt đứt, rũ xuống ngực một cách không khoa học, bởi vì linh lực quá thấp, hình dạng không rõ ràng, nên ngũ quan của nó cũng mờ mịt. Bạch Kha chỉ có thể thấy một mảnh ánh sáng nhạt từ hai hốc mắt đen sâu hoắm như của bộ xương khô, vừa lạnh lẽo vừa âm trầm đầy tử khí nhìn chằm chằm vào y.

Mặc dù gan lớn như Bạch Kha, ngay khoảnh khắc nhìn thấy rõ thứ đó, y cũng không nhịn được theo bản năng lùi về sau một bước, vừa lúc lúc ngã vào trong lòng Hoắc Quân Tiêu.

"Đừng sợ, chỉ là một con khỉ hoang thôi." Hoắc Quân Tiêu trấn an như vậy, đương nhiên, một con khỉ hoang có thể xuất hiện trong khu rừng rậm không bình thường như thế này, tự nhiên chắc chắn cũng không phải chủng loại tầm thường, ít nhất cũng có vài phần linh lực trong mình.

Bạch Kha không nhìn thấy, nhưng Hoắc Quân Tiêu thì thấy rõ ràng.

Con khỉ hoang này toàn thân khô quắt cứng đờ, trông như đã chết một thời gian, chỉ là treo trên cành cây bị gió hong khô, vì thế cơ bắp teo lại, nhìn như chỉ còn lớp da bọc quanh bộ xương. Đôi mắt không biết bị chim hay thứ gì khác mổ đi, chỉ còn lại hai cái hốc đen ngòm âm u như cái động nhìn chằm chằm vào họ.

Nhưng nếu nói con khỉ hoang này thực sự đã chết rất lâu, tại sao lại có máu trông như còn tươi chảy ra từ thân nó, nhỏ giọt dần xuống đám lá rụng dày đặc dưới đất...

Bạch Kha tuy không nhìn thấy máu, nhưng khứu giác của y vẫn rất nhạy, y hít sâu một cái, rồi nhíu mày nói: "Có mùi máu tanh."

Hoắc Quân Tiêu đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, sau đó đôi mắt hắn hơi động, một tay ôm lấy eo Bạch Kha bay vọt lên trời, nhẹ nhàng đáp xuống một tán cây gần đó như một chiếc lá rụng.

Mà nơi họ vừa đứng, dưới lớp lá rụng vốn là một mảnh yên ắng, bỗng nhiên phát ra tiếng "sột soạt", như thể có thứ gì đó đang bò trườn trong đám lá, tốc độ rất nhanh.

"Rắn sao?" Bạch Kha cũng nghe thấy tiếng động, y vừa đoán xong thì thấy từ trong đám lá rụng đột ngột chui ra ba, bốn cái thứ uyển chuyển giống như đuôi rắn, dài và mềm dẻo. Những thứ này gần như quằn quại trườn theo vệt máu chảy ra từ con khỉ hoang, chui vào cái xác khô cứng đó, rồi lập tức phát ra những âm thanh xé rách và nhai nuốt đầy ghê tởm, chỉ trong chớp mắt, con khỉ có thân hình không hề nhỏ đã biến mất không dấu vết, thậm chí không còn sót lại một mẩu xương nào.

"..." Bạch Kha vốn đang đứng tiêu tiêu sái sái cùng Hoắc Quân Tiêu trên nhánh cây đung đưa nhẹ, thấy cảnh này, y không khỏi giật giật khóe miệng, nhịn không được tay càng nắm chặt lấy áo của Hoắc Quân Tiêu, khẽ dịch người lại gần hắn hơn.

Nếu phía dưới toàn là mấy thứ quái quỷ này, ai còn dám đặt chân xuống đất!

Ba cái thứ trông như đuôi rắn đó ban nãy di chuyển quá nhanh, không nhìn rõ được hình dạng cụ thể của chúng, giờ đây vừa chia nhau xong xác con khỉ hoang, chúng lại không vội vàng bò đi, mà từ từ chậm rãi bò qua lớp lá dày, từng chút từng chút trườn trở lại dưới đất. Tiếng ma sát "sột soạt" trong lúc này nghe thật khiến người ta nổi da gà.

Bạch Kha không chắc những thứ đó chỉ nhạy với mùi máu, hay là chúng có cả thính giác lẫn thị giác, bèn nín thở, đợi cho đến khi cả ba cái thứ đó hoàn toàn rút đi không còn dấu vết, y mới ghé sát tai Hoắc Quân Tiêu, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi nhìn rõ đó là gì không?"

"Giống như là cây mây" Hoắc Quân Tiêu đáp, dừng lại một lúc rồi bồi thêm một câu, "Giọng nhỏ như thế làm gì?"

Bạch Kha nghi hoặc: "Ngươi chắc chắn chúng không nghe thấy chứ?"

Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Nếu đám dây mây này giống như đám dây mây trong bí cảnh của ta, do linh khí dồi dào mà có linh tính, thì chúng có thể ngửi và nhìn. Nhưng linh khí ở khu rừng này so với bí cảnh còn kém xa..."

Bạch Kha cười gượng hai tiếng: "Ta chưa từng thấy mấy cành cây trong bí cảnh của ngươi hung tàn ăn thịt như thế này."

"Thứ này quả thực rất tà môn, ta cảm thấy, chúng không phải dựa vào thính giác hay thị giác, mà là..." Hoắc Quân Tiêu điểm mũi chân trên cành cây mà hai người đang đứng, sau đó lại kéo Bạch Kha vào lòng ngực, đạp chân một cái, cả hai liền như con diều bay vọt lên không trung, hắn vừa ôm chặt Bạch Kha né tránh, vừa bổ sung nốt nửa câu còn lại, "... có thể cảm nhận mọi thứ có huyết nhục, dù là vật chết hay là vật sống."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe xung quanh vang lên vô số tiếng "phựt", vang trên mặt đất, giữa những cây cổ thụ cao lớn, trong các khe cành lá... hàng trăm cái dây leo như vậy đột ngột chui ra, giống như những con mãng xà khổng lồ, vặn vẹo, mang theo tiếng xé gió và lực đạo lớn, lao về phía hai người đang lơ lửng giữa không trung.

Bạch Kha thậm chí có thể nghe thấy vô số âm thanh "bốp bốp" khi dây leo quất vào nhau, tiếng "vù vù" của gió khi chúng quật qua không khí, và dường như là từ sâu bên trong đám dây leo ấy, vang lên tiếng thở phì phò và nuốt chửng như thể đang rất đói.

Thật khiến người ta ghê tởm đến da đầu tê dại..

Khi bọn họ vừa bước vào khu rừng, sự tĩnh lặng khác thường giờ đây dưới cảnh tượng quái dị và căng thẳng này, quả thực trở thành một sự tương phản rõ nét.

Bạch Kha chỉ còn cách nắm chặt lấy Hoắc Quân Tiêu để khỏi bị quăng xuống dưới bởi một dây leo nào đó và trở thành gánh nặng.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta tuyệt vọng—vô số dây leo ăn thịt người đan xen chằng chịt, từ bốn phương tám hướng lao đến, dày đặc không còn chỗ nào để tránh.