Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 60: Mổng yểm



Ổ Nam mở to hai mắt, trừng trừng nhìn Thẩm Hàm, há miệng muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào. gân xanh trên yết hầu hắn căng ra, dường như hắn đang cố gọi một tiếng "Sư muội," nhưng đáng tiếc, lúc này Thẩm Hàm đã không thể nhìn thấy gì nữa.

Linh lực cùng kình khí chảy ra quá nhanh, vượt quá sức chịu đựng của nàng.

Ổ Nam cố nhấc ngón tay, muốn cắt đứt pháp trận này, nhưng đã quá muộn. Hai người ở đây đều đã hãm vào tình cảnh không thể rút ra, cũng không còn cơ hội để quay đầu lại tìm đường sống.

Pháp trận quay chuyển càng nhanh, linh lực và khí kình càng bị hút vào ngày càng nhiều hơn, giống như một chiếc xe ngựa lao xuống từ sườn dốc cao, không cách nào dừng lại.

Bạch Kha đứng ngoài vòng xoáy, đôi mắt tràn đầy tơ máu. Giống như Ổ Nam trong trận pháp, trơ mắt mà nhìn Thẩm Hàm, dung nhanh tươi tắn như đóa đào hoa dần dần nhạt đi, như bị hút cạn hết linh hồn, nhanh chóng úa tàn khô héo.

Đại nha đầu được sư tổ, sư phụ và hai sư huynh cưng chiều từ nhỏ, người mà chỉ cần bị chê là giống con khỉ con là sẽ khóc nức nở đến ruột gan đứt từng khúc, hay khi bị trầy da cũng sẽ gào khóc vang đến ba dặm, thế mà tại lúc này đây, nàng lại không hề kêu lên một tiếng nào.

Bạch Kha đột nhiên nhắm mắt lại.

Lông mi đen nhánh run rẩy, trên đó vẫn còn vương những bông tuyết, nhưng giờ đã tan thành nước, thấm ướt cả mi mắt.

Y không muốn nhìn tiếp khung cảnh này nữa...

Nhưng dù đã nhắm hai mắt, những mảnh ký ức vẫn bám theo như cũ, rõ ràng giống như vừa xảy ra hôm qua, liên tục chiếu lại cảnh tượng tàn nhẫn nhất—

Thẩm Hàm, thân hình còng xuống như một bà lão, cuối cùng không còn chống đỡ nổi mà ngã xuống đất, đôi mắt nàng vẫn mở to, tròng mắt trắng xanh rõ ràng như khi còn thiếu nữ, chỉ là khuôn mặt đã trở nên khô héo già nua, tràn đầy nếp nhăn, mà nước mắt tuôn trào ra từ đôi mắt ấy, chảy theo rãnh của nếp nhăn mà rơi xuống đất.

Khoảnh khắc Thẩm Hàm ngã xuống, Ổ Nam trong trận pháp cũng không còn chịu đựng được nữa, hắn lỡ mất sự tập trung, không kịp giữ ổn định pháp trận, linh lực cùng khí kình mà Thẩm Hàm vừa bị hút ra lập tức tràn vào cơ thể hắn.

Trong chốc lát, chỉ thấy kinh mạch toàn thân hắn phồng lên, đôi mắt đỏ ngầu một mảnh, hắn rên rỉ thống khổ kêu vài tiếng rồi mất hoàn toàn lý trí. Không thể kiểm soát nổi luồng khí kình cuồng loạn bên trong cơ thể, hắn như một con sư tử điên cuồng, dùng hết sức lực để thoát ra khỏi trận pháp đang dần yếu đi, một tia máu lóe lên giữa hai hàng lông mày, sau đó lắc mình một cái chợt biến mất không còn dấu vết.

Mọi thứ hết thảy hiện lên rõ mồn một, liên tục lặp lại trong tâm trí Bạch Kha.

Y nhất thời không thể nhớ được vì sao khi hôn mê tại Vân Phù Điện, y lại thấy được những hình ảnh này, có lẽ hồn thể lúc đó đã tạm thời rời khỏi thân xác, đi theo hai đệ tử đến thạch đài này, chứng kiến tất cả, rồi sau đó biến thành một cơn ác mộng dai dẳng không thể quên.

Đệ tử mà y nhặt về nuôi dưỡng suốt trăm năm, cuối cùng lại có kết cục như vậy, một người đã chết, một người điên rồi, còn có một người...

Bạch Kha chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt ẩn hiện một tia đỏ.

Trận ác mộng hỗn loạn này dường như muốn lôi kéo y trở lại, buộc y phải trải qua từng hồi ức thống khổ nhất trong cuộc đời dài dằng dặc, quyết không buông tha cho đến khi bức điên được y.

Y gần như không cần mở mắt cũng biết sắp nhìn thấy gì—

Đó có lẽ là những gì cuối cùng mà y đã trải qua ở kiếp trước...

Khi đó, y đã đánh nạc nửa mạng sống để phong ấn "Băng Phách," nhưng chỉ sau chưa đến một trăm năm, nó đã bị một môn phái nhỏ vô danh quấy động lên, gây ra đại họa.

Khi "Băng Phách" xuất thế, sức mạnh của nó thậm chí còn dữ dội hơn trước, một thời gian ngắn sau, không có ai đủ khả năng trấn áp nó.

Tà vật này giống như đã đói khát cả ngàn năm, kể từ khi tỉnh dậy liền điên cuồng hấp thu linh lực và tinh huyết, từ những cao nhân đại năng cho đến bá tánh khắp nơi, chỉ cần bị dính tà vật kia, ngay lập tức sẽ bị hút cạn thành một cái túi da trống trơn, cuối cùng tan thành một vũng máu loãng.

Tình cảnh sinh linh đồ thán, tiếng kêu than làm dậy cả đất trời.

Dù có muốn giữ mình an toàn, tránh rắc rối cũng không được, vì hắc khí tà ác của nó lan tràn khắp nơi, không thể nào trốn thoát.

Nhưng người khác có thể thoát thân bảo toàn tính mạng thì Bạch Linh Trần lại không thể.

Bởi kẻ sáng lập môn phái nhỏ vô danh tiểu tốt kia là một kẻ điên điên khùng khùng, và kẻ điên đó không ai khác chính là Ổ Nam, người đã rời khỏi Ngọc Sinh Môn.

Các môn phái khác có thể co đầu rụt cổ lại, nhưng Ngọc Sinh Môn không thể không đứng ra.

Trong hoàn cảnh đó, các môn phái ở phía trước chịu chết, những kẻ trốn sau cũng chẳng khá hơn.

Y không có khả năng cứ đứng nhìn tà vật tiếp tục hoành hành hại người không kiêng nể phá hoại nhân gian.

Vậy nên, y cũng đã làm điều mà đệ tử nhỏ bé của y từng làm, chính là sử dụng cấm thuật.

Dư Hiền thường nói rằng "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" và đám đệ tử mà Bạch Linh Trần nhặt về nuôi dưỡng, đừng nhìn tính cách mỗi người sai lệch quá nhiều, nhưng trong xương tủy đều giống y, có chung một dòng máu điên cuồng, dù ai kéo cũng không được.

Trong tiếng gió rít bất ngờ vang lên, Bạch Kha mở mắt, đúng như y đã dự liệu.

Trước mắt là một biển máu, có tiếng than khóc kêu rên sợ hãi, có tiếng rên rỉ hấp hối, đó là một trận chiến cực kỳ hỗn loạn hiếm thấy trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của y.

Y lơ lửng giữa không trung, dưới chân là khối Băng Phách khổng lồ, trên Băng Phách là phù văn vừa được y khắc lên. Các đường hoa văn cấm trận đang nhanh chóng kết nối lại, cuối cùng tạo thành một trận pháp bát quái khổng lồ.

Ngay khoảnh khắc pháp trận hình thành, y chỉ cảm thấy một cơn đau như lửa đốt toàn thân, kèm theo cảm giác bị xé toạc như ngũ mã phanh thân trào dâng cuồn cuộn trong cơ thể.

Sau đó, y nghe thấy tiếng chính mình khẽ quát lên một tiếng, ba hồn sáu phách bị mạnh mẽ ép buộc tách rời ra.

Hai hồn hai phách bị tách khỏi cơ thể, hóa thành hai điểm rơi xuống hai mắt của trận pháp hình bát quái.

Bốn phách còn lại cũng lần lượt tách ra, rơi xuống bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc.

Cuối cùng, một hồn còn lại, trở thành trận dẫn, rơi xuống giữa trung tâm đại trận.

Núi sông biến sắc, vạn vật oán thán.

Âm thanh mơ hồ từng xuất hiện trong y hắn một lần nữa vang lên —

"Hồn làm dẫn, phách làm mắt,

Thất tinh kết thành, huyết khế đã sinh,

Sơn hà làm chứng, thiên địa làm mai,

Lấy hồn phách, cốt nhục ta,

Chôn vùi vật tà ác này vào hàng trăm vạn hoang hồn bên trong,

Vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình."

Đó chính là giọng của y, và cũng là lời cuối cùng mà y từng nói.

Thất Tinh Mê Tiên Trận, có thể tru diệt tất cả sinh linh đất trời, nhân thần, nhưng cái giá phải trả chính là hồn phách tan biến, vĩnh viễn không thể nhập luân hồi.

Trong cơn đau đớn như lửa thiêu thân, y nhìn thấy bóng đen tà ác bị pháp trận khổng lồ như lưới trời bao trùm, tru diệt đến sạch không còn dấu vết, băng phách tỏa ra ánh sáng chói lòa cuối cùng cũng dần dần mờ nhạt ảm đạm đi, và y cuối cùng đã nhìn rõ người ngoài băng phách.

Y thấy vết máu loang lổ khắp mặt đất, vô số người đã bỏ mạng, chẳng còn lại gì.

Y thấy những người thuộc các môn phái khác, số ít còn sống sót, đang trong trạng thái kiệt quệ sau khi thoát khỏi nanh vuốt của tử vong.

Y thấy vẻ mặt bàng hoàng của Dư Hiền, toàn thân đẫm máu.

Còn có... Quân Tiêu.

Đệ tử thân truyền duy nhất còn lại của hắn điên cuồng lao đến, thậm chí không màng đến tà khí chưa tan hết khiến quanh thân hắn rỉ máu tươi đầm đìa.

Dư Hiền đứng sau hắn dường như cũng đã kịp phản ứng, hét dài một tiếng, cùng Hoắc Quân Tiêu hợp lực, liều mình xông vào Thất Tinh Mê Tiên Trận, mang theo cuồng phong cường đại, cưỡng ép thu hồi hai hồn sáu phách của hắn, mở đường phá trận, vội vàng đưa y vào luân hồi.

Duy chỉ có hồn làm trận dẫn vẫn bị phong ấn trong băng phách.

Cảnh tượng trước mắt Bạch Kha dần trở nên mờ nhạt theo sự chìm dần của hồn đó, rơi vào màn đen tối mịt mù.

Nhưng ngay trước khi y hoàn toàn biến mất, y đã thấy Hoắc Quân Tiêu trong bóng tối.

Chính xác mà nói, là một hồn của Hoắc Quân Tiêu.

Ánh sáng mờ nhạt lóe lên bên cạnh hắn, sau đó bàn tay kia đưa nhẹ một cái, đẩy hồn sắp biến mất của y ra khỏi băng phách.

Y chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mắt đã nhòa đi, hồn y bị Dư Hiền đang mở đường phá trận vội vã bắt lấy, đưa vào luân hồi.

Khi đó, y không có cơ hội suy nghĩ về chuỗi sự kiện diễn ra sau đó, nhưng giờ đây, khi trải qua mọi chuyện trong ảo cảnh một lần nữa, y cuối cùng đã hiểu ra —

Là Hoắc Quân Tiêu đã dùng một hồn đổi một hồn, đẩy hồn của y thoát khỏi băng phách, còn Hoắc Quân Tiêu lại mất một hồn ở đây, cùng vật tà ác đó, bị trấn áp suốt mấy ngàn năm.

Nếu Thất Tinh Mê Tiên Trận khi đó thực sự hoàn thành, băng phách sẽ vĩnh viễn không thể trở mình, không bao giờ có thể thấy ánh sáng một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa hoàn toàn thành hình.

May mắn thay, Thất Tinh Mê Tiên Trận dù chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn có tác dụng đối với băng phách, cộng thêm một hồn của Hoắc Quân Tiêu trấn giữ trong đó, đã mang lại mấy ngàn năm yên ổn.

Chỉ là, trong trận tai họa đó, Bạch Linh Trần dù liều mạng ngăn cản đến cuối cùng cũng không thể giữ lại được bao nhiêu nhân tài cho Ngọc Sinh Môn, gần như toàn quân bị diệt sạch, Hoắc Quân Tiêu mất một hồn, Dư Hiền vì mở trận quá gấp mà không kịp đề phòng phản phệ, khiến sau này khí kình của ông thường xuyên thất thoát tán loạn.

Tất nhiên, những điều này đều là Bạch Kha nghe lỏm được từ những lần Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền vô tình nhắc đôi câu vài lời.

Về phần y, y đã bỏ lỡ mất mấy ngàn năm nhân gian.

Trong ảo cảnh ngắn ngủi ấy, y gần như đi qua đoạn đường đau đớn nhất trong cuộc đời.

Liên tục chứng kiến những người mà y trân quý lần lượt già đi, điên khùng, hồn phách tiêu tán khắp nơi...

Những nỗi đau dồn dập thống khổ ấy khiến một người luôn tỏ ra bình đạm như Bạch Kha cũng không thể giữ bình tĩnh. Máu trong người y cuồn cuộn chảy mạnh, như muốn xé toạc từng mạch máu, khí kình trong người hỗn loạn đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma không hề có kết cấu nào.

Những hình ảnh đó liên tục hiện lên trước mắt y, hết lần này đến lần khác.

Y chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể như có hàng ngàn lưỡi cưa đang kéo xé lẫn nhau.

Cuối cùng, y không thể chịu nổi nữa mà hét lên một tiếng, vung tay áo lên.

Luồng khí kình mạnh mẽ đến kinh hoàng như đao gió quét qua toàn bộ ảo cảnh, xé toạc trời đất, kéo y ra khỏi cơn ác mộng đầy đau đớn.

Thế nhưng, cơn đau rát cháy trong cơ thể y vẫn chưa tan biến.

Toàn thân y bị ngập trong một luồng linh lực dồi dào đến mức gần như có thể phá vỡ kinh mạch.

Ngay cả thái dương cũng nhói lên từng đợt theo sự căng phồng của kinh mạch, tiếng đập mạnh đến mức làm chấn động màng nhĩ, ngoài ra, y không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa.