Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 59: Cấm thuật



Cảnh vật trước mắt lại một lần nữa gợn lên như những làn sóng nước nhộn nhạo, dần dần trở nên mờ ảo.

Khi tầm nhìn trở lại rõ ràng trong khoảnh khắc đó, Bạch Kha chợt hiểu ra rằng, những ảo cảnh nối tiếp nhau này, pháp trận và dược vật có lẽ chỉ là công cụ hỗ trợ. Chúng vốn không phải do ai đó tạo ra để cài cắm vào pháp trận nhằm lôi kéo y, mà thực chất là do chính y tự tạo ra một hồi giấc mộng đầy bấp bênh cho chính mình.

Trong tiềm thức, y lo sợ rằng mình sẽ lạc mất Hoắc Quân Tiêu trong khu rừng rậm, rơi vào bẫy của Hằng Thiên Môn rồi mất mạng. Vì vậy, y rơi vào ảo cảnh đầu tiên, khi tỉnh lại từ cảnh tượng giả vờ mình đã chết, tiềm thức của y không nhịn đượ được lại lo lắng cho sự an nguy của Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, nên y lại rơi vào ảo cảnh thứ hai.

Với hai lớp ảo cảnh chồng lên nhau, dù ý chí có mạnh mẽ hay tính cách có bình tĩnh đến đâu, sự bất an trong lòng cũng sẽ bị khuếch đại, bắt đầu lo lắng cho những người hoặc việc vốn dĩ không cần phải lo lắng, chẳng hạn như Bạch Tử Húc, người đang ở trong bí cảnh mà lẽ ra không gặp nguy hiểm gì.

Những gì y đang thấy hiện tại đều là kết quả của việc tiềm thức liên tục bị khai quật giống như cày ruộng, lớp vỏ cứng bên ngoài bị phá vỡ, những ký ức từ lâu bị chôn vùi sâu nhất bị phủ đất bên tầng dưới cùng bắt đầu trào ra, ào ạt chảy vào tâm trí như thể y đang bị buộc phải tiếp nhận hàng nghìn năm ký ức của một người khác trong chốc lát, tất cả đều hỗn loạn và không thể tiêu hóa hết.

Y chỉ nắm bắt được một vài ký ức rõ nét và sâu sắc nhất, trộn lẫn với đôi câu vài lời mà y từng nghe từ Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, rồi tự tạo nên một ảo cảnh mới.

Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây là những gì trong ảo cảnh này không hoàn toàn là do y tưởng tượng, mà chúng là sự thật.

Người bị luân hãm là chính y, và tác giả điều khiển cũng là chính y.

Khi y nghĩ đến điều gì, những mảnh ký ức liên quan sẽ bị kéo ra từ tiềm thức và vô thức biến thành ảo cảnh, hiện lên trước mắt y.

Vì vậy, khi tầm nhìn lại trở nên rõ ràng, điều y nhìn thấy chính là một trong những cảnh tượng mà y không bao giờ muốn chứng kiến nhất—

Y phát hiện mình lại đứng cạnh thạch đài khắc pháp trận trước đó, nhưng lần này, người nằm trên bệ đá không phải là Bạch Linh Trần, mà là Ổ Nam.

Thẩm Hàm, một thân mộc mạc giản dị, quỳ ngồi bên cạnh Ổ Nam, gương mặt như hoa đào của cô lại vương đầy nỗi buồn nặng trĩu, hai mắt nàng sưng đỏ như quả hạch đào, không biết đã khóc bao lâu. Nàng mím chặt môi, nuốt nước mắt vào cổ họng, khàn giọng hỏi Ổ Nam: "Sư huynh, huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ô Nam khẽ giãn đôi mày anh tuấn đang cau lại, đưa tay lên nhẹ nhàng lau khóe mắt của nàng, nói: "Toa thuốc cuối cùng cũng không có tác dụng, sư tổ ở dược lò kia cõ lẽ cũng đã điên rồi, biện pháp mạo hiểm bế quan thử nghiệm là lành ít dữ nhiều.Quân Tiêu sư huynh gần như đã vắt kiệt mình thành cái xác, mạng sống cũng gần như tiêu tan, nhưng vẫn không dám rút tay khỏi pháp trận, cố gắng duy trì nó. Tình trạng hiện tại của sư phụ, đến cả khoảng thời gian để thay người cũng không chịu nổi, bọn ta cũng chẳng thể giúp gì. Từ khi biết sự đời, ta không có thân nhân, chỉ sống với lũ trẻ ăn mày tranh giành thức ăn với chó mèo mỗi ngày, nếu không phải nhờ sư phụ đưa về, có lẽ ta đã chết trong cảnh sống lay lắt kéo dài hơi tàn ngoài đường sau vài năm. Cả đời này, mạng ta là của sư phụ, lấy mạng đổi mạng ta không hối tiếc, huống chi pháp trận này cũng không đòi mạng người."

"Huynh nói nghe thì nhẹ nhàng, nếu pháp trận không đòi mạng, vậy tại sao huynh lại không cho muội kích hoạt trận?!"

Ổ Nam khẽ nhếch khóe miệng: "Sở trường của muội là luyện dược, dù pháp trận không đến mức đoạt mạng, nhưng vẫn sẽ có tổn thương, nếu để muội kích trận, sau giờ Tý, sư tổ xuất quan với dược thành, muội sao có thể đi giúp?"

Thẩm Hàm nghẹn nửa ngày, không thể nghĩ ra lý do phản bác lại, chỉ biết túm chặt lấy tay hắn, sống chết không buông.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Buông tay ra, để sư huynh khởi trận, thời gian không còn nhiều." Ổ Nam nhắm mắt lại, rút tay mình về, lạnh lùng vung tay áo, đẩy Thẩm Hàm ra ngoài vòng trận trên thạch đài.

Bạch Kha thấy hành động của hắn, lòng chợt thắt lại, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng ngay lúc đó chỉ nghe "uỳnh——" một tiếng, âm thanh chói tai của lưỡi dao gió xoáy mạnh mẽ vang lên. Một lực cản khổng lồ bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh thạch đài, bao bọc lấy Ổ Nam đang nằm ở chính giữa, ngăn cản bất kỳ ai từ bên ngoài tiến vào.

Bạch Kha gồng mình chống lại cơn gió như lưỡi dao, nhìn chằm chằm Ổ Nam, chỉ thấy đôi mày đang nhíu chặt đầy căng thẳng của hắn, bàn tay đặt bên hông bỗng nhiên siết chặt thành quyền, những đường gân xanh nổi lên trên cổ tay.

Trong khoảng không phía trên hắn đột ngột xuất hiện năm cây đinh dài màu đen huyền, không rõ làm từ chất liệu gì, trông cổ xưa và nặng nề, những ký tự khắc trên chúng tỏa ra kim quang, xoay tròn bao bọc lấy toàn bộ cây đinh.

Xung quanh Ổ Nam phát ra các ký tự kim sắc, cuồn cuộn không ngừng quấn quanh cơ thể hắn, khi hắn khẽ quát ra một tiếng, năm cây đinh dài đen huyền đột nhiên lao xuống từ không trung!

Cổ tay trái, cổ tay phải.

Mắt cá chân trái, mắt cá chân phải.

...Và một chiếc nhắm thẳng vào trái tim.

Năm cây đinh dài, tỏa ra kim quang rực rỡ lưu chuyển, đâm xuyên qua da thịt gân cốt của Ổ Nam, đóng chặt hắn xuống trên thạch đài.

Ngay khoảnh khắc đinh xuyên qua máu thịt, Bạch Kha nhìn thấy Thẩm Hàm run rẩy, đưa tay bịt miệng, như thể đem tiếng kêu sợ hãi nuốt vào trong cổ họng.

Nhưng y chẳng thể quan tâm đến phản ứng của Thẩm Hàm, chỉ cảm thấy tứ chi và trái tim mình cùng đau đớn tột cùng, như thể những chiếc đinh đang xuyên qua chính da thịt của y vậy...

Y thà rằng chúng xuyên qua da thịt mình còn hơn.

Cùng với việc những chiếc đinh đóng chặt xuống, toàn bộ thạch đài như khởi động một cơ quan nào đó, ong ong chấn động không ngừng.

Sắc mặt Ổ Nam tái nhợt, nhưng hắn không phát ra bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào, chỉ trong cắn chặt khớp hàm, có thể thấy cả xương quai hàm của hắn giật nhẹ. Thế nhưng, hắn không dừng lại hành động kinh hoàng này, chỉ thấy đôi môi hắn khẽ nhúc nhích không tiếng, máu đỏ tươi bắt đầu ào ạt chảy ra từ năm vết thương bị đinh xuyên qua.

Máu chảy dồn xuống tứ chi của hắn, tạo nên sự tương phản ghê rợn với làn da trắng bệch.

Hắn khẽ nhắm mắt, gọi nhẹ một tiếng: "Sư muội."

Thẩm Hàm bên ngoài thạch đài giật mình, như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ngồi xếp bằng vận khí đả tỏa, lơ lửng giữa không trung. Nàng đưa luồng khí và linh lực từ lòng bàn tay đẩy ra, ngón trỏ hơi cong lại, vẽ nên những phù văn bùa chú phức tạp, nét bút như cương như nhu vẫn tiếp tục trong không trung khi lưỡi gió vẫn xoay cuồng dữ dội.

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, nàng khẽ quát một tiếng, chỉ thấy dòng máu ấm nóng đang tụ lại quanh tứ chi của Ổ Nam đột ngột giống như sống dậy, bắt đầu chảy ra những đường vân uốn lượn du tẩu trên thạch đài.

Máu đỏ tươi giống như những con rắn linh hoạt, lan ra bốn phương với tốc độ khác nhau, uốn lượn xoay chuyển.

Rất nhanh... vô số đường máu hội tụ trên đỉnh đầu của Ổ Nam, kết thành một đường duy nhất.

Từ góc nhìn của Bạch Kha có thể thấy, vệt máu ngoằn ngoèo tản ra trên thạch đài đã vẽ thành một phù văn khổng lồ, bao quanh toàn bộ người Ổ Nam trong đó.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc, máu của Ô Nam vẫn chưa ngừng chảy.

Chỉ thấy ở chính giữa pháp trận tạo thành từ phù văn, đột ngột xuất hiện một mặt gương như nước, nhưng cảnh tượng bên trong gương lại không giống với thế giới bên ngoài—

Đó là một gian thạch thất, ở trung tâm là một chiếc giường băng tỏa ra hơi lạnh. Bạch Linh Trần nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hầu như không thấy dấu hiệu của sự sống. Bên cạnh giường băng, Hoắc Quân Tiêu ngồi yên với đôi bàn tay đang nâng nâng truyền khí. Nhưng lúc này, Hoắc Quân Tiêu gầy gò đến mức gần như biến dạng, ngay cả Bạch Kha cũng suýt không nhận ra hắn.

Đôi môi của hắn khô khốc, nứt nẻ thành nhiều đường, gò má lõm sâu đến mức gần như biến mất. Sự mệt mỏi không thể che giấu toát ra từ vẻ mặt của hắn. Hắn đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn linh lực, gần như một giây sau có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Nhưng dù như vậy, hắn vẫn như cũ giữ vững đôi tay, luồng khí kình lưu chuyển tỏa ra kim sắc nhàn nhạt, vẫn không ngừng truyền từ tay hắn, dẫn đến pháp trận dưới thân Bạch Linh Trần.

Thẩm Hàm trong lúc bảo vệ trận, không nhịn được mở mắt liếc nhìn cảnh tượng trong gương, mắt lập tức đỏ hoe.

Luồng khí kình trong tay nàng run nhẹ theo cảm xúc, nhưng nàng nhanh chóng kiềm chế nỗi đau trong lòng, nhắm mắt lại, ổn định luồng khí.

Trên bệ đá, máu không ngừng tuôn chảy, hội tụ thành một nguồn linh lực khổng lồ và tinh thuần, tuôn trào từ trái tim của Ổ Nam, không ngừng chảy vào mặt gương trong pháp trận.

Người ngồi cạnh giường băng, Hoắc Quân Tiêu, dường như cảm ứng được điều gì, hắn bất ngờ mở mắt, cau mày thật sâu.

Nhưng bọn Ổ Nam đã không còn quan tâm đến điều đó nữa.

Một khi đã bắt đầu, toàn bộ trận pháp liền vận hành điên cuồng, máu chưa từng ngừng chảy, ngược lại càng lúc càng nhanh hơn. Linh lực và luồng khí tuôn ra từ trái tim Ô Nam cũng ngày càng cuồn cuộn mãnh liệt, dần dần không thể kiểm soát nổi.

Cấm thuật được gọi là cấm thuật tất nhiên cũng tự có lý do của nó.

Điều này Ổ Nam hiểu, Thẩm Hàm thực ra cũng hiểu.

Ổ Nam đã nói, nếu theo lẽ thường, trận này sẽ không lấy mạng ai, nhưng nếu theo lẽ thường thì sao còn gọi là cấm thuật?

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đánh bạc tính mạng rằng một khi có biến cố, dù phải hy sinh mạng sống cũng sẽ bảo vệ sư phụ đến cùng, chỉ là hắn không nói ra. Thẩm Hàm cũng đã sớm sẵn sàng, nếu có bất trắc, nàng sẽ hy sinh tính mạng để bảo vệ sư huynh và sư phụ, cũng không hề nói ra.

Đây đại khái cũng có thể coi là một kiểu "tâm ý tương thông" mà không cần nói ra.

Mất máu quá nhiều, cả người Ổ Nam trở nên mơ hồ. Bạch Kha nhìn thấy tay Ổ Nam, bị đóng đinh vào trên thạch đài, run rẩy một chút, mấp máy môi vài lần, nhưng như cũ vẫn không phát ra được tiếng nào.

Dù đã như vậy, hắn vẫn cố gắng giữ vững, vì trận pháp chưa hoàn thành, khi máu còn chưa cạn, vẫn cần một bước cuối cùng mới coi là hoàn thành trận. Nhưng hắn gần như đã mất đi ý thức, cố gắng nhấc ngón tay một hồi lâu mà vẫn không thể cử động thêm được chút nào.

Thẩm Hàm mở mắt, nhìn thấy Ổ Nam đã kiệt sức, nàng chỉ sững lại trong chốc lát, rồi mím chặt môi, nâng tay vẽ thêm những phù văn mới trong không trung bằng ngón tay như lưỡi dao.

Dù trong ba người, Ổ Nam là người giỏi trận pháp nhất, còn Thẩm Hàm lại là người kém nhất, nhưng vào khoảnh khắc này, nàng tựa như đã có mọi kế hoạch tính sẵn trong lòng, dường như những phù văn này đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ khoảnh khắc này để giúp họ một tay.

Nét bút vừa hạ xuống, những phù văn mới lập tức hiện ra. Cả người Ổ Nam đột nhiên run lên, kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy luồng linh lực mạnh mẽ từ cơ thể Thẩm Hàm tuôn ra, ào ào chảy vào kinh mạch của hắn.