Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 251



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 251:

 

Tim Lê Nghiên Nghiên đập thình thịch, sau khi mọi người nói xong, lòng cô ta vô cùng lung lay, nửa đêm hôm nay Mạc Tuân đã dùng đèn hoa đăng thắp sáng toàn bộ Hải Thành cho cô ta, nếu như buổi tối Mạc Tuân đưa cô ta lên tầng cao nhất đề hái sao, thì sẽ trở thành một giai thoại ri. : Trái tim của Lê Nghiên Nghiên cuối cùng cũng lắng xuông, mặc dù từ góc độ đói thoại và phong thái của Bác Phúc, chồng của Lê Hương cũng có thể là một nhân vật có máu mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, đó sẽ không phải là Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân mới là ông lớn hiên hách trong giới thương trường ở Hải Thành, anh là người đứng trên vạn người.

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Hương: “Lê Hương, nêu tôi có thê đi lên đó, nhất định ôi sẽ kể cho cô nghe, kẻo cô lại ở đây… nằm mơ giữa ban ngày.”

 

Lê Hương nhướng hàng mày lá liễu, cười khanh khách không có chút tức giận nào.

 

Đúng lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên bị đầy ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, sóng cùng là thân ảnh cao lớn thẳng tắp Mạc Tuân đi tới.

 

Hôm nay Mạc Tuân mặc một bộ đồ đen được làm thủ công, dáng người anh tuần, tóc mái trên trán đều được vuốt lên, lộ ra gương mặt tinh xảo tuần tú.

 

Đôi chân dài miên mạn vững vàng bước vào,gio tay nhắc chân đều mang khí chất người bề trên, hệt như một vị đề vương từ trên trời giáng

xuống, khiến người không khỏi muốn bái phục anh.

 

 

Tiểu thư Nghiên Nghiên không chỉ là đệ nhất quý cô ở Hải Thành, mà còn là một cô gái thiên tài y I thuật, hoàn toàn xứng đôi với Mạc tổng, quả là xứng đôi vừa lứa.

 

Giữa tật cả những lời chúc tụng và khen ngợi, Lê Nghiên Nghiên ngước mắt lên liếc nhìn Mạc Tuân bên cạnh, anh thân cao chân dài đứng ở giữa ánh đèn chói lọi, ánh đèn như phủ lên ngũ quan của anh một tầng ánh sáng vàng lóa mắt, lộng lẫy mê người đên mức người ta không dám nhìn thẳng vào anh.

 

Lê Nghiên Nghiên luôn mơ ước một ngày nào đó cô có thê quang minh chính đại đứng cạnh anh, tận hưởng sự ghen ghét và đồ ky của mọi người, còn có vinh quang tôi cao.

 

Giác mơ này cuối cùng đã trở thành sự thật.

 

Mặt Lê Chấn Quốc tràn đây gió xuân, ông ta chưa từng mơ mình trở thành quốc trượng quyên quý, cậu ây lại đem lòng yêu con gái mình.

 

Lê Chấn Quốc cười nịnh nọt: “Mạc tổng, cảm ơn cậu đã đến dự tiệc sinh nhật của Nghiên. Nghiên. Tôi tự giới thiệu, tôi là bộ của Nghiên Nghiền, tôi tên là Lê Chấn QuỐC, đây là mẹ của Nghiên Nghiên…

 

Lê Chấn Quốc đi đến kéo Lý Ngọc Lan sang bên cạnh mình, nhưng ông ta không kéo được, ông ta quay đâu nhìn lại, gương mặt vốn đắc ý của Lý Ngọc Lan đã hóa trắng bệch.

 

Lý Ngọc Lan khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, con ngươi không ngừng co rút lại phóng đại, lộ ra vẻ khó tin: “Cậu…cậu..

 

Lý Ngọc Lan bị thương nặng một thời gian trước, phải mắt hai tháng đề hồi phục, nhưng trí nhớ bà ta rất tốt, bà ta đã nhanh chóng nhận ra Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân đã từng đi qua Lê gia, còn cứu Lê Hương.

 

Lúc đó bà ta còn tưởng rằng Mạc Tuân là người Lê Hương bao nuôi, ngày đó khí chất của anh lạnh lùng ‘hung bạo, anh dễ dàng khiến những vệ sĩ đất tiền mà bà thuê dọa sợ đến bỏ chạy, anh nhất định là kiểu bạch kiểm phách lối nhất mà bà ta từng thấy.

 

Cho nên Lý Ngọc Lan rất có ấn tượng với anh, bà ta không ngờ rằng anh…hóa ra lại là Mạc Tuân, chủ tịch Mạc thị – Mạc Tuân!