Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 61: Huyết thú



Ở chỗ sâu trong khu rừng rậm rạp Vạn Triều Cốc của Hằng Thiên Môn, Lâm Kiệt cuối cùng cũng thoát khỏi tầng ảo cảnh cuối cùng, thở hổn hển một cách nặng nề.

Trong ảo cảnh đó, cậu đã chứng kiến quá nhiều điều mà mình không muốn thấy, có những điều đã thực sự xảy ra, và có những điều chỉ là hư ảo. Tầng ảo cảnh cuối cùng khiến cậu trực tiếp toát ra một thân mồ hôi lạnh cả người—những người mà cậu trân quý đều lần lượt chết trước mặt cậu, ngực họ bị cây dây leo ăn thịt người kia xuyên thẳng qua, máu chảy ào ào, rồi sau đó họ bị hút khô, biến thành những cái xác rỗng.

Lâm Kiệt nhìn theo từng cái xác rỗng ấy, có Mạnh Tích, có Bạch Kha, có sư phụ Hoắc Quân Tiêu, có lão tổ tông Dư Hiền... và người cuối cùng là một cô gái.

Đó chính là tỷ tỷ của cậu, người mà đã lâu rồi cậu không nhận được tin tức gì.

May thay, giữa sự sợ hãi tột độ và trái tim lạnh lẽo, cậu vẫn còn một chút lý trí còn sót lại, nhớ ra rằng Bạch Kha từng nói, dây leo giết người không bao giờ để lại xác rỗng.

Đừng nói đến túi da, ngay đến cả một vũng máu nhỏ còn khó mà thấy.

Huống hồ, làm sao sư phụ Hoắc Quân Tiêu và lão tổ tông cá mặn lại có thể bị vài sợi dây leo xiên chết được, chuyện này đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Vì thế, khi bình tĩnh trở lại, Lâm Kiệt mới có thể thoát ra khỏi tầng ảo cảnh đó, nhưng ngay khi thoát ra, cậu gần như không dám mở mắt, bởi ảo cảnh này chồng lên ảo cảnh khác tầng tầng lớp lớp, khiến cậu không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, không biết mình đang ở trong ảo cảnh hay đã thoát ra ngoài.

Tuy nhiên, thực tế dường như không cho cậu thời gian để chần chừ, bởi khi mới thở được hai hơi, tim vẫn còn đập loạn xạ bùm bụp nhảy lên, cậu đã loáng thoáng nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết kêu liên tiếp.

Lâm Kiệt vất vả lắm mới thoát khỏi hang hổ, toàn thân run rẩy, lập tức mở to mắt.

Giữa những tầng ảo cảnh chồng chéo, tai cậu ù ù như bị nhét đầy thứ gì đó, âm thanh nghe không rõ ràng, còn tầm nhìn thì như vừa tỉnh ngủ, mờ mịt đến nỗi gần như không thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Cậu cố gắng chớp chớp mắt hai lần, muốn cho tầm nhìn rõ ràng hơn, thì cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt, cả người bị kéo mạnh sang một bên, động tác bất ngờ và nhanh chóng đến mức Lâm Kiệt cả kinh gào lên một tiếng "Mẹ ơi!", lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

"Ngẩn ngơ cái gì!" Người kéo cậu khẽ quát nhỏ.

Giọng nói trầm thấp ấy, đối với Lâm Kiệt không thể quen thuộc hơn—là sư phụ Hoắc Quân Tiêu!

Sau khi chìm nổi trong ảo cảnh đầy nguy hiểm suốt một lúc lâu, Lâm Kiệt nghe thấy giọng nói này liền muốn lệ rơi đầy mặt, một bên vừa ra sức dụi mắt một bên vừa gào lên: "Ai da đậu má, sư phụ cuối cùng ngài cũng tới rồi! Vừa rồi ta bị cuốn vào một chuỗi ảo cảnh hết tầng này đến tầng khác, suýt chút nữa là không thoát được mà mất cái mạng nhỏ này rồi á á á á!"

Cậu dụi mắt hai lần, lại liều mạng chớp chớp mạnh vài cái, cuối cùng tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, trước mắt, Hoắc Quân Tiêu đã không còn giữ hình dạng thiếu niên ngụy trang như trước, mà đã trở lại với bộ dạng người trưởng thành, hắc y phủ kín người, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, khuôn mặt trầm lặng, trong lòng hắn còn đang ôm chặt một người.

Chẳng cần nhìn, Lâm Kiệt cũng biết đó là Bạch Kha.

Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn, Bạch Kha dường như cũng có chút thay đổi, y không trở lại với bộ dạng thật của mình như Hoắc Quân Tiêu, mà vẫn duy trì dáng vẻ thiếu niên, chỉ có điều có phần trưởng thành hơn, như thể ở lưng chừng giữa thanh niên và thiếu niên.

"Ây? Tiểu Bạch—" Lâm Kiệt thấy Bạch Kha mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc, nhịn không được lo lắng hỏi.

"Giống nhau, đều trúng chiêu của Hằng Thiên Môn, rơi vào ảo cảnh." Hoắc Quân Tiêu trầm giọng đáp. "Vừa mở mắt ra đã ở đây rồi, sợ là bị pháp trận của Hằng Thiên Môn dẫn đến."

"Dẫn tới đây?" Lâm Kiệt kinh ngạc: "Dẫn tới đây làm gì?"

Hoắc Quân Tiêu liếc cậu một cái, chưa kịp trả lời liền lanh tay lẹ mắt lắc mình một cái, vớt Lâm Kiệt lùi lại mấy chục mét, sau đó hất cằm về phía trước: "Dẫn tới đây để nuôi tà vật."

Bị biến cố làm cho lung tung rối loạn không hiểu ra sao, Lâm Kiệt nhìn theo động tác của hắn, chân lập tức mềm đi, suýt nữa quỳ xuống— chỉ thấy cách đó hàng chục mét, có một tà vật hình một gốc cây đang tọa trấn ở nơi đó, thân cây to lớn đến nỗi mười người ôm cũng không hết, cao ngất ngưởng khiến người ta phải kinh hãi.

Trên thân cây đó, vô số nhánh cây chìa ra, từng nhánh giống như những con linh xà, đang vung vẩy múa may trong không trung.

Những nhánh cây ấy, Lâm Kiệt nhìn mà thấy quen mắt vô cùng!

Bởi vì chúng trông giống hệt những dây leo mà họ đã gặp trong khu rừng rậm trước đó.

Lâm Kiệt rít lên một hơi lạnh, chỉ thấy rễ cây của tà mộc nửa lộ ra khỏi mặt đất cũng đang xoắn lại vặn vẹo, rồi sau đó bất thình lình phóng ra từ dưới lòng đất, tạo nên thế công cả trên lẫn dưới, làm người ta quả thực không cách nào tránh nổi.

Rõ ràng, pháp trận mà Hằng Thiên Môn bố trí trong khu rừng này không chỉ có một nơi, và dường như tất cả đều dựa vào ảo cảnh để dẫn dụ người tới đây.

Bởi vì trong rừng cách đó không xa, lại có ba đến năm đệ tử thần trí không rõ, nghiêng ngả lảo đảo xông tới đây.

Bọn họ trông như thể bị mất trí, có hai người dường như nhìn thấy ảo giác gì đó, lập tức túm lấy nhau và đánh đấm loạn xạ, cực kỳ chật vật.

Chỉ thấy cây tà mộc khổng lồ kia rung rẩy quanh thân hai lần, gần trăm nhánh cây lập tức phóng thẳng về phía mấy đệ tử kia, như thể bị đói khát đến điên cuồng.

Hoắc Quân Tiêu lập tức nâng tay triệu ra trường kiếm, ôm chặt lấy Bạch Kha, hóa thành một tia kiếm quang, bay thẳng về phía hàng trăm nhánh cây đó. Chỉ thấy một luồng kim quang chói mắt, hàng trăm nhánh cây bị kiếm khí từ thanh trường kiếm của Hoắc Quân Tiêu đâm xuyên qua thủng hoàn toàn, gãy rời, rơi lả tả xuống đất, rồi lập tức hóa thành một luồng hắc khí, một lần nữa lại tràn vào thân chính của cây tà mộc.

Hoắc Quân Tiêu quét một đường dài bằng tay áo, mang theo ba đến năm đệ tử mất ý thức lướt về phía Lâm Kiệt, sau khi đáp xuống đất, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những nhánh cây bị chặt đứt đã mọc ra những nhánh mới, không hề bị tổn hại.

Lâm Kiệt: "..." ** má, cái này mẹ nó làm sao mà đánh được?!

Hoắc Quân Tiêu cũng không ngờ cây tà mộc này lại quái dị như thế, bộ dáng như bất tử bất diệt, hắn lập tức cau mày chặt lại.

Tình thế khẩn cấp không cho phép bọn họ có chút thời gian nào để thở dốc, các đệ tử mới vẫn tiếp tục không ngừng xông vào đây, Hoắc Quân Tiêu cũng chỉ có thể ra tay cứu họ hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, tà mộc này cũng không phải đồ ngốc, ban đầu khi bọn Lâm Kiệt đứng ở đây, tà mộc chỉ lo nhặt lấy con mồi dưới chân mình, lười để ý đến bên này, nhưng khi phát hiện những con mồi dưới chân mình đều bị người khác cướp mất, chưa kịp cắn miếng nào, tà mộc bỗng trở nên điên loạn.

Chỉ thấy xung quanh nó tỏa ra từng làn hắc khí, quấn quanh từng nhánh cây, ngay lập tức, toàn bộ tà mộc điên cuồng vặn vẹo, các nhánh cây dài và to như những con rắn, tấn công tứ phía, không chừa một kẽ hở nào, thậm chí tránh né cũng khó mà thoát, thân chính của cây tà mộc còn trực tiếp lao về phía chỗ Lâm Kiệt và những người khác đang đứng.

Hoắc Quân Tiêu vừa phải quan tâm đến Bạch Kha đang bất tỉnh nhân sự trong ngực hắn, lông mày cau chặt, vừa phải lo bảo vệ một nhóm gà con trông như bị bệnh điên, chỉ đành phải đảm nhiệm nhiều việc mà giúp bọn họ lui tán.

Ngay lúc hắn đang bị phân tâm không có cách nào lo liệu hết, Dư Hiền cuối cùng cũng từ trong khu rừng rậm bên cạnh lao tới, vừa xuất hiện đã bắt đầu chém tà mộc.

Ngay lập tức bóng người lượn lờ, kiếm quang sáng chói.

Dư Hiền chạy một vòng quanh tà mộc, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, nói: "Tiểu tử thúi, ngươi từ khi nào mà ngay cả chém cái yêu thụ cũng chậm chạp donh dài như vậy hả?"

Nhưng lời ông vừa dứt, chưa kịp để Hoắc Quân Tiêu mở miệng, tà mộc đã trực tiếp trả lời cho ông biết lý do tại sao Hoắc Quân Tiêu "chậm chạp dong dài" trong việc chặt cây tà mộc này—

Chỉ thấy tất cả những nhánh cây rơi xuống đất lại một lần nữa lập tức hóa thành vô số đám hắc khí, ồ ạt tràn vào thân cây, sau đó, những nhánh cây bị chặt đứt lại mọc ra lần nữa, như thể chưa bao giờ bị chặt đứt.

"..." Dư Hiền giận dữ thổi râu trừng mắt nhìn cây tà mộc, nói: "Cái quái quỷ gì thế này?!"

Lâm Kiệt run rẩy chỉ vào tà mộc nói: "Đây chính là nguồn gốc của dây leo kia? Vậy có nghĩa là—cái gọi là huyết thú mà Hằng Thiên Môn nuôi dưỡng trong Vạn Triều Cốc chính là thứ này?"

"Hằng Thiên Môn mấy tên ngu ngốc đó, quả nhiên ai nấy đều không biết có đầu óc, cái này mẹ nó nhìn thế nào cũng không giống thú!" Dư Hiền bị tà mộc làm cho tức giận nhịn không được mắng, "Lại còn ảo cảnh, rồi còn cái quái gì đây, tội nghiệy nhiều thế này không sợ không duyên không cớ bị sét đánh chết à."

Nhưng cố tình cây tà mộc quái quỷ này lại chính là thứ mà bọn họ không thể tránh khỏi.

Bởi vì theo như phỏng đoán của bọn họ trước đó, bất kể là lối ra khỏi rừng rậm hay lối vào để tìm băng phách, có lẽ đều liên quan đến cây tà mộc này. Nếu không tiêu diệt hoàn toàn cây tà mộc này, Lâm Kiệt bọn họ không thể ra ngoài, còn Hoắc Quân Tiêu cũng không thể đưa Bạch Kha đi tìm băng phách.

Còn tình trạng của Bạch Kha bây giờ...

Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đều cau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Kha—chỉ thấy Bạch Kha dường như vẫn còn đang vật lộn trong ảo cảnh, lông mày nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại, trên trán thậm chí còn thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ý đồ của Cửu Sát Trận mà Hằng Thiên Môn bố trí, có lẽ là để tạo ra ảo cảnh, sau đó dần dần dẫn các đệ tử bị hiến tế đến chỗ tà mộc này. Vì vậy, bất kể là Hoắc Quân Tiêu, Dư Hiền, hay Lâm Kiệt và những đệ tử nhỏ có tu vi thấp khác, khi rơi vào ảo cảnh, họ sẽ không hoàn toàn bất tỉnh, mà rơi vào trạng thái hỗn loạn, một đường nghiêng ngả loạng choạng đi về phía này.

Chỉ riêng Bạch Kha...

Hoắc Quân Tiêu vô cùng may mắn vì dù rơi vào ảo cảnh, hắn vẫn nắm chặt tay Bạch Kha, vì thế khi hắn thoát khỏi ảo cảnh, có thể nhìn thấy tình trạng của Bạch Kha ngay lập tức.

Nhưng khi hắn mở mắt, Bạch Kha cũng đúng lúc kiệt sức hoàn toàn, cả người ngã xuống, cho đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Xung quanh, những đệ tử dù có tu vi thấp hơn, trông có vẻ là tiểu đệ tử, nhưng sau khi được Hoắc Quân Tiêu cứu, đều đã dần thoát khỏi ảo cảnh, chỉ riêng Bạch Kha.

Hoắc Quân Tiêu không tin rằng với tư duy của y, y không nhận ra mình đang ở trong ảo cảnh, cũng không tin rằng y không tìm được điểm yếu để phá bỏ nó, trừ khi ảo cảnh y trải qua quá mức kỳ lạ, làm cạn kiệt tâm lực của y, hoặc có liên quan đến Thất Tinh Đan trong cơ thể...

Dù là điều nào, việc cấp bách bây giờ là tiêu diệt cây tà mộc này, sau đó nhanh chóng đưa Bạch Kha ra khỏi đây.